Sau khi ăn cơm xong, Thành Trạm Vũ liền đến bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, mắt lúc nào cũng như keo dáng nhìn chằm chằm cô, nhìn làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên dựng cả tóc gáy, cả người đều khó chịu, bả vai cũng rụt lại. Thỉnh thoảng cô nhíu mày nhìn về phía mình, Thành Trạm Vũ cũng biết là không nên nhìn cô như vậy.. Nhưng hắn lại không khống chế được...... Tiểu thiên sứ trong lòng hắn nói với hắn, phải tin tưởng cô, cô và Lý Minh trạch không có bất cứ quan hệ gì. Thế nhưng tiểu ác ma đang cầm cái nĩa trong tay lại không ngừng công kích tiểu thiên sứ, phản bác hắn, nếu như không quan hệ gì, thì tại sao cô lại đi theo Lý Minh Trạch đến quán bar? Tại sao khi có người đuổi theo cô, thì cô liền nhào vào trong ngực của Lý Minh Trạch? Khi Lý Minh Trạch nói hắn là bạn trai cô, tại sao cô không hề phủ nhận? Liên tiếp mấy tại sao, làm cho lòng của Thành Trạm Vũ hoang mang. Còn nữa, buổi trưa Lý Minh trạch còn gọi điện thoại cho Nghiên Nghiên, cô núp ở trong phòng nhận, chỉ nghe cô kêu là Lý Minh Trạch, nhưng nói chuyện gì thì không nghe rõ. Nhưng lúc này mà hắn lại gọi điện thoại cho cô, có thể thấy hắn rất quan tâm cô. Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, người luôn tỉnh táo như Thành Trạm Vũ, chỉ cần dính đến Mạnh Tĩnh Nghiên thì mọi chuyện liền trở nên do dự, chần chừ không dứt khoát. Hắn cũng không dám mở miệng hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, như vậy thì hắn quá hẹp hòi, ghen, rất không khí khái đàn ông nha! Nghiên Nghiên sẽ không thích cho coi! Cho nên Thành Trạm Vũ đè nén lòng mình lại, mặc cho tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma đánh tới đánh lui, tiểu thiên sứ bị tiểu ác ma làm cho thương tích khắp người. Đáng tiếc là mẹ hắn chết sớm, từ nhỏ không có người nữ nào bên cạnh, hắn đối với tâm lý của con gái một chút cũng không hiểu rõ. Mười mấy năm qua cũng chỉ nghe theo mấy câu câu của bác sĩ Mạc về cách cư xử đối với con gái nói cho hắn nghe mà thôi, Thành Trạm Vũ thật hối hận a, lúc ấy tại sao lại không nghe nhiều một chút! Ở chung với nhau một ngày này, Mạnh Tĩnh Nghiên còn gọi điện thoại cho Nghê Thụy Tuyết thống nhất cách nói chuyện để lừa gạt ba mẹ lại, buổi tối lại nhận được điện thoại của mẹ, cho cô hay là đang cùng ba cô đến nhà bà ngoại, có chừa thức ăn cho cô, buổi tối sẽ về trễ một chút. Được rồi, mọi lý do đều không cần nghĩ nữa. Qua cuộc nói chuyện với mẹ vừa rồi, đã nói đi nhà bà ngoại sẽ về trễ, nhất định là dì nhỏ lại về nhà mẹ đẻ rồi. Mỗi lần từ nhà bà ngoại trở lại, tâm tình cô đều không tốt, liên lên phòng trên lầu mà ngủ, căn bản là không hỏi được chuyện gì. Nhưng vừa yên tâm, lại nhận được điện thoại của ba mạnh đang lái xe gọi lạii, "Nghiên Nghiên ah, Thành Trạm Vũ có đến ở nhà không?" Mạnh Tĩnh Nghiên liếc nhìn Thành Trạm Vũ đang ở bên cạnh đang nhìn cô nghe điện thoại, nhắm mắt lại nói dối: "Không có ở đây." "A, Nếu hôm nay đến nhà, không được mở của cho hắn, không cần quan tâm đến hắn làm gì, coi như trong nhà không có ai. Ba và mẹ của con không biết mấy giờ sẽ về, con là con gái, cho hắn vào trong nhà ba không yên lòng. Nghe không?" “Dạ, biết rồi. Ba người nên chú tâm lái xe đi, phải tuân thủ quy tắc giao thông a!" Bị Thành Trạm Vũ nhìn chằm chằm nên chỉ muốn nhanh chống cúp điện thoại, mà cũng không nhớ hiện tại đã có quy định không được gọi điện thoại khi lái xe hay không, mà ba cũng không để ý đến câu nói đó lắm. Điện thoại lại bị mẹ đoạt lại, "Nghiên Nghiên ah, đừng nghe ba con, nếu Trạm Vũ đến thì con ăn cùng nó cũng tốt. Nó về nhà cũng phải mua cơm ăn, đồ ăn bên ngoài các món ăn đều có nhiều bột ngọt ăn nhiều không tốt." "Không được! Không được mở cửa cho hắn!" 13850974 Ở trong xe, ba mẹ lại cãi nhau. Ba thì kiên quyết phản đối cô và Thành Trạm Vũ lui tới, mà mẹ thì do những năm này đã bị Thành Trạm Vũ thu mua, tần suất hắn đến Mạnh gia báo cáo so với ở chung một nhà cũng không khác nhau mấy, giống như hiện tại mẹ có thêm một người con trai nữa khác nhi tử. Mạnh Tĩnh Nghiên uh ah cho qua, khó khăn lắm mới dụ được ba mẹ cúp điện thoại. Thấy Thành Trạm Vũ nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng nói: "Ba tớ càng lớn tuổi càng thích cằn nhằn, so với mẹ tớ còn nói nhiều hơni." Tiếng điện thoại rất lớn, lời ba mạnh nói trong điện thoại Thành Trạm Vũ đều nghe rất rõ ràng. Từ lần đầu tiên hắn đến gần Nghiên Nghiên, địch ý của ba mạnh đối với hắn tương đối lớn, mấy năm nay cũng hề không thể đổi cách nhìn. "Nghiên Nghiên, ba em, tại sao không thích chúng ta ở chung một chỗ?" Thành Trạm Vũ rốt cuộc nhịn không được mà nói ra. Giọng nói thật thấp, mang theo tia uất ức. Từ lúc biết nhau tới giờ mấy năm nay hắn đều rất tôn kính ba Mạnh, thỉnh thoảng còn tặng quà cho hắn, nói thật là đối với hắn còn tốt hơn so với ba ruột của mình, bởi vì hắn là ba của Nghiên Nghiên, là người cô quan tâm. Nhưng tạo sao hắn lại phản đối mình và Nghiên Nghiên ở chung một chỗ vậy chứ? Thử hỏi có ai sẽ có cảm tình đối với một người xa lạ đã dẫn người xông vào nhà mình chứ? Mặc dù mấy năm gần đây người xa lạ dần thành người quen, nhưng hắn muốn bắt cóc con gái nhỏ của ba mạnh người ta, ba mạnh có thể có sắc mặt tốt đối với hắn sao? "Chuyện này, cậu đói chưa? Tớ gọi điện thoại kêu chút đồ ăn, tối nay cậu ở lại ăn xong rồi hãy về." Cô lại trốn tránh! Trong lòng Thành Trạm Vũ lại rối loạn, tiểu thiên sứ trong lòng người đầy vết thương nằm trên mặt đất thở thoi thóp. Còn Mạnh Tĩnh Nghiên thì không chịu nổi ánh mắt đang nhìn chằm chằm của hắn liền cuối đầu nhìn xuống dưới, hắn đột nhiên đứng dậy, "Không ăn, buổi tối tớ còn có việc, đi trước." Nhìn theo bóng lưng đang xa dần của hắn, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên chợt có cảm giác ê ẩm rất không thoải mái. Cho tới nay, cô luôn là trung tâm cho mọi hành động của Thành Trạm Vũ, mọi chuyện hắn đều lấy cô làm trọng, luôn hận không thể ở chung với cô suốt 24h. Đột nhiên có một ngày, hắn nói có chuyện, rồi đi...... Cố gắn đè nén cảm giác khó chịu xuống, cô tự nhủ với mình, chắc là vì sự chênh lệnh giữa trước và sau quá lớn giống như mặt sông so với mặt biển rộng lớn, trong lúc nhất thời không thích ứng được mà thôi. Rút một cuốn quyển sách tiếng anh từ trên kệ sách ra đọc, mở trang đầu tiên ra, có một từ không biết, nên lại lấy từ điển Hán - Anh ra dịch. Vậy mà nửa giờ đã trôi qua, cô vẫn chưa đọc được hết một trang. Những chữ tiếng anh chằng chịt không coi được chữ nào, trong đầu luôn hiện lên ánh mắt đầy bi thương của Thành Trạm Vũ lúc rời đi. Năm nay cô mới mười bảy tuổi, Thành Trạm Vũ đã tham dự vào trong cuộc sống của cô hết 13 năm. Hơn bốn ngàn ngày đêm, đều có hắn làm bạn. Lúc còn nhỏ không dám lộ mặt, chỉ dám lén đưa kẹo que để lấy lòng cô. Đến lúc cô ngã bệnh mới có hành động mạnh mẽ xông vào thế giới của cô. Sau đó liền xây dựng cơ sở tạm thời, ở chỗ nào có cô, tuyệt đối sẽ có bóng dáng của hắn. Ngay sau đó bạn bè thân thích của nhà cô đều biết có một người như vậy tồn tại. Đuổi không chạy trốn cũng không thoát. Vậy mà hôm nay, hắn lại xoay người bỏ đi. Một hồi chuông cửa vang đánh thức Mạnh Tĩnh Nghiên, là Thành Trạm Vũ trở lại? Giầy cũng không mang vào, chân trần chạy nhanh ra mở cửa cho hắn."Thành Trạm Vũ ngươi...." "Tiểu thư khoẻ, thức ăn cô đặt." w7go. Người ở trước cửa không phải Thành Trạm Vũ, Mạnh Tĩnh Nghiên khó tránh khỏi thất vọng, "Tôi không có đặt thức ăn, chắc ông đưa sai chỗ rồi." Định đóng cửa, nhưng nhân viên giao thức ăn đưa tay chặn cửa lại, "Lầu mười một, Mạnh tiểu thư, không có đưa sai. Là một vị tiên sinh đặt, đã trả tiền, rồi kêu đưa đến địa chỉ này." "Tiên sinh? Bao nhiêu tuổi, mặc quần áo gì?" "Chừng hai mươi tuổi nhìn rất đẹp trai, áo khoát màu đen, quần cũng màu đen." Vậy là đúng là Thành Trạm Vũ rồi...... Mạnh Tĩnh Nghiên nhận lấy hộp thức ăn, yên lặng đóng cửa lại, trong lòng thầm mắng Thành Trạm Vũ chuyện. Người đã đi rồi, còn kêu thức ăn tới làm gì? Kêu những món ăn cô thích cũng không nói, còn đặc biệt mua móng heo hầm tương. Ăn gì bổ đó, cô trẹo chân nên ăn móng heo bồi bổ là tốt nhất. Sao hắn không trở thành người lạnh lùng luôn đi, tại sao còn quan tâm cô làm gì nữa? Nhìn chầm chầm vào chén cơm, trên mặt ướt nhẹp, đưa tay lên nhanh chóng lau đi, sau đó nhét đồ ăn vào miệng, giống như có người đang giành thức ăn với cô, nhai cũng không thèm nhai nhanh chống nuốt xuống. Mạnh Tĩnh Nghiên, không thể động tâm. Cho dù hiện tại hắn đối với ngươi rất tốt thì thế nào, người luôn thay đổi, năm đó Lục Hoằng Văn thề non hẹn biển lời ngon tiếng ngọt lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng chỉ qua một thời gian mấy năm liền vui vẻ với người mới rồi đó sao? Người mạnh mẽ như Thành Trạm Vũ thì ngươi làm sao có thể khống chế được, một khi rơi vào liền không thể thoát ra được. Ngày nào đó nếu như hắn thay lòng, người bị thương còn không phải nữ nhân chúng ta hay sau? Vết thương đã kết vảy lại bị vỡ ra một lần, ngươi chịu được sao? Huống chi bối cảnh của hắn phức tạp, người tốt như thầy giáo Vạn vậy mà sau khi cùng với dì nhỏ kết hôn còn có những chuyện không như ý, sau khi gả cho hắn còn phải đối mặt những chuyện phức tạp hơn, khi đó cô thật sự chịu được sao? Sự thật ở trước mắt, Mạnh Tĩnh Nghiên một lần nữa hèn yếu rút lui, trái tim đang dao động một lần nữa bị những suy nghĩ kia kìm chế xuống. Đoạn kia tình cảm bi thương trước đó đã làm cho cô đau thương đủ rồi, còn có đứa bé vô tội của bọn họ nữa, do cuộc hôn nhân thất bại mà bị mất theo. Những tổn hại kia, cô thật sự không muốn phải trải qua một lần nữa. Mẹ Mạnh ở lại nhà bà ngoại cùng với em gái, ba mạnh trở về rất khuya, chuyện đầu tiên khi ông trở lại là vào nhìn xem có dấu vết người lạ vào nhà hay không. "Hôm nay tiểu tử kia không tới?" "Không có tới." "Coi như hắn thức thời, Nghiên Nghiên, hắn không xứng với con, con còn nhỏ, những chuyện này hiện tại con chưa hiểu. Về sau bớt lui tới với hắn, không đúng, tốt nhất là không lui tới với hắn nữa." Ba mạnh vẫn luôn có thành kiến với Thành Trạm Vũ, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên rất chua xót, nhưng cũng gật đầu, khẽ dạ. Thừa dịp cảm tình kia còn chưa xác định rõ ràng, phải bóp chết nó từ trong trứng nước. "Ba, có phải dì nhỏ lại dẫn Nữu Nữu trở về nhà bà ngoại nữa phải không? Dượng không đến đón dì nhỏ sao? Lần này là vì chuyện gì vậy?" "Ai, dượng nhỏ của ngươi nhà bà ngoại khuyên dì nhỏ rồi, nhưng dì nhỏ của ngươi không chịu trở về. Theo ta thấy, hắn còn phải chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, dì nhỏ của ngươi sẽ không dễ dàng theo hắn trở về đâu." "Hả? Tại sao vậy ạ?" "Còn không phải là do mẹ của dượng nhỏ ngươi hay sao, không thích việc Nữu Nữu là một con gái, không phải là muốn vợ chồng son nhanh chống có thai nữa, muốn một đứa con trai. Dì nhỏ của ngươi không đồng ý, sợ đến lúc đó hai người không yêu thương Nữu Nữu nữa, không lo lắng cho đứa nhỏ nữa." "Con trai hay con gái không phải cũng giống nhau sao? Sinh con gái cũng rất tốt a, là con trai sẽ nghịch ngợm cũng không nói đi, đến khi hắn lớn lên kết hôn còn phải để dành tiền cho hắn mua xe mua nhà trang hoàng nhà cửa, có cô dâu liền quên mẹ, trước mặt ba mẹ vợ còn phải hiếu thảo, phải bồi tiền, có gì tốt! Tại sao bà nội Vạn không nghĩ như vậy chứ!" Bà lão vì muốn có cháu trai đến điên rồi, nhớ lại lúc dì nhỏ mang thai Nữu Nữu, vừa lạy Quan âm Tống Tử vừa tìm người coi bói, còn xin thuốc của phép không rõ ở đâu muốn dì nhỏ uống. Cô cũng không rõ, sinh nam hay sinh nữ có quan trọng như vậy không? "Người trẻ suy nghĩ sâu sắc hơn nhiều nha, được, vậy thì ba sẽ chờ con gái ba sau này lập gia đình tìm con rễ hiếu thuận với ba." "Ba, yên tâm đi! Về sau chồng con nếu dám không hiếu thuận với người, liền cho người đánh chết hắn!" Ba mạnh bị không khí hỗn loạn bên nhà Mẹ vợ tâm tình trở thành rối loạn, giờ được con gái vỗ ngọt nên rất hả hê, "Nha đầu tốt, cha của con đang rất đói bụng lúc ở nhà bà ngoại của con không ăn được bao nhiêu, trước mắt con gái ngoan làm cho ba một chút mì để hiếu thuận với dạ dày của ba con đi!" "Dạ được! Ba chờ chút!" Liền nhanh chóng vào phòng bếp. Đã nghỉ ngơi một ngày, giờ tâm trạng cũng đã tốt hơn, nhanh chóng đi vào phòng bếp làm cho ba một chén mì nóng. Nhưng trong phòng bếp còn có các hộp thức ăn mà Thành Trạm Vũ đã kêu cho cô, dù cô không muốn cũng liền nhắc cho cô, không thể cho qua các dấu vết của người kia để lại, cô nhanh chóng cầm hộp thức ăn ném thùng rác. Cũng không tin sẽ không quên được hắn! Hừ!