"Con gái, đừng quấn bên người chú Từ, người ta rất vất vả mới tới đây, là khách. Tới ngồi ba trên đùi, để ba ôm con xem tiết mục cuối năm, có tiểu phẩm con thích, mau lại đây!" Tiệc mừng xuân của hai mươi năm trước rực rỡ hơn nhiều, mặc dù chi phí trang trí sân khấu cùng tiệc mừng xuân so với sau này lại kém xa, đồng phục cùng tạo hình cũng rất dân dã, nhưng tiết mục là toàn bộ tâm quyết của mọi người, hơn nữa không khí cùng người nhà tham gia tiệc liên hoan làm cho cô rất hưởng thụ. Nhưng là hôm nay cũng bởi vì tên bại hoại này phá hư nhã hứng của cô, không được, không thể rồi khỏi người hắn, đây là quyết tâm trong lòng cô! Không cho hắn biết tay hắn sẽ không biết chị đây đại diện cho ánh trăng tiêu diệt bộ mặt máu lạnh của ngươi! "Không sao em cũng muốn đi ra ngoài làm người tuyết ~~~" Một đứa bé đáng yêu như vậy nắm chặt vạt áo mình mà làm nũng, thì người nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt được chứ? Thứ bại hoại này trước khi làm dượng nhỏ của cô nên chưa lộ thể ra bộ mặt bại hoại gian ác cho mọi người thấy, nhìn bộ dáng nhỏ bé của Mạnh Tĩnh Nghiên như vậy hắn cũng đành lòng tâm, huống chi, hắn còn đang theo đuổi dì nhỏ của người ta, đây là cơ hội tốt để cho hắn biểu hiện nha, hắn ngu mới có cự tuyệt cơ hội này! "Chớ phiền chứ Từ của con, mau tới đây!" Ba Mạnh nghiêm mặt nói. Chỉ là cô không sợ có sợ bộ dáng này đâu rồi, Mao gia gia nói qua, chân lý đứng về phía chánh nghĩa, tất cả người thuộc phái phản động đều là con cọp giấy. A…. câu trước đó là do cô tự mình thêm, dĩ nhiên đại diện chân lý cùng chánh nghĩa chính là tiểu Mỹ Nữ cô. Mặc dù những lời này có một nữa là giả, nhưng phái phản động kia là ba cô thì thật sự là con cọp giấy. Đừng nhìn ba cô động một chút nghiêm mặt hù dọa cô, nhưng thật ra là người thương cô nhất, tuyệt đối không nỡ đánh cô cái nào. Mắt thấy ba định đứng lên cưỡng ép bế cô lại, vội vàng xoay người một cái, trốn phía sau lưng tên dượng bại hoại. Chính là muốn lợi dụng người hắn ngăn cản ba lại, thì làm sao bị bắt được ? Quả nhiên tựa như Mạnh Tĩnh Nghiên tính toán, tên dượng bại hoại ở phía trước ngăn Ba Mạnh lại, cười cười nói: "Anh rể anh làm gì vậy, không phải đứa bé nào mà cũng thích chuyện này sao, Nghiên Nghiên muốn cùng em làm người tuyết em vui mừng không còn kịp nữa đấy. Đây do con bé thấy thích ở chung với em nhai, anh không thấy em cùng đứa bé này có duyên sao. Anh rể, quần áo của Nghiên Nghiên để chỗ nào ? Em cùng đứa bé đi chơi một lát đi." “Tiểu Từ à ngươi không cần quan tâm cô, chính cô sẽ tự mặc. Đứa nhỏ này, đã bị mẹ nó nuông chiều, bệnh tật đầy người." Mạnh ba hung hăng trợn mắt nhìn con gái một cái, trong miệng nói lầm bầm: "Bình thường bảo con ra cửa cũng khó khăn, tối hôm nay lạnh như thế, lại còn muốn đi ra ngoài làm người tuyết gì đó." Cô cũng không muốn ra a, ai kêu xuất hiện một tên dượng bại hoại đang đánh chủ ý lên người dì nhỏ của cô chứ? Không xả giận giúp dì nhỏ, cô thấy thật xin lỗi với dì nhỏ luôn đối xử tốt với cô như vậy! Mặc dù chính Mạnh Tĩnh Nghiêm sẽ tự mặc quần áo, nhưng Tên họ Tư bại hoại này vì biểu hiện mình, nên cầm từng món từng món quần áo mặc giúp Mạnh Tĩnh Nghiên. Xét thấy hắn đã buông lỏng phòng bị, Mạnh Tĩnh Nghiên ngoan ngoãn để hắn mặc cho mình. Mặc quần áo xong cô bao thành một cục bông nhỏ, trước khi ra cửa còn chạy vào phòng bếp tội cáo với mẹ chuyện lão ba một cái —— "Mẹ, ba con nói con có một thân đều là tật xấu đều do người nuông chìu làm con quen!" Khi cửa phòng bếp vang lên một tràn giọng nói, liền vui vẻ chay ra khỏi vòng chiến hỏa. Đóng cửa lại còn có thể nghe lão mẹ Hà Đông Sư Tử Hống: "Ông được lắm lão Mạnh, bình thường ông cưng chiều con gái tựa như cưng chìu cung phụng một vị tổ tông chỉ còn kém để cho leo lên đầu ngồi, tôi mấy lần muốn đánh con bé để giáo dục một chút thì ông lại bày ra bộ dạng muốn liều mạng với tôi, ông còn không biết xấu hổ lại dám nói những cái này tật xấu của con bé là do ta nuông chìu ra?" Tiểu nha đầu Mạnh Tĩnh Nghiên cười thầm, cuộc chiến gia đình là một chuyện dễ thương nhất hắc hắc he he. . . . . .