Trở về lúc ba tuổi rưỡi

Chương 137 : rời nhà đi

Mạnh Tĩnh Nghiên không biết khi đó ba mẹ cô ở trong phòng đã thương lượng những gì, dù sao gần đây thời gian đi làm của mẹ cũng giảm dần, bình thường mẹ đều ở nhà, điện thoại reo lên không ngừng, nhưng mẹ vẫn không tới trường, đa phần mẹ đều mang công việc về nhà làm. Cô mang thai, người vất vả nhất lại là mẹ. Về phần công việc thì chẳng phải nói, mẹ còn phải lo phối thức ăn cho hợp khẩu vị của cô. Phụ nữ mang thai rất xem trọng bữa ăn ăn ít hay nhiều, nên việc đó càng tăng thêm lượng công việc cho mẹ. Còn có ba Mạnh, chỉ cần ông ở nhà, ánh mắt ông chưa bao giờ rời khỏi cô con gái bảo bối, sợ cái bụng to của con gái đụng phải cái gì đó không tốt. Nhắc tới cũng kỳ, lúc chưa biết mình mang thai, cô có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, tuy bụng có chút động đậy, nhưng chưa từng đặt suy nghĩ nhiều lên nó, chỉ là ăn nhiều có chút béo lên mà thôi. Nhưng từ sau khi nhận được kết quả kiểm tra, người giống như quả bóng bị thổi căng lên, bụng thổi lên rất tròn, có cúi đầu cũng chẳng thấy được mũi chân. Trước kia quần và giày có chút hơi chật, giờ chân phù lên rất nhiều, cả người so với lúc chưa mang thai đã béo lên hai vòng. Thấy sự thay đổi của Mạnh Tĩnh Nghiên, ba mẹ Mạnh thật sự rất lo lắng, chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào, bụng con gái cứ như vậy lớn dần, còn hai ba tháng nữa là sinh, làm sao trách bọn họ cả ngày khẩn trương lên được? Toàn bộ người trong nhà, người có thể ăn ngủ không nghi ngờ gì đó chính là Mạnh Tĩnh Nghiên. Còn chưa biết suy nghĩ của ba mẹ, cả ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ. Có muốn phá thai cũng phải đi bệnh viện, bây giờ đang ở nhà, nên con cô sẽ được an toàn, chắc ba mẹ cũng chưa tới mức bỏ độc vào thức ăn của cô chứ? Bác sĩ nói cô phải chú ý nghỉ ngơi, không có gì có thể tốt hơn việc mẹ chăm sóc sức khoẻ, nghỉ ngơi tốt, mẹ sẽ hấp thụ được nhiều dinh dưỡng tốt, chuyển cho đứa nhỏ để nó được phát triển tốt nhất ở trong bụng. Ngày xưa khi cô còn nhỏ, cô rất thích ăn nho và óc chó, nên mắt cô vừa to và vừa sáng, đầu óc cô cũng thông minh, dù sao đây cũng chỉ mê tín hay là một tín ngưỡng gì đó, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy thà tin là có, chứ đừng tin là không, đây chính là đạo lý truyền thống được dân tộc Trung Hoa truyền lại từ ngàn năm đó. Cứ thế mua năm cân nho và thêm năm cân óc chó, nho được đặt ở trên mâm, khi đang đọc sách hoặc xem tivi thì có thể ăn một chút. Còn óc chó thì càng thuận tiện hơn, cứ bỏ trong túi, đi tới đâu ăn tới đó. Ở nhà thoải mái nghỉ ngơi được một tuần, mắt thấy cũng gần tới ngày khai giảng rồi. Cấp ba mà, đừng có hy vọng là được nghỉ hết kỳ nghỉ đông, mừng năm mới cho nghỉ nửa tháng là đã quá tốt rồi. Nhưng với tình trạng hiện giờ của Mạnh Tĩnh Nghiên, chuyện đến trường là điều không thể, chuyện mang thai thì chẳng có học sinh nào mà không chỉ trỏ. Dù học sinh khác không nói gì, thì thầy cô giáo và hiệu trưởng chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này. Chưa kết hôn mà có con, còn nghiêm trọng hơn chuyện yêu sớm nữa! Ngày nào hiệu trưởng cũng tuyên truyền, hết hiệu trưởng rồi tới chủ nhiệm, hết chủ nhiệm rồi tới thầy cô giáo. Nói hơi nghiêm trọng là muốn khuyên rồi đuổi học. Đơn giản thôi, Mạnh Tĩnh Nghiên để mẹ gọi điện cho cô giáo xin nghỉ, nếu có chuyện quan trọng thì mời cô giáo gọi điện báo một tiếng, nếu không có chuyện gì thì nửa học kỳ sau cô sẽ không tới trường. Xin nghỉ cả học kỳ đối với cấp ba thì cũng không có gì lạ, có nhiều bạn báo một tiếng cho lớp, dựa theo tình huống riêng của mỗi người mà có một cách giải pháp riêng, đây chính là một cái cớ có sẵn. Nhưng đó cũng chỉ dành cho những học sinh có thành tích tốt, Mạnh Tĩnh Nghiên, trên cơ bản chính là mầm non của Thanh Hoa Bắc Đại, chắc không cần phải nhờ phụ đạo từ lớp đâu nhỉ? Cô giáo cảm thấy Mạnh Tĩnh Nghiên có thể tới trường vẫn là biện pháp tốt nhất, nào đâu biết rằng mẹ Mạnh có nỗi khổ riêng không thể nói ra. Việc xấu trong nhà thì tất nhiên không thể loa bên ngoài rồi, dù là phải nói thật cho cô giáo biết. Vì thế chỉ có thể kiên quyết xử lý, Nghiên Nghiên muốn tự học ở nhà. Cha mẹ đã kiên trì thì cô giáo cũng hết cách, đành phải đồng ý để Mạnh Tĩnh Nghiên ở nhà, còn tưởng Mạnh Tĩnh Nghiên tìm được đường tiến bộ, có người giỏi dạy phụ thêm. Kết quả Mạnh Tĩnh Nghiên ở nhà sống hạnh phúc, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ. Chuyện về trường học cô không cần phải quan tâm, bởi vì giờ đã có thêm một chuyện làm cho cô rất bối rối. Tết năm nay Nghê Thụy Tuyết theo ba mẹ về quê ăn tết, toàn bộ kỳ nghỉ đông hai người chưa từng gặp nhau, giờ sắp khai giảng nên cô gái nhỏ phải quay về đi học, ở quê bạn cùng tuổi mà cô biết chẳng có ai, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Kiềm nén hơn nửa tháng, nên khi quay về cô liền điện cho Mạnh Tĩnh Nghiên, rủ cô ấy đi chơi. Nói thật ra, ở trước mặt bác sĩ, cô rất thản nhiên với chuyện mình mang thai, bởi vì bác sĩ là những người chuyên nghiệp. Ở trước mặt ba mẹ, cô rất thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ muốn sinh đứa nhỏ này ra, bởi vì họ không phải là người khác mà họ chính là ba mẹ ruột của cô, ở trên đời này không có ai có thể yêu cô hơn họ. Nhưng đối với Nghê Thụy Tuyết, cô thật sự cảm rất bối rối. Mặc dù hai người là bạn tốt của nhau, nhiều lúc như là một người, nhưng về chuyện này cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng khi nói chuyện với Nghê Thụy Tuyết. Không biết khi Nghê Thụy Tuyết biết mình tuổi còn trẻ như vậy mà có con thì sẽ nghĩ như thế nào. Huống chi trước kia Nghê Thụy Tuyết đã từng bán đứng mình với Thành Trạm Vũ một lần, nếu để cho cô ấy biết mình đang mang con của Thành Trạm Vũ, ai mà biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? Cô ngàn phòng vạn phòng, chính là không muốn để Thành Trạm Vũ biết về sự tồn tại của đứa bé, cũng không muốn để loạt tin tức từ miệng của Nghê Thụy Tuyết, vậy thì thất bại trong gan tấc.Với lý do đầy thuyết phục này làm cho cô cự tuyệt buổi gặp mặt với Nghê Thụy Tuyết, toàn bộ đều xuất phát từ sự an toàn của em bé, hi hi. Nghê Thụy Tuyết cũng chẳng hoài nghi, cô ấy có suy nghĩ rất đơn thuần, làm sao mà nghĩ tới chuyện bạn thanh mai trúc mã của cô ấy đã lên chức làm mẹ. Ách, hình như thanh mai trúc mã là chỉ một trai và một gái, dùng lên người của Mạnh Tĩnh Nghiên và Nghê Thụy Tuyết thì có vẻ không hợp cho lắm... Nói chung, khi các bạn học khác đang chiến đấu với kỳ thi vào cao đẳng, thì Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không được nhàn rỗi. Cô đang gấp gáp dưỡng thai vì đứa nhỏ, sáu tháng mới dưỡng thai, không biết có phải là quá trễ hay không nữa, dù sao cũng không thể làm mạnh được. Mua một đống sách với CD về xem, không có việc gì thì sẽ trao đổi và giao lưu với cục cưng ở trong bụng. Đừng nhìn thấy người ta nhỏ, nhưng tính tình lớn lắm đó, tâm trạng tốt, sẽ dùng hai chân đá, để nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó. Tâm tình không tốt sẽ không chú ý tới cô, mặc kệ cô dỗ như thế nào, nhưng người ta vẫn làm bộ như không nghe thấy. Trước kia Mạnh Tĩnh Nghiên rất sợ lạnh, cô thường vào những chỗ ấm áp để chờ, không cần ra ngoài thì cô sẽ không ra ngoài. Bây giờ thì không được, mỗi ngày cô cần phải ra ngoài tản bộ, không riêng gì chuyện rèn luyện sức khỏe, mà cô còn phải phơi nắng, bổ sung canxi cho đứa nhỏ. Cũng có thể nói như thế này, từ khi có em bé, Mạnh Tĩnh Nghiên yếu ớt của chúng ta cũng đã trở nên có trách nhiệm hơn. Mặc dù ba mẹ Mạnh vẫn như trước, không thật sự tin tưởng vào con gái cho lắm, từ nhỏ đã được yêu thương, thì làm sao có thể tự sinh em bé rồi tự mình nuôi được. Bọn họ nghĩ vẫn là nên làm quyết định dùm con gái của mình. Chỉ có điều khi bọn họ bàn bạc, vừa đúng lúc Mạnh Tĩnh Nghiên từ bên ngoài trở về, nên chuyện bọn họ đang nói cô cũng nghe được. Ba mẹ Mạnh nhìn thấy cô về thì vẻ mặt có chút khẩn trương, Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức giả bộ như chưa nghe thấy gì hết, chỉ tự nhiên chào ba mẹ rồi đi về phòng. Chỉ có điều sau khi về phòng, cô liền bắt đầu thu dọn một cái hành lý mang bên người. Nếu ba mẹ đã không thể chấp nhận đứa nhỏ này, thì thật xin lỗi, cô chỉ có nức tiền trảm hậu tấu mà thôi. Khi ba mẹ phát hiện cô không có ở nhà thì có thể sẽ rất lo lắng, nhưng nó cũng không lớn bằng việc cô sắp mất đi đứa con của mình chứ? Khi ăn cơm chiều, vẫn như trước đây, một nhà ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nói hôm nay đã xảy chuyện vui gì. Mạnh Tĩnh Nghiên rất nhẫn nại, nhưng ba mẹ chưa từng đề cập với cô chuyện hai người đã thương lượng. Tâm Mạnh Tĩnh Nghiên cũng lạnh dần, mười mấy năm này cô vẫn luôn có biểu hiện trưởng thành sớm, vẫn luôn tự đưa ra quyết định cho chuyện của mình. Ba mẹ đối với quyết định của cô vẫn luôn rất tin tưởng, có rất nhiều chuyện nguyện ý tiếp thu ý kiến của cô, muốn bồi dưỡng thêm năng lực tự lập cho cô. Trên thực tế, Mạnh Tĩnh Nghiên đã làm họ giật mình, cô rất ít, hầu như là chưa từng đưa ra quyết định sai lầm nào. Nhưng đối với chuyện lớn, ba mẹ vẫn không yên lòng với quyết định của cô. Đứa bé là chuyện lớn, ở trong mắt ba mẹ cô vẫn là đứa nhỏ. Có chủ kiến, có năng lực, nên ba mẹ sẽ lo lắng cho con gái của mình. Không cần hỏi, nếu cô không đồng ý thì làm sao có thể đi phẩu thuật. Khi bà ngoại phát bệnh, Thành Trạm Vũ đã từng làm chuyện này nên ba mẹ đã có ví dụ. Chỉ cần nện xuống rất nhiều nhân dân tệ, chắc chắn sẽ tìm được bác sĩ làm phẩu thuật này. Bọn họ cho rằng cô không biết gì, cơm nước xong mẹ còn chuẩn bị trái cây cho cô, bạn học Mạnh còn vui vẻ bưng vào phòng ăn. Vừa mới bước vào phòng, nụ cười trên mặt cô đã biến mất. Đầu tiên là chạy tới lấy những gì mình cần, kiểm tra xem trong túi có những gì, chứng minh thư, chi phiếu, tất cả tiền mặt mà cô có, toàn bộ đều mang theo hết. Khóa túi lại, ngồi trên giường nhìn quanh căn phòng, thật sự phải rời khỏi nhà rồi, vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, cô không thể không đưa ra quyết định như thế này. Con à, sau này con phải hiếu thuận với mẹ có biết hay không? Mẹ vì sinh con mà phải lận đận như thế này đấy! Ánh mắt nhìn lên khung hình ở trên bàn, bên trong chính là ảnh chụp gia đình một nhà ba người vào cái tết năm ngoái. Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên thầm nói: ba mẹ, mấy tháng nữa chờ đứa nhỏ sinh ra, con sẽ trở về. Đưa tay lấy khung hình xuống, gỡ tấm ảnh ra bỏ vào túi. Khi dưỡng thai không có bà ngoại ông ngoại bên cạnh, nên phải cầm tấm ảnh này cho nó nhìn, chứ không thôi sinh ra nó quên mất bà ngoại và ông ngoại. Sợ là dù mỗi ngày ông bà ngoại đi theo bên cạnh, cục cưng chưa sinh ra nhưng cũng đã nhận biết được ông bà ngoại của mình. Nhưng mà Mạnh Tĩnh Nghiên mẹ nó, không phải là đang chột dạ sao? Không phải đang áy náy sao? Vả lại cô cũng quá ngây thơ rồi! Sáng sớm mẹ kêu cô dậy ăn sáng, cô cố tình ngủ nướng không dậy nổi. Ở trong phòng cẩn thận nghe động tĩnh ngoài phòng khách, sau khi nghe tiếng đóng cửa thì bật dậy từ trên giường, lần lượt mở cửa từng phòng để kiểm tra, đảm bảo ba mẹ đã rời khỏi nhà rồi. Hít sâu, lấy bức thư mà cô đã viết sẵn đặt lên vị trí dễ thấy nhất ở trên bàn, tắt điện thoại di động, cần lấy túi sách mà cô đã chuẩn bị kỹ lên rồi đi ra khỏi nhà.