Đầu có chút ong ong, Vô Song đưa một tay lên day day cái chán của mình, ánh mắt hắn có cảm giác hoa lên gần như không nhìn rõ bất cứ cái gì trước mặt nữa, phải mất thêm một lúc Vô Song mới có thể ổn định lại bản thân, mới có thể biết mình đang ở đâu. Theo trí nhớ mơ mơ hồ hồ của Vô Song thì rõ ràng hắn nhìn thấy Lý Thu Thủy ở Dã Tam Pha có điều sau đó xảy ra việc gì chính Vô Song lại không quá rõ ràng bất quá hắn vẫn nhớ được lúc trước xung quanh hắn toàn bộ đều là núi tuyết mới đúng. Hiện nay thì Vô Song đang ở đâu?, hắn đang trong một ngôi nhà tương đối lớn, nằm trên một chiếc giường êm ấm phía dưới là nguyên một tấm da hổ mềm mại, dõi ánh mắt ra xa hơn một chút có thể thấy tất cả đồ dùng bên trong đều bằng gỗ, xung quanh đều có không ít da sói xếp lên, đến cả toàn bộ sàn nhà đều được phủ một lớp vải nhung, căn phòng này thực sự rất ấm áp trong những ngày đông giá rét này có điều trong mắt Vô Song mà xem hắn cảm thấy nơi đây rất giống tạo hình trong những trướng bồng nơi sơn trại. Tất nhiên Vô Song cũng đoán không có sai, nơi đây thật sự là sơn trại, hắn đang nằm trong chính căn phòng của trại chủ Hắc Phong Trại – Hắc Vô Tà. Cố gắng vặn vẹo thân thể một chút, cảm thấy bản thân mình cũng không có gì là không đúng tựa hồ không chịu bất cứ vết thương nào cả, Vô Song mới chậm rãi rời giường đứng lên. Khi Vô Song vừa đứng lên cũng chẳng biết có phải là do hắn tạo tiếng động quá lớn hay không mà cánh cửa phòng lập tức mở ra, bên ngoài có một trung niên nhân lập tức bước vào. Trung niên nhân này tuổi tác khoảng gần 40, mái tóc màu đen tương đối ngắn cùng ánh mắt rất sâu, trong ánh mắt ẩn ẩn còn có cả lệ khí, cho dù kẻ này chưa hề cố tình thả ra khí thế của mình nhưng Vô Song vẫn có thể cảm nhận được mùi huyết nhè nhẹ, đây tuyệt đối là một kẻ giết người không ghê tay. Tất nhiên Vô Song cảm thấy đối phương cũng không có gì đáng sợ, chỉ là giết người mà thôi bản thân Vô Song cũng giết không ít, cơ thể Vô Song hiện nay cũng không có dấu hiệu bị trúng độc, không có dấu hiệu mang theo thương thế trong khi từ ánh mắt Vô Song mà xem đối phương cũng chỉ là đại tông sư cao thủ cùng một đẳng cấp với Vô Song, loại cao thủ như này Vô Song đã sớm không còn sợ hãi nữa. Trung niên nhân này đầu tiên quan sát sắc mặc của Vô Song, trong ánh mắt dần dần xuất hiện sự kinh ngạc khó che dấu rồi rất nhanh cũng thu liễm lại, hai tay chắp về phía trước, lưng cúi xuống cung kính. “Tiểu thư đã tỉnh, chủ nhân nói nếu tiểu thư tỉnh lại thì liền đến gặp chủ nhân”. Người này tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì nhưng khi nói ra hai chữ chủ nhân thì lại ngập tràn sợ hãi, trong lời nói còn có chút run rẩy, có thể làm một đại tông sư sợ hãi đến trình độ này thì chủ nhân của ông ta tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Vô Song cho dù không rõ vị chủ nhân trong miệng trung niên nhân này là ai nhưng hắn có thể đoán được đến 8 phần là Lý Thu Thủy, lúc trước khi hắn ngất đi hắn còn nhớ rõ gặp mặt Lý Thu Thủy ở Dã Tam Pha, vị cường giả đủ thủ đoạn cùng thực lực trấn áp trung niên nhân trước mặt đồng thời cũng là chủ nhân của ông ta không phải Lý Thu Thủy thì còn là ai?. Vô Song không nói gì đến cả việc bị đối phương gọi là ‘tiểu thư’ thì Vô Song cũng chẳng mảy may để ý dù sao hắn bị gọi như vậy đã sớm quen thuộc, hắn lập tức đứng lên, điều chỉnh một chút khẩu âm của mình rồi lên tiếng. “Dẫn đường”. Trung niên nhân kia cũng cung kính lùi ra một bước, bàn tay hướng về một phía ngụ ý chỉ đường cho Vô Song, trong ánh mắt của ông ta lúc này bắt đầu xuất hiện sự do dự. Khi Vô Song bước đến gần ông ta đột nhiên thấy trung niên nhân này không do dự gì mà quỳ xuống, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi cùng không cam lòng. “Tiểu thư, cầu xin người cứu lấy đệ đệ ta”. Người này cả hai tay cùng hai chân đều quỳ rạp xuống mặt đất, cả người đều run lên tuyệt đối không còn một chút xíu nào phong phạm đại tông sư cao thủ. Vô Song nào hiểu việc gì đang xảy ra trước mặt?, hắn rõ ràng vừa mới tỉnh lại còn không hiểu bất cứ thứ gì xảy ra dĩ nhiên có một kẻ chạy đến quỳ gối cầu xin?. Vô Song hơi hơi dừng lại sau đó rốt cuộc thở ra một hơi. “Cho ngươi nói ba câu, sau ba câu ngươi cứ quỳ ở đây, ta không quan tâm”. Vô Song cũng không phải loại người dễ dãi hay mềm lòng, làm gì có chuyện kẻ khác quỳ xuống cầu xin mà Vô Song hắn phải giúp đỡ phải mủi lòng?, Vô Song thậm chí còn cảm thấy một tia phiền phức, bản thân hắn hiện nay lo cho mình còn chưa xong, lo sao được cho kẻ khác?. Trung niên nhân kia như cũng cảm nhận được tâm tình của Vô Song, giọng nói lại càng mang theo vài tia khổ sợ. “Tiểu thư, ta gọi là Hắc Vô Tà trại chủ của Hắc Phong Trại, ta cả đời này làm việc ác vô số vì vậy việc xảy ra trong ngày hôm nay đối với ta mà nói vốn là nhân quả, có chết cũng không oán không hối, ta chỉ cầu tiểu thư cứu... đệ đệ của ta”. “Chủ nhân khi mang tiểu thư về liền lập tức mang đệ đệ của ta đi theo... chủ nhân... tu luyện... thái dương bổ âm có thể hút hết dương tinh của nam nhân... đệ đệ của ta lần này tiến vào cùng chủ nhân chỉ sợ lành ít dữ nhiều...”. “Ta cùng đệ đệ Bạch Vô Khuyết tuyệt không phải người tốt lành gì nhưng... ta thực sự không muốn nhìn thấy hắn bị hút khô, cầu tiểu thư đại nhân đại lượng xin chủ nhân... tha cho nó một cái mạng”. Vô Song gần như lặng người đứng đó, hắn lúc này lại càng tin tưởng Lý Thu Thủy là chủ nhân của Hắc Vô Tà chỉ là hắn không ngờ Lý Thu Thủy lại... biến thái đến một bước này. Thật ra đây là Vô Song trách oan Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy bình thường cho dù tìm nam nhân cũng phải đáp ứng được cả hai tiêu chí là dung mạo cùng thực lực, Bạch Vô Khuyết nói về thực lực còn tạm ổn nhưng dung mạo tuyệt đối không hợp tầm mắt của Lý Thu Thủy, loại nam nhân như Bạch Vô Khuyết có cho Lý Thu Thủy cũng không thèm, không phải nam nhân nào cũng có tư cách bước lên giường của Tây Ha đệ nhất mỹ nhân. Lần này Lý Thu Thủy ở Dã Tam Pha sử dụng mị thuật với Vô Song, đúng là nàng có thể mị hoặc Vô Song có thể đánh bại Vô Song hoàn toàn nhưng muốn mị hoặc người khác trước tiên phải tự mị hoặc chính bản thân mình, Vô Song bị dục hỏa công tâm thì Lý Thu Thủy cũng chẳng dễ chịu gì. Với cao thủ mị thuật như Lý Thu Thủy mà nói nàng tất nhiên cũng có thể đè nén dục vọng của mình xuống bất quá ai bảo nàng tiếp một quyền của Vô Song khiến bản thân bị thương, nội lực phản phệ dễn tới khí huyết bắt đầu nhộn nhạo lại thêm vào nàng bị Vô Song dọa sợ khiến cho tâm thần càng thêm yếu đuối mới bị dục hỏa đốt ngược lại bản thân. Bạch Vô Khuyết bị Lý Thu Thủy kéo vào trong phòng thật ra một phần rất lớn là tại Vô Song gây ra. ....... Vô Song đương nhiên không rõ mấy việc này, đối với Hắc Vô Tà đang quỳ xuống bên dưới, Vô Song cũng chỉ đành lắc đầu, hắn nào có tư cách gì thuyết phục Lý Thu Thủy thả người, hắn tiến vào gặp Lý Thu Thủy không biết có bị nàng thái dương bổ âm hay không nữa là. “Dẫn đường đi”. Không đồng ý cũng không từ chối lời của Hắc Vô Tà, Vô Song chỉ lạnh lùng lên tiếng. Bản thân Hắc Vô Tà cũng không biết làm cái gì mới tốt, hắn thật sự cảm thấy tiểu cô nương trước mặt thật sự không khác gì Lý Thu Thủy phiên bản lúc trẻ cả, dung mạo cũng là tuyệt mỹ cùng thêm cái ngữ khí lạnh như băng làm cho người khác không rét mà run, trong lời nói thủy chung mang theo một loại khí thế thượng vị giả, Hắc Vô Tà không hề hoài nghi việc chỉ cần hắn còn tiếp tục dông dài thì Vô Song nhất định sẽ để hắn quỳ ở đây đến hết ngày, căn bản không cần quan tâm. Hắc Vô Tà run run hai chân đứng dậy, sau đó cắn chặt hai hàm răng của mình rồi cũng chỉ biết thở dài một hơi mà dẫn đường cho Vô Song. Bản thân hai vị trại chủ của Hắc Phong Trại đương nhiên làm không ít việc ác, đã làm ác thì phải chấp nhận chịu trừng phạt, có nhân thì phải có quả bất quá cho dù biết một ngày quả sẽ đến thì người ta vẫn cố kháng cự thứ ‘quả’ này. Hắc Vô Tà cùng Bạch Vô Khuyết cũng không ít lần cưỡng hiếp thiếu nữ nhà lành, thân là trại chủ Hắc Phong Trại thì tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu người, bọn hộ vốn là ma đầu nơi Dã Tam Pha còn được mệnh danh là Hắc Bạch Vô Thường đáng tiếc Hắc Bạch Vô Thường mấy ngày hôm nay lại được Diêm Vương ghé thăm. Loại người như Hắc Vô Tà cùng Bạch Vô Khuyết có quỳ nát đầu gối cũng chưa chắc được Vô Song mảy may để ý. ........ Lý Thu Thủy cùng A Thanh sống trong một ngôi nhà lớn nằm sâu bên trong Hắc Phong Trại, ngôi này này lúc trước là nơi chuyên dùng để nhốt nữ nhân bị mang lên sơn trại nhưng nay lại trở thành cấm địa của Hắc Phong Trại. Một đường có Hắc Vô Tà dẫn đi khiến xung quanh Hắc Phong Trại có rất nhiều sơn tặc đến nhìn cũng không dám nhìn dung mạo của Vô Song, cả đám đều lập tức cúi đầu xuống, ở Hắc Phong Trại này thì uy danh của trại chủ Hắc Vô Tà cực kỳ bá đạo.Cũng chẳng mất bao lâu Vô Song cùng Hắc Vô Tà đi đến nơi Lý Thu Thủy đợi sẵn, Vô Song thậm chí có thể nhìn thấy trong ánh mắt Hắc Vô Tà mang theo vẻ sợ hãi, hắn còn trực tiếp lùi lại hơn 10 bước so với cửa chính, căn bản không dám bước vào. “Tiểu thư... chủ nhân... chỉ nói đợi tiểu thư tỉnh ta đưa tiểu thư đến đây, chủ nhân không cho phép ta tiến vào bên trong”. Nhìn cái bộ dang nam nhân hơn 40 tuổi của Hắc Vô Tà Sợ hãi lại khiến Vô Song bật cười, thủ đoạn của Lý Thu Thủy đúng là đáng sợ, tất nhiên với một người nắm trong tay Tây Hạ Nhất Phẩm Đường thì đám người Hắc Phong Trại tính là gì?. Chậm rãi đẩy cửa lớn mà vào, đập vào mắt Vô Song là từng tầng từng tầng hàn khí, hàn khí thậm chí dày đặc đến mức gần như che phủ hoàn toàn tầm mắt của Vô Song, thứ duy nhất mà Vô Song có thể thấy là một ánh mắt xinh đẹp động nhân tâm đang nhìn mình. “Ta đẹp mắt không?”. Lý Thu Thủy không đợi Vô Song lên tiếng liền mở miệng, theo giọng nói của nàng như mang theo ma âm khiến cho làn sương trắng bao phủ căn phòng này dần dần tán đi lộ ra Lý Thu Thủy đang ngồi chính giữa trên chiếc giường trung tâm, nàng hiện nay vậy mà không có lấy một mảnh vải che thân. Vô Song ở kiếp này hắn vẫn còn tính là xử nam, khi nhìn thấy thân hình của Lý Thu Thủy lập tức liền khẽ run lên, bản thân Vô Song đã nhìn thấy không ít mỹ nữ, hắn không tin Lý Thu Thủy có thể xinh đẹp hơn Dạ Xoa của hắn nhưng... hiện tại Vô Song có chút phải nghĩ lại. Nếu nói theo một cách chính xác nhất trong cốt truyện Kim Dung thì Lý Thu Thủy cùng Vương Ngữ Yên có dung mạo giống hệt nhau, chỉ tính riêng dung mạo mà nói ai dám tự tin vượt qua người đàn bà quyền lực nhất Tây Hạ này?. Nếu Vương Ngữ Yên được gọi là ‘thần tiên tỷ tỷ’ thì Lý Thu Thủy có lẽ phải gọi là ‘ma đầu tỷ tỷ’, khi toàn bộ cơ thể Lý Thu Thủy lộ ra trước mặt Vô Song khiến Vô Song không biết dùng từ nào để tả về nàng lúc này, một cơ thể hoàn mỹ vô khuyết, một thân thể đẹp đến mức không cách nào diễn tả bằng lời quan trọng nhất cơ thể của Lý Thu Thủy mang theo vẻ mị hoặc vô biên. Xét trên khía cạnh thân thể mà nói cũng có nhiều dạng thân thể ví dụ như đám người Vương Ngữ Yên hay Hoàng Dung có thể dùng từ ‘băng thanh ngọc khiết’ nhưng với người như Lý Thu Thủy hay Khinh Huyền thì cơ thể của bọn họ là trần trụi mị hoặc, đánh thẳng vào ánh mắt người xem, mang theo một loại tuyệt mỹ theo cách khác. “Đẹp, rất đẹp”. Vô Song cũng không có già mồm, hắn hiện nay còn cảm thấy cổ họng mình đã bắt đầu trở nên khô nóng bất quá có một hình ảnh khác kéo cho thần trí Vô Song thanh tỉnh trở lại, ở dưới chân giường Lý Thu Thủy dĩ nhiên có một nam nhân. Nam nhân này hiện nay cũng chẳng còn rõ là sống hay đã chết, hắn nằm một đống dưới đất cứ như ‘lợn’ chuẩn bị làm thịt vậy, mái tóc màu đen tương đối dài hiện nay hoàn toàn rối bời che kín luôn cả khuôn mặt hắn. Người này từ khí tức mà xét thì có lẽ chính là Bạch Vô Khuyết bất quá hiện nay nếu mang hắn ném ra ngoài đường thì tuyệt đối không ai nhận ra một vị đại tông sư lại thảm thành cái bộ dạng này. Lý Thu Thủy như cũng nhận ra được khác biệt trong ánh mắt Vô Song, nàng liền khẽ thay đổi cơ thể, một tay đưa ra khoác lấy tấm y phục mỏng màu đỏ mặc lên người, đôi chân dài miên man chạm đất, bàn chân có chút nhón lên, nàng di chuyển chỉ bằng những đầu ngón chân càng khiến bản thân nàng lộ ra sự cao quý cùng mị hoặc bất tận. Vô Song lúc này thật sự có chút muốn cúi đầu bội phục Vô Nhai Tử, rốt cuộc Vô Nhai Tử làm cách nào có thể không thích người như Lý Thu Thủy?, chỉ riêng thân thể kia của nàng đã không khác gì một loại ma túy làm người ta không cách nào thoát ra vậy mà Vô Nhai Tử vẫn có thể vô tình đến vậy?. Lý Thu Thủy bước chậm rãi đến trước mặt Vô Song, ngón tay ngọc khẽ vuốt ve khuôn mặt của hắn, hơi thở còn mang theo từng tia xuân ý, theo nàng di chuyển bộ ngực no đủ mà hoàn mỹ cũng khẽ phập phồng, khiến cho Vô Song càng ngày càng cảm thấy... sợ hãi nữ nhân này, thân thể của nàng đẹp đến mức làm người ta phát sợ, thân thể này đừng nói là con người mà cho dù chư tiên thần phật hạ phàm cùng bị mê hoặc không thôi. “Nha, ngươi có muốn thử không?, ta cam đoan sẽ ôn nhu với ngươi, sẽ cho ngươi tiêu hồn, tuyệt không giống loại phế vật kia”. Nếu đây là một nữ nhân khác thì Vô Song quả thật có chút động tâm bất quá nếu đã là Lý Thu Thủy thì hắn đương nhiên không dám, theo bản năng Vô Song tính đẩy Lý Thu Thủy ra bất quá khi hai cánh tay của hắn sắp chạm đên đôi ngọc nhũ kia liền khẽ run lên sau đó thu lại, sắc mặt liền xuất hiện vẻ lúng túng. Lý Thu Thủy sao có thể không phát hiện ra động tác của Vô Song, nàng lập tức cười rộ lên. “Khách khách, muốn đụng thì cứ đụng nha, tỷ tỷ không có sinh khí nha hơn nữa tỷ tỷ đảm bảo với ngươi.... tỷ tỷ hầu hạ ngươi còn thoải mái hơn nha đầu Hoàng Dung kia gấp vạn lần, thế nào muốn thử không?”. Vô Song sao dám nhận lời?, chỉ riêng việc Lý Thu Thủy có thái dương bổ âm đã khiến Vô Song nhất định phải giữ vững bản tâm, hắn không muốn thành một cái Bạch Vô Khuyết thứ hai. “Tỷ tỷ nói đùa, ta còn có... người đang đợi ta... tỷ tỷ đừng trêu chọc ta nữa, không biết tỷ tỷ ngươi gọi ta đến đây có việc gì?”. Lý Thu Thủy nghe Vô Song nói vậy liền ném cho Vô Song một cái mị nhãn, đôi môi đỏ khẽ chu lên cực kỳ động lòng người. “Xì, đúng là không hiểu phong tình, không biết bao nhiêu nam nhân muốn hầu hạ tỷ tỷ ta còn chưa đến lượt, đệ đệ ngươi lại năm lần bảy lượt từ chối thực sự làm tỷ tỷ rất buồn nha”. Lý Thu Thủy lần này còn trực tiếp kiễng chân lân, bộ ngực của nàng dính sát vào ngực của Vô Song, những ngón tay ngọc khẽ chạm vào ngực hắn, Vô Song thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể của nàng bao trùm lấy bản thân mình, Lý Thu Thủy đầy mị hoặc mà cười. “Tỷ tỷ thật sự so ra kém nha đầu Hoàng Dung đó sao?, nha đầu đó cho ngươi được cái gì tỷ tỷ nhất định cho ngươi được càng nhiều nha, tỷ tỷ tinh thông võ học thế gian, tỷ tỷ có vô số hoàng kim tài bảo, có cả ngàn tinh binh nơi Tây Hạ thậm chí có cả Tây Hạ Nhất Phẩm Đường..., chỉ cần ngươi chịu đồng ý tỷ tỷ liền cho ngươi tất cả được không?”. Lời của Lý Thu Thủy không phải là giả, đúng là nếu mang lên bàn cân để mà cân đo đong đếm thì Lý Thu Thủy vượt xa Hoàng Dung, vấn đề mỹ mạo có thể không tính nhưng hầu như cái gì Hoàng Dung có thì Lý Thu Thủy còn có nhiều hơn rất nhiều. Hoàng Dung có một vị phụ thân là ngũ tuyệt cường giả nhưng Đông Tà thực lực cũng chỉ ngang ngửa Lý Thu Thủy mà thôi, Hoàng Dung có trí tuệ siêu quần thì Lý Thu Thủy trí tuệ cũng chẳng kém ai, một người phụ nữ có thể nắm trong tay cả Tây Hạ, có thể gây dựng lên Tây Hạ Nhất Phẩm Đường liệu trí tuệ có thể kém sao?, về của cải vật chất hay hiểu biết võ công thì Lý Thu Thủy lại càng vượt xa Hoàng Dung, đáng tiếc tình cảm là thứ... không thể mang ra cân đo đong đếm. Vô Song không hiểu tại sao nghe Lý Thu Thủy so sánh nàng ta với Hoàng Dung hắn lại cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều, ánh mắt đang xuất hiện dục hỏa của Vô Song bất giác trở nên thanh mình, hắn đối với Lý Thu Thủy chỉ nhè nhẹ mỉm cười. “Nếu việc tình cảm có thể mang ra so đo, mang ra cân đo đong đếm thì đệ đệ vẫn khuyên tỷ tỷ nên đi tìm Nam Tống hoàng đế thì hơn, đệ đệ không quyền không thế cũng chẳng có võ công cao cường, đệ đệ căn bản không mang được cho tỷ tỷ chút ích lợi nào cả “. “So với mấy thứ như tài bảo, địa vị hay võ công kia bản thân đệ đệ vẫn muốn chọn Dung nhi hơn “. Câu trả lời của Vô Song làm Lý Thu Thủy lặng đi một lúc, nàng không nói gì chỉ khẽ cắn chặt hàm răng, chân mượn Lăng Ba Vi Bộ lùi lại, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trên chiếc giường nơi trung tâm, một tay nàng đưa ra cách không kéo thẳng một tám áo lông dày che đi thân thể của mình. Đây là lần thứ ba nàng sử dụng mị thuật với Vô Song, lần thứ ba... nàng thất bại. Vô Song là người đầu tiên cho Lý Thu Thủy một loại cảm giác thất bại đến như vậy, cho dù Vô Nhai Tử cũng tuyệt không thể so sánh với Vô Song. Khi Lý Thu Thủy ở bên cạnh Vô NHai Tử nàng liền dùng thứ gọi là chân tình, nàng muốn là muốn trái tim của hắn chứ không phải chỉ là thân xác của Vô Nhai Tử hơn nữa năm đó Lý Thu Thủy còn chưa tu mị thuật nàng chỉ là trời sinh mị cốt mà thôi, nếu lúc này Lý Thu Thủy gặp lại Vô Nhai Tử thì nàng không tin tình lang năm xưa có thể như Vô Song chịu được 3 lần mị thuật của Lý Thu Thủy. Lý Thu Thủy nằm trên giường lớn, ánh mắt cũng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, nàng nhìn Vô Song đứng đó rồi thở ra một hơi, khuôn mặt xinh đẹp quay về phía sau lưng một tay đưa ra đánh vào thành giường lập tức một cái cơ quan khí được phát động, bức tường phía sau gian phòng vậy mà bắt đầu tự động di chuyển. “Ra đi, lần này ngươi thắng rồi “. Vô Song chắc chắn không ngờ trong phòng này còn có bí thất, hắn lại càng không ngờ bên trong bí thất có người, đến khi nhìn thấy bóng người kia xuất hiện, đến khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt đỏ hoe kia đang nhìn mình, Vô Song liền giật mình không thôi. Lý Thu Thủy dĩ nhiên mang theo Hoàng Dung đến đây?.