Editor: Mèo (meoancamam) Ngoại trừ mấy khất cái chỉ cầu no bụng không so đo thì theo nàng biết, Triệu Lập Đông chưa bao giờ thành công bán đi món bánh của mình. "Nhưng không sao cả, chỉ cần ngươi mở miệng, ta có thể giới thiệu ngươi cùng ta đi làm nha." "Phương Xảo Nhỉ, ngươi mang miệng quạ đen của ngươi lăn ra ngoài cho ta!" Lần này Triệu Lập Đông đã phát hỏa. Nhưng nàng cũng biết Xảo nhi nói đích thực là sự thật, số tiền nàng dành dụm còn có thể bán bánh miễn phí đến bao giờ? Thấy nàng tức giận, Phương Xảo Nhi một chút cũng không để ý, còn cười hì hì "Ta đây liền mang theo miệng quạ đen của mình đến cách vách kiếm thật nhiều tiền nha." Nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, còn quay đầu nói: "Đúng rồi, tiền lương cách vách là mỗi ngày 50 đồng, mà sau khi ông chủ dùng xong cơm tối thì mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi cơ. Mọi người ai cũng nói chưa từng được làm nô tài mà tự do vui vẻ như vậy, ngươi có lẽ nên suy nghĩ một chút đi." Triệu Lập Đông đáp lại là một bao bột mì được ném qua. Nàng mới không buông tha ước mơ của mình, còn lâu! Khuê phòng của Triệu Lập Đông đằng sau có một căn phòng nhỏ, miễn cưỡng có thể coi như phòng làm việc của nàng. Nàng ở trong này nghiên cứu sáng tạo ra các loại bánh ngọt, tốn không ít thời gian. Lần này món bánh mới tên là "Ngọc Châu Bảo Nguyệt bánh", đang được ra lò dưới sự xúc động không ít của nàng. Nàng chân thành hi vọng nó có thể thành công nắm giữ được cái miệng kén ăn của người dân trấn Hợp Hoan. Nhưng đang lúc nàng bận xúc động thì đột nhiên một hồi tiếng chương liên tiếp truyền đến. Có người đang nắm lấy dây chuông báo có khách đến, còn liều mạng rung chuông. "Khách nhân đến cửa, thật tốt quá!" Nàng vui vẻ lao ra, cũng không nhìn lại mái tóc dính đầy bột mì của mình, trên tay cùng trên y phục đều là vết trắng xóa, trên tạp dề bởi vì tiếp xúc gần bếp lửa quá nên có vài vết cháy xém. "Có người hay không vậy? Không làm ăn buôn bán sao?" Phong Diệc Nhiên vừa rung chuông mở mở to họng kêu. Mà Trình Mặc thì chỉ bịt tai lại , "Đệ đến chỗ khác rống không được à?" Cố ý ghé vào lỗ tai hắn hô, nhất định có cố ý muốn kêu thật to cho hắn điếc đi. Muốn tiêu diệt tình địch thì cũng đừng đê tiện như vậy! Triệu Lập Đông đẩy ra một đống lồng hấp, hộp bánh còn chưa được sắp xếp, vốn gương mặt tươi cười nghênh đón người của nàng vừa nhìn thấy hai người bọn hắn liền lập tức đổi thành tức giận "Thì ra là các ngươi, đến đây làm gì?" Có phải vẫn còn ghi hận chuyện ngày hôm qua nên đặc biệt chạy đến kêu nàng xin lỗi không? Trình Mặc không hờn giận nhíu mày "Hung dữ như vậy làm gì?" Mặt bánh bao này nóng nảy gì chứ? Lanh chanh nhảy xổ ra từ chỗ nào, ban đầu vốn dáng vẻ vô cùng hứng khởi, vừa nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt liền trở nên khó coi hơn cả cả quả phụ có nhi tử chết. Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, nếu muốn đến gần tỷ tỷ nhà người ta thì không thể quá hung dữ mới muội muội, cho nên Phong Diệc Nhiên liền chen vào cười nói "Cô nương, chúng ta là tới xin lỗi, hôm qua đã dọa đến ngươi, thực không tiện." "Cái gì dọa đến nàng ta chứ?" Trình Mặc thành thật không hề khách khí nói: "Là nàng ta hắt vào ta đấy!" Cũng không biết nàng hắt xuống là nước gì nữa, nếu là nước rửa mặt của mỹ nhân thì cho dù hắn có khó chịu không sẽ không quá tức giận. Nhưng nếu là nước rửa chân của mặt bánh bao, vậy thì chắc chắn khác biệt rất lớn rồi. Triệu Lập Đông trừng mắt nhìn hắn, "Nếu ngươi muốn ta nhận lỗi, không có khả năng." Muốn xem sự khinh bỉ của nàng cũng dễ dàng thôi, nàng có thể tặng thêm đấy. "Được, hai người các ngươi đều đúng hết." Phong Diệc Nhiên cũng không muốn đắc tội Trình Mặc, vừa nói vừa ngó đầu vào bên trong, mong ngóng có thể nhìn thấy mỹ nhân, "Tỷ tỷ ngươi không ở nhà à?" "Này!" Trình Mặc vươn tay nhéo eo hắn, "Tự tôn của đệ đâu rồi?" Mỹ nhân đương nhiên là muốn được gặp, nhưng tôn nghiêm cũng không thể không có được! Bánh bao này khá hung dữ, vừa mở miệng đã toàn lời không hay, dù cho tỷ tỷ nàng đẹp đến nỗi trời cũng phải sập thì hắn cũng không muốn dùng gương mặt tươi cười nói chuyện với nàng đâu. Hừ, coi như tỷ tỷ nàng vận mệnh không tốt, có một muội muội như mụ la sát giữ lại, khiến nàng mất đi sự để ý của hắn. "Tự tôn của đệ?" Phong Diệc Nhiên vui vẻ cười ha ha "Để ở kinh thành không mang đến." Trình Mặc nhịn không được cay nghiệt mắng hắn một câu "Ta xem cái đuôi(*) của đệ cũng ở kinh thành luôn rồi." (*) ý nói tính biết nghe lời của Phong Diệc Nhiên. Tỷ tỷ?! Triệu Lập Đông nghi hoặc một hồi rồi lập tức sáng tỏ, nhịn không được cười lớn "Tỷ tỷ? Các ngươi thực ra là tới tìm tỷ tỷ ta à? Ha ha, hi hi, thật buồn cười!" Nàng cười đến đau bụng, đến eo cũng cong lại, không cả đứng thẳng được! Ngày hôm qua lại còn dám mắng nàng mắt mù, rốt cuộc là ai mới mù đây? Hai tên thái giám chết bầm này, thật sự lại vị mỹ mạo của ca ca làm cho mê muội nha! "Các người... Ha ha, ha ha, tìm tỷ tỷ ta, tỷ tỷ, ha ha, có chuyện gì thế?" Nàng cười đến nghiêng trước ngửa sau, khoa trương đến nỗi khiến Phong Diệc Nhiên khó hiểu "Có gì buồn cười chứ, không thể tìm tỷ tỷ ngươi mua trà sao?" Hắn sớm đã nghe rõ ràng nơi này là tiệm trà, cách để tiếp cận mỹ nhân đơn giản nhất là mua vài thứ chỗ nàng, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. "Có gì buồn cười chứ." Nhìn nàng cười đến vui vẻ như thế còn lộ ra hàm răng trắng tinh, tức giận của Trình Mặc liền dâng lên. Chỉ là một khối bánh bao nhăn nhó, dựa vào cái gì có được hàng răng đều đẹp như vậy, hừ! Còn có đôi môi có chút dầy nhưng cười lên lại duyên dáng cũng khiến hắn nhíu mày, đây không phải điều nên được phát hiện trên người điên. "Phụt! Phong Diệc Nhiên thật sự không hiểu, vì sao mỗi chuyện đi mua trà cũng khiến cho nàng đáp lại là điệu cười chảy cả nước mắt, cách giải thích hợp lý duy nhất là gặp phải người điên rồi. Hắn hoàn toàn không có cách nào nói chuyện với nàng, bởi vì nàng vừa cười vừa nói mà không cả thành một câu hoàn chỉnh. Nhìn nàng cười đến nghiêng trước ngửa sau, hắn thật sự rất muốn kêu nàng đừng cười nữa, không may là trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nghĩ ra cách kêu nàng ngậm miệng. "Ha ha cười chết ta! Ta không thể, không thể! Phụt, ha ha ha ha..." Trình Mặc hé miệng cũng cười giống nàng, nhưng cũng chỉ có tiếng cười còn khuôn mặt lại giống như tượng điêu khắc, chút ý cười cũng không có. Được một lúc, rốt cuộc Triệu Lập Đông bị nụ cười khủng bố của hắn khiến cho cười không nổi, "Người làm gì vậy, làm ta sợ đấy?" Người què này có bệnh à, làm gì phải cười cùng nàng mà gương mặt lại tối sầm cứng ngắc không khác tảng đá là bao. Nếu nửa đêm mà thấy chắc chắn sẽ dọa nàng tưởng gặp phải quỷ luôn rồi.