Trở Về Eden
Chương 6
Ngồi trông máy bay, Tara Wells thở phào nhẹ nhõm. Chị cởi giầy ra bỏ dưới gầm ghế phía trước, nhắm mắt lại và ngả đầu trên ghế. Vai trò người đàn bà vô danh đeo chàng mạng không làm cho chị thích thú tí nào. Nhưng như thế vẫn còn hơn chịu đựng những ánh mắt sợ hãi, thương xót hoặc những cái nhìn phỉ báng công khai từ mọi phía đổ vào mình như khi chị thử đi ngoài phố mà không che mặt.
Còn nay mai... Chị nghĩ về cuộc sống tương lai của mình, nét mặt chị trở nên cứng rắn và cương quyết như nét mặt của người phụ nữ mang tên Stephany Harper trước đây.
Sau khi rời khỏi túp lều của Dave, chị đã trải qua một con sốc tình cảm dữ dội, sau đó chị thấy mình như một quả chanh bị vắt hết nước, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình mạnh mẽ cứng rắn hơn nhiều. Suốt dọc đường đến Darvin, ngồi trên chiếc xe tải, chị tưởng như mình đang ở trong một giấc mơ khủng khiếp. Trong trí nhớ của chị những chi tiết của tai họa mà chị vừa trải qua vụt lóa lên, gợi lại những đau đớn khôn cùng. Tia chớp đầu tiên hiện lên trước mắt chị, khi chiếc xe tải khổng lồ đi qua một đoạn khe nhỏ chảy qua đường, cách chỗ người lái xe cho chị lên đi nhờ một quãng không xa lắm. Khi những đám nước do bánh xe làm tung lên bắn vào cửa kính. Tara rụt tay lại và thét lên; chị tưởng nước sẽ tạt vào mặt, phủ đầu, té vào mắt và tràn vào miệng mình. Chị thở dốc và run lên cầm cập cố gắng lắm chị mới trấn tĩnh được. Thấy ánh mắt tò mò của người lái xe nhưng chị không tài nào đủ sức để giải thích cho anh ta hiểu được.
Sau chi tiết đầu tiên ấy, những hồi ức khác nhau, cứ từ từ như những tên trộm trong đêm vắng, lần lượt hiện về không thương xót. Chị nhớ lại ánh hoàng hôn trên đầm lầy, cảm thấy như dưới chân mình là đáy con thuyền gỗ, trên tay chị là chiếc máy ảnh... Vừa uống nước vừa ngoi lên mặt đầm, chị trông thấy đôi mắt lạnh lùng của kẻ sát nhân Greg! Chồng của tôi! Lạy Chúa! sau lưng y là người đàn bà mặt tỉnh bơ và ngồi im như khúc gỗ khi chị cất tiếng kêu cứu! Rồi sau đó chị cảm thấy một cơn đau khủng khiếp do những lưỡi dao cạo gây nên, cái đau ấy cào xé cánh tay chị, rồi máu nóng xối ra từ vết thương trên mặt, chị cảm nhận được làn nước mà chị từ từ chìm xuống, cuối cùng là đêm đen và sự quên lãng...
Trong khi chiếc xe tải chạy trên con đường xuyên qua sa mạc phương Bắc, chị đã chắp nối từng mẩu hồi ức rời rạc thành bức tranh toàn vẹn về cuộc sống trước đây của mình. Cho đến khi xe tới Darvin chị đã nhớ lại chắc chắn rằng trước đây chị là Stephany Harper.
Nhưng Stephany Harper không còn nữa. Chồng chị muốn chị chết, và đã giết chị. Cả người run lên trong cơn nức nở, chị nhận rằng, giờ đây, chị là một người đàn bà không có khuôn mặt, không tên, không có cả quá khứ. Chồng chị đã cướp hết tất cả những thứ ấy rồi. Bây giờ chị không là ai, không là cái gì cả.
Cùng với những mẩu hồi ức nhảy nhót trong đầu, giọng nói của Dave vang lên như một sự trớ trêu cay đắng". “Con được cứu sống vì một cái gì đó, hoặc cho một ai đó". Được cứu sống ư? Để trở về với chồng, kẻ gây ra tai hoạ cho chị chăng. Chị mỉm cười phẫn nộ, bộ mặt méo mó của chị co rúm lại đau xót. Đừng hòng! Hắn sẽ không có được cơ hội để giết ta một lần nữa đâu!”. Chị được hồi sinh ư? Để làm gì? Tại sao số phận lại gỡ chị ra khỏi móng vuốt của thần chết làm gì. Giá cứ để chị chết đi vẫn hơn bắt chị phải chịu đựng nỗi đau này?
Chị kinh tởm tháo chiếc nhẫn cưới ra khỏi tay và ném nó xuống đường. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chị lặp đi lặp lại câu hỏi đó khi ngồi trong ca bin chiếc xe tải. Sự đau đớn khôn cùng và cơn giận dữ tột độ vò xè tâm can chị. Tại sao hở Greg! tôi đã từng yêu anh đến nỗi khó có người đàn bà có thể yêu đến thế. Tại sao anh lại mong cho tôi chết đi? Tại sao anh căm thù tôi đến vậy? Chị đắm mình trong vực thẳm của đau buồn và oán hận cho đến khi chạm tới đáy vực để tìm thấy sợi chỉ nhỏ cứu mạng. Níu lấy sợi dây đó, chị dần dần trấn tĩnh lại. Ta được cứu sống để làm một điều gì đấy - chị phẫn nộ nghĩ thầm - Chính Dave đã nới với ta điều đó. Chắc có lẽ ta được cứu sống để tìm hiểu xem vì lẽ gì? Rồi tiếp đó thì sao? Câu trả lời không phải chờ:lâu; Báo thù! Ta phải trừng phạt hắn! Chị thầm tính những cách trả thù. Tuy thế đầu óc chị vẫn sáng suốt và lạnh lùng. Chị thoáng nghĩ phải báo cảnh sát nhưng lập tức từ bỏ ý định đó. “Như thế thì vẫn chưa đủ - Chị nghĩ - Nếu thế thì ta sẽ không bao giờ biết được vì lẽ gì. Mà ta rất cần phải biết! Ta nhất định phải biết!.
Người đàn bà xuống xe ở Darvin lảo đảo lê bước như vừa trải qua một trận đau ốm kéo dài. Chị cảm thấy như từng tế bào thần kinh của mình đang bị bóc trần ra. Tuy nhiên trong thâm tâm chị cảm thấy một cốt lõi sắt thép: Giờ đây chị đã có một mục đích, và sự cảm nhận ấy đã đem lại cho chị sức mạnh cần thiết để giúp chị vượt qua bất kỳ thử thách nào. Chị rất cần sức mạnh ấy, bởi đó là thứ duy nhất chị còn giữ được. Chị biết rằng đối với chị thế là đủ lắm rồi. Chị trải qua thử thách đầu tiên khi bán những viên hồng ngọc của Dave lấy tiền mặt. Chị buộc mình phải vào tất cả những trại lính cũ mà bây giờ là những cửa hàng của những người buôn đá quý, vàng bạc để định giá món hàng, chịu đựng những ánh mắt tò mò, những câu lục vấn thô lỗ để tránh bán hớ. Đến cuối ngày, chị hoa cả mắt vì mệt mỏi. Trong tiệm kim hoàn, nơi cuối cùng chị quyết định bán, chị bị một cơn sốc và phải chạy vụt ra ngoài để thở khí trời. Người chủ tiệm lo lắng đuổi theo chị.
- Ê, bà kia - ông ta gọi - Chưa lấy tiền đã vội chạy đi đâu đấy. Mấy viên đá của bà tốt lắm - Bà có bị làm sao không?
Chị từ chối sự giúp đỡ của ông ta, cầm lấy tiền và bỏ đi, cảm thấy hình như sức lực mình sắp cạn. Số tiền nhận được vượt quá mức tưởng tượng của chị. Đến khu buôn bán vàng bạc này như kẻ hành khất không có một xu dính túi, ra khỏi nơi đó chị đã có trong tay một khoản tiền lớn, đủ giúp chị làm bất cứ điều gì. Ta có thể bắt đầu sự nghiệp mới được rồi, - Chị nghĩ. Sự nghiệp mới của riêng ta, của "Tara Wells.
° °
Xuồng máy cập bến Orphey, một đảo nhỏ giữa đại dương xanh rờn bóng dừa, với những bãi tắm cát trắng ngời lên dưới ánh mặt trời nhiệt đới, những ngôi nhà nhỏ xinh xắn niềm nở đón khách. Một phụ nữ nhỏ nhắn từ ngôi nhà lớn, tay cầm chiếc ô sặc sỡ, vội vàng giúp Tara bước lên bờ.
- Xin chào mừng chị đã đến bệnh viện của bác sĩ Marsall!
Người đàn bà chừng năm mươi tuổi, nở nụ cười thân ái, niềm nở chào đón Tara.
- Tôi là Elisabeth Maysen, hay cứ gọi tắt là Lizzie cũng được. Còn chị là Tara có phải không!
- Vâng.
- Bác sĩ Marsall đang bận khám cho bệnh nhân, nên không thể ra đón chị được. Tôi là nhân viên của ông ấy. Làm sao mà chị đến được đây.
- Tôi đọc báo, thấy có nói đến bệnh viện này. Tôi đến đây bởi vì... nếu tôi không nhầm thì ở đây chuyên giải phẫu... chỉnh hình?
- Đúng đấy Lizzie vui vẻ trả lời. Bác sĩ Marsall nổi tiếng toàn quốc về lĩnh vực này. Ông ấy được một bà cô họ để lại cho một gia tài lớn. Nhẽ ra có thể sống an nhàn, nhưng ông ấy lại mở bệnh viện tư này, chữa bệnh cho thổ dân không lấy tiền. Ông ấy là một người như vậy đó.
Lizzie dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ và mở cửa:
- Đây là nhà của chị.
Đó là một ngôi nhà nhỏ có phòng khách với bộ bàn ghế bằng mây, phòng ngủ và khu vệ sinh rất tiện lợi dành cho một người. Cách ngôi nhà không xa lắm có một bể bơi. Một số bệnh nhân đang bơi lội, một số khách chậm rãi dạo chơi trên bờ, nhiều người quấn băng đi khập khiễng, hoặc què tay, cụt chân. "Đại hội những người trên ghế, - Tara cay đắng- nghĩ thầm, - cầu Giời cho ta được rời khỏi đây càng nhanh càng tốt".
° °
Bác sĩ Marsall lập tức khám cho bệnh nhân mới của mình. Ông là một người đàn ông cao lớn, nét mặt hiền hậu. Thấy chị có vẻ lo sợ, ông không hỏi han dài dòng mà tiến hành khám ngay, dùng kính lúp xem xét kỹ những vết sẹo trên mặt, trên cổ và trong người chị. Thỉnh thoảng ông lại ghi chép điều gì đó vào sổ.
Cuối cùng, ông ngẩng lên và nhìn chị bằng cặp mắt hiền hậu.
Tara ngần ngừ.
- Tôi biết là chị nói rất khó khăn, vì dây thanh quản bị tổn thương nặng. Nhưng tôi rất cần biết điều gì đã xảy ra với chị.
- Đó là một tai nạn giao thông.
- Lâu chưa?
- Cách đây chừng sáu tuần lễ.
Bác sĩ biết chắc là chị ta nói dối. Nhưng ông vẫn hỏi tiếp.
- Chị có thể kể rõ hơn được không?
- Một ông già bạn tôi, có quen những người thổ dân và học được những bài thuốc của họ, đã chữa cho tôi bằng loại keo gì đó làm từ đất sét với phấn hoa dại.
- Ở đây chúng tôi cũng sử dụng loại thuốc đó. Ông già kia có lẽ rất thành thạo nghề y, xương hàm của chị bị vỡ nhưng bây giờ đã lành lại rồi.
Tara vội nói:
- Tôi muốn ông giúp cho để có được một bộ mặt dễ coi. Hơn thế nữa, tôi muốn trở thành một người khác hẳn - Thành một người đàn bà hoàn toàn mới lạ.
Trên đảo Orphey, giữa cảnh rừng nguyện thuỷ, Tara cảm thấy mình chẳng khác nào Eva nơi vườn thiên đường, yên ổn và thanh thản. Có được cảm giác đó, bên cạnh tác động của thiên nhiên, công lao lớn thuộc về bác sĩ Marsall. Càng gần ông, Tara càng thấy rõ rằng sự quan tâm săn sóc của Marsall với bệnh nhân không chỉ đơn thuần là nhiệm vụ chuyên môn, mà còn là bản tính nhân hậu của ông, là lòng thương cảm đối với những người đang cần đến sự giúp đỡ. Một lần Tara bắt gặp ông đi đánh cá về đang loay hoay kéo chiếc xuồng cao su lên bờ. Chị định bỏ đi thì ông lên tiếng:
- Khoan hãy về, chị lại đây đã.
Tara miễn cưỡng lại gần - ông kiêu hãnh chỉ cho chi xem hai con cá lớn.
- Chị xem, kết quả của hai giờ lao động đấy. Ở đây, giải trí bằng cách đi đánh cá có một ý nghĩa thực tế là tiết kiệm được tiền mua thức ăn cho bệnh nhân. - Ông đưa tay chỉ quanh mình - chị thấy phong cảnh Orphey thế nào?
Tara đưa mắt nhìn quanh, đầu óc chị trống rỗng, đã từ lâu chị không chuyện trò với ai cả.
- Tôi thấy cũng dễ thương.
- Chị biết không, tôi rất tự hào về hòn đảo này của mình. Đó là nơi chữa bệnh tuyệt vời, đặc biệt là đối với các bệnh nhân của tôi. À, quê chị ở vùng nào?
- Tôi sinh ra ở một vùng thôn quê, xa lắm.
- Còn tôi là dân thành phố. Gia đình chị có đông không?
- Tôi chẳng còn ai cả.
- Thôi được tôi sẽ không hỏi chị những câu hỏi tương tự với điều kiện chị không gọi tới một cách trịnh trọng là “bác sĩ Marsall nữa" - Hãy gọi tới là Dan thôi nhé.
“Dan" - Chị thầm nhắc lại tên đó vài lần - Cái tên thật hợp với người đàn ông da sạm gió biển, mặc quần soọc và may ô đang tươi cười đứng trước mặt chị.
Được thôi, tôi sẽ gọi anh là Dan "Không hiểu điều gì đã xảy ra ra với chị ta?" Dan nghĩ. Là người rất nhạy cảm với tai họa của người khác, ông đoán biết Tara đang có điều gì rất đau khổ. Nhiệm vụ của ông là phải dùng chế độ ăn kiêng, thể dục chữa bệnh và bơi lội để đem lại trạng thái bình thường cho cơ thể chị, rồi sau đó làm giải phẫu chỉnh hình. Cần phải chuẩn bị tinh thần cho chị. Tối hôm đó, sau khi nghiên cứu những tấm phim chụp hình xương sọ của Tara, ông làm nhiều mẫu mặt bằng thạch cao để lựa chọn.
Đêm ấy, lần đầu tiên kể từ khi xảy ra tai họa, Tara ngủ say và không mơ thấy Greg. Thay vào. đó, một khuôn mặt đàn ông với đôi mắt nâu hiền và nụ cười cởi mở hiện lên hỏi chị có cùng đi đánh cá không...
° °
Theo ý kiến của nhiều người Hunters - hill là khu phố cổ rất đẹp của Sidnây - Tuy nhiên, đối với Jilly ngôi biệt thự lớn tráng lệ mà ả đang sống với chồng, quả là một nhà tù không hơn không kém. Sau khi ả từ Eden trở về, Philip vốn trước đây đã bận bịu lại càng bận bịu hơn, dường như ông muốn tạo cho ả điều kiện để ở nhà một mình. Cả hai người không nói một lời nào về cái chết của Stephany. Sau cái đêm khủng khiếp đó, lúc nào Jilly cũng bị ám ảnh bởi cặp mắt cầu khẩn tuyệt vọng của Stephany trước khi bị con cá sấu dìm hẳn xuống nước, và tiếng kêu thất thanh: "Jilly cứu tôi với" nhưng ả cầu cho Stephany chết đi, bởi càng ngày ả càng say mê Greg. Ả ghen tức với những người trong gia đình Harper. Thật bất công! Họ cầu gì được nấy. Jilly nghĩ về người cha đã tự sát sau khi hợp đồng của ông với Max Harper bị thất bại. Sau vụ đó Max Harper kiếm được một khoản tiền khổng lồ. Rồi ả bắt bạn với Stephany. Stephany lớn - tuổi hơn, chân thành và tốt bụng hơn Jilly. Chị thật trái ngược với người cha lạnh lùng sắt đá và ích kỷ. Chị thật lòng quý Jilly. Còn tình cảm của Jilly với chị thật phức tạp. Ả vừa yêu quý, vừa ghen ghét, vừa căm giận bạn. Ả ghen ghét Stephany vì chị giàu có và vì chị kiếm được gã chồng điển trai. "Greg” - ả lặp đi lặp lại cái tên đó như một cái máy và nhớ lại những điều y bắt ả học thuộc lòng: Stephany chết vì một tai nạn rủi ro, cô ta tự ngã xuống nước. Giờ đây Jilly như phát rồ vì cô đơn và ham muốn điên cuồng mà không có cách gì thỏa mãn. Ả nức nở khóc và lẩm bẩm nguyền rủa. Chai rượu uống dở trên bàn... Ả vung tay về phía đó.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
13 chương
76 chương
5 chương
4 chương
40 chương
20 chương