Trở Về Eden

Chương 56

Nhà của mình! Trước đây chưa bao giờ Stephany đánh giá được ý nghĩa của khái niệm đó, như khi chị đưa Dan về Eden. Vừa hay tin ông được cứu thoát, chị lập tức bay đến đảo Orphey trong nỗi lo sợ và niềm hy vọng. Chị không dám tin rằng ông còn sống, khi chưa tận mắt nhìn thấy ông. Cuộc gặp gỡ đã diễn ra trong một biển nước mắt và muôn vạn cái hôn, với vô số những lời thầm thì thổ lộ. Việc đó tiếp diễn suốt trong những ngày mà Dan nằm điều trị ở cái bệnh viện nhỏ mà cách đấy chưa lâu Stephany đã nằm dưỡng bệnh. Thậm chí đêm đến họ cũng ở bên nhau. Những người đứng đầu bệnh viện đã thông cảm với Stephany bởi họ còn nhớ chị đã đau khổ như thế nào khi chị tưởng Dan không còn nữa. Vì vậy họ cho phép chị ở lại trên chiếc giường gấp đặt ngay trong phòng của Dan. Ở đó chắp nối những mẩu chuyện rời rạc của Dan, chị biết được ông thoát nạn như thế nào. Thì ra ông bị chấn thương khi xảy ra vụ nổ, ông đã lang thang nhiều ngày trên đảo nơi ông bị sóng dạt đến, ăn quả rừng rễ cây, cho đến khi người ta phát hiện ra ông từ chiếc máy bay lên thẳng đang đi tìm kiếm một người mất tích khác. Lợi dụng bóng đêm, Stephany lấy hết can đảm và kể cho Dan nghe về đứa con riêng của mình và những rắc rối xảy ra sau sự phát hiện này. Nghe chuyện đó Dan im lặng rất lâu. Ông đã trải qua những thử thách dữ dội nên ông không hề ghen bóng ghen gió. Ông chỉ thương Sara và Tom mà thôi. Chị nằm yên nắm tay ông, cảm thấy tim mình nhẹ nhàng ấm áp và trong trẻo lại, bởi vì cởi mở được sự bí mật, chị như trút được gánh nặng trong lòng. So với điều đó mọi việc xảy ra ở công ty “Harper Mining” dường như không quan trọng lắm nữa. Dan bình thản lắng nghe chuyện người ta đã cố gắng bắt liên lạc với đảo trước cuộc họp Ban giám đốc nhưng không có hiệu quả. Những lời đe doạ của Jake cũng không làm cho ông lo lắng nữa. Nỗi bi thảm mà ông vừa trải qua đã giết chết lòng ghen tuông, ông không còn ghen Stephany nữa.- Khi đầu óc anh tỉnh táo trở lại và trí nhớ quay về với anh, anh có nhiều thời gian để suy ngẫm – Ông nói với chị – Anh hiểu rằng chúng ta… Rằng anh đã bỏ phí rất nhiều thì giờ. Anh thề với em rằng nếu được sống lại với em từ đầu thì anh sẽ làm điều đó muôn ngàn lần tốt hơn. Vài hôm sau, Stephany đặt vấn đề xin đưa Dan về Eden. Ông không bị thương. Xét nghiệm đã cho thấy rằng chấn thương ở vùng đầu không để lại một hậu quả nào nghiêm trọng. Cái mà ông cần bây giờ là sự nghỉ ngơi, Stephany thuyết phục rằng Dan hoàn toàn có thể ở nhà mình dưới sự trông coi của một cô y tá có kinh nghiệm. Bác sĩ đồng ý và cho Dan xuất viện. Dan trở về nhà trên chiếc máy bay trực thăng được bố trí như một phòng bệnh, có sự theo dõi của của những nhân viên y tế. Bác sĩ nghiêm khắc bắt Stephany hứa rằng cuộc đón tiếp Dan phải diễn ra thật nhẹ nhàng tránh gây xúc động có hại cho ông. Thế nhưng mọi người ở Eden không ai có thể giấu được niềm vui khi Dan trở về. Đối với Sara, chuyện Dan về nhà là tia sáng duy nhất trong màn đêm ảm đạm đã bao phủ lên cuộc đời cô sau khi Tom bỏ đi. Thậm chí Dennis cũng ngạc nhiên một cách dễ chịu rằng cậu cũng rất vui mừng trước sự kiện và quyết định sẽ không xử sự như một đứa con riêng hay ghen ghét. Còn Maytie thì quả thực không đến Sydney để mua vải về làm cờ và biểu ngữ để đón Dan thật long trọng, nhưng chẳng ai ngăn được ông thỉnh thoảng lại nắm chặt tay Dan, quanh quẩn bên cạnh để mang ra mời mọi người uống trà,cà phê hoặc ăn bánh xăng uých mà không ai còn có thể ăn uống gì thêm được nữa. Một lúc sau Stephany kiên quyết bắt mọi người đi ra khỏi phòng, tuyên bố rằng Dan cần phải nghỉ. - Bác sĩ đã ra thời khoá biểu như vậy – Chị giải thích. - Một phút nữa thôi – Dan van nài, mặt ông rạng rỡ vì hạnh phúc – Chẳng nhẽ em không biết rằng những người làm nghề y như anh không bao giờ tuân theo mọi quy định như những người thường à? – Trong khi đó mắt ông đã ríu cả lại. - Ngày mai em sẽ đặt ra nội quy – Chị buông rèm và sửa lại chăn cho ông. - Chúng ta đã có những ngày thật đẹp trước khi xảy ra tai nạn, Stephany. - Chúng ta sẽ còn có nhiều điều tuyệt diệu nữa. – Chị trả lời và hôn ông – Còn bây giờ anh ngủ đi nhé. Chị cẩn thận đóng cửa và rón rén đi ra khỏi phòng. Sara đợi chị ngoài cửa. Cô ôm lấy mẹ và thì thầm. - Xin chào đón mẹ đã thật sự trở về nhà. Ngày đã hết mọi người đã đi ngủ. Thế nhưng có một người đang lang thang trên các phố ở khu Elizabeth Bay. Ông bước những bước đều đặn như thể đang sóng bước cùng với một đội lính vô hình. Giờ đây không một người nào trong đám bạn bè và đồng nghiệp lại có thể nhận ra đó là Philip. Trong khi lang thang như vậy, trước mắt ông hiện lên cuộc nói chuyện với Jilly mà rốt cuộc ông phải bỏ chạy ra khỏi nhà. - Em đi đâu về? - Em ở nhà Stephany. - Anh đã gọi điện đến đấy. - Điều đó gọi là gì hả. Toà án giáo hội Tây Ban Nha à? - Jilly, đừng nói dối. Anh muốn biết sự thật. - Anh làm sao thế, không tin em à? - Nghe đây, Jilly, điều đó không làm anh xúc động nữa đâu. Anh đã gặp Cassy Johnes. - Thì đã sao? - Cô ta đã cho anh xem chứng từ chuyển giao tín phiếu cổ phần. Em đã đem tín phiếu “Harper Mining” của em… tín phiếu của anh cho Jake Sanders. - Giả sử như thế thì đã sao! Mẹ kiếp, anh làm gì được tôi? - Jilly, vì Chúa… anh phát điên lên mất. Tại sao? Em làm như thế để làm gì? - Xéo đi với quỷ, Philip! Anh chết gấp đi cho rảnh.Ông thầm ôn đi ôn lại cảnh ấy, suy nghĩ làm cho ông chóng mặt. Ông cảm thấy bơ vơ không có chỗ bấu víu. Ông đã đánh cuộc bằng tất cả những gì ông có. Thế mà tất cả bỗng nhiên sụp đổ. Mọi ý nghĩ trong đầu ông đảo lộn lung tung. Ông bước đi như một kẻ vô hồn, lang thang, vô mục đích và không định hướng. Sáng hôm sau, bình minh trong trẻo và rạng rỡ hứa hẹn một ngày thu đẹp trời. Stephany cảm thấy thiên nhiên như một tấm gương phản chiếu tâm trạng chị. Nếu hôm nay thời tiết đáp ứng được mong mỏi của chị, thì chị sẽ cùng Sara đỡ Dan ra dạo chơi ngoài vườn một tiếng đồng hồ.Stephany nằm trên giường, đưa mắt ngắm tia nắng nhảy nhót trên rèm cửa và sung sướng nghĩ rằng thật hạnh phúc khi trên đời này có người để đánh thức chị dậy. Chị quay người lại nhìn Dan. Ông nằm ngửa, khoanh tay dưới đầu, mắt nhìn lên trần. - Anh đã dậy rồi đấy à? - Tất nhiên. Em quên là anh đã ngủ mười lăm giờ đồng hồ rồi sao? - Còn em thì có cảm tưởng rằng em có thể ngủ được mười lăm giờ nữa. Nhưng em phải dậy để làm việc thôi. Một thoáng im lặng. - Em phải làm việc ư?- Em biết là ở Orphey chúng ta đã quyết định vứt bỏ tất cả để sống với nhau thôi. Nhưng khi em còn lại một mình, em hiểu ra rằng em không thể từ bỏ “Harper Mining” được. Anh đừng bắt em phải lựa chọn giữa anh và công ty. - Anh có đòi hỏi em điều đó đâu. – Ông dịu dàng nói – Anh chỉ muốn được đảm bảo thôi. Anh muốn em thừa nhận rằng chúng ta có những cái quan trọng hơn mà không thể hy sinh nó cho bất kỳ công ty nào. - Thế thì anh phải cho em được đấu tranh đến cùng với Sanders. - Cho phép em ư? Chẳng nhẽ anh lại có thể ngăn trở em? – Ông ôm lấy chị – Anh yêu em, Stephany. Anh sẽ ủng hộ em trong mọi việc, và anh sẽ ở đây chờ kết quả. Thế nào? - Tuyệt lắm anh ạ. - Nhưng còn một điều mà anh muốn hỏi em. - Điều gì hở anh? - Bố của Tom. Stephany giật mình: - Anh muốn biết người đó là ai ư? - Không, không phải cái đó. Điều anh muốn biết là anh có cần phải lo lắng đề phòng việc gì không. - Không, không cần. Nếu có điều gì như thế thì em đã báo anh rồi. Họ nằm cạnh nhau trong sự ấm áp và gần gũi. Nhưng có một nỗi lo sợ đã đột nhiên nhen lên trong tim Stephany. Angelo vui mừng khi thấy Dennis xuất hiện ở cửa quán ăn. Đã cuối ngày, khách ăn vãn hẳn đi nên họ có cơ hội để tán phét với nhau. Cậu chạy ra đón bạn. - Dennis, cậu đấy à? Lâu lắm rồi tớ không gặp cậu đấy. Angelo lập tức nhận ra rằng đây không phải quán rượu đầu tiên mà Dennis đã vào trong buổi chiều nay… - Angelo, cậu là bạn tớ, có đúng không? – Dennis hỏi bằng cái giọng đã bắt đầu líu lại và đưa mắt nhìn quanh. - Ồ, tất nhiên rồi – Angelo bình tĩnh đáp và dẫn Dennis lại gần bar, nơi cậu có thể thường xuyên theo dõi bạn - Cho tớ whisky nhé. Suất đúp ấy. – Dennis ra lệnh. Angelo miễn cưỡng chiều bạn và hỏi: - Có chuyện gì xảy ra vậy? - Có gì đâu. - Nom cậu có vẻ ốm lắm. - Đó là tại vì tớ uống chưa đủ đấy – Dennis đưa cốc rượu lên uống một hơi rồi dằn chiếc cốc xuống. – Nữa! Angelo nhìn cậu: - Này, Dennis, có khi cậu phải ngừng lại rồi đấy. - Không được! - Cậu nghe đây, có thể là mọi việc chưa tồi tệ đến thế đâu. - Không thể à? – Dennis gào lên như phát dại. – Thế cái khoản thừa kế mà vì nó anh đã lao động suốt cả đời, thế rồi bây giờ anh phải chịu mất vì bà mẹ anh bỗng nhớ ra rằng cách đây hai, ba chục năm bà ấy trót đẻ ra một thằng con trai khác, thì sao? Xử sự thế nào đây về điều đó? Nào rót cho tôi nữa đi!“Ôi lạy Chúa! Chắc cậu ta phải say lắm rồi nên mới nói lung tung như thế!”. Angelo lấy từ dưới quầy ra một chai whisky đặc biệt mà ông Vittorio dùng cho trường hợp này.Trong chai đựng thứ rượu đã pha rất nhiều nước lã để dành riêng cho những ông khách đã say bí tỉ chỉ biết đòi uống thêm mà không còn phân biệt được gì nữa. - Không lấy tiền. – Cậu nói. Dennis trong một ngụm, rồi lè nhè nói: - Cậu không biết đấy, Angelo ạ, mà tớ thì không thế kể hết được. – Cậu gục đầu vào hai cánh tay. – Nếu cô bạn mà cậu yêu, hoá ra chỉ là một con đĩ đượi,và cùng lúc ấy nó lại nhăng nhít với một kẻ mà cậu rất căm thù, thì sao? Cậu nghĩ gì việc đó? Angelo mất bình tĩnh vì đúng lúc đó Cassy bước vào. Cô không nhận ra Dennis vì cậu đang gục đầu xuống bàn nên đi thẳng tới quầy. - Chào anh, Angelo, cho tôi một cốc nước khoáng nhé. Và một suất ăn tối nữa!Dennis nghe thấy giọng cô liền lầu bầu: - Cái con chó cái ấy đã đến đấy! Cassy giật mình và lùi lại như bị ong đốt, nhưng cô trấn tĩnh ngay. - Chào anh, Dennis. - Chào cả cô nữa. – Cậu trả lời với giọng kinh tởm. - Tại sao em gọi điện mà anh không trả lời? Cả thư của em nữa? - Tại vì tôi không muốn nói chuyện với cô, và tôi không tin rằng cô đã cắt đứt với Sanders khi cô sà vào tôi. - Điều đó không đúng! - Thế thì tại sao có vẫn làm thuê cho hắn? Tại sao cô lại nhận được miếng béo bở ở nhà mốt “Tara”? - Dennis, em đã cố gắng giải thích cho anh. Em cần có việc làm. Em làm gì có bà mẹ giàu như anh. - Ừ, cô không có thật, – Dennis cáu kỉnh đáp – Và bây giờ thì cô không có cả thằng con trai của bà mẹ giàu có để mà tiêu khiển nữa. Chắc cô tưởng tôi là thằng ngu chứ gì? – Cậu vùng dậy – Cô cút về với thằng Sanders của cô đi! Cho nó chơi với cái mông đít của cô! Tôi tin rằng nó có thừa kinh nghiệm!Vừa chửi rủa rất tục tĩu, cậu vừa lao ra khỏi quán rượu. Angelo lo lắng nhìn Cassy và không nghĩ ra được câu gì để nói. Cô tức giận cắn môi,đầm đìa nước mắt. “Ôi Dennis, – cô nghĩ bụng – Giá mà anh chịu nghe em nói. Em biết là em đã sai lầm khi chữa chứng từ theo yêu cầu của Jake. Nhưng em sẽ làm cho việc này ra nhẽ. Em đã kể hết với Philip Stuart, ông ấy sẽ hướng dẫn em phải làm gì. Chỉ cần anh tin rằng em đã yêu anh… và đến bây giờ vẫn yêu…”. - Một suất ăn tối ạ? Xin mời cô ngồi bàn này – Cuối cùng Angelo đã nghĩ ra được một câu để nói.