Trở Về Eden
Chương 20
Mặt trời mới mọc biến bình nguyên xung quanh Eden thành một cảnh tượng thắm đỏ như màu máu.
Bình minh rực rỡ toả đầy ánh sáng và hơi ấm xuống các khe núi, những mương rãnh của bình nguyên và trên những mỏm núi đá mấp mô.Chỉ có tiếng khóc khắc khoải đứt đoạn của một loại chim gì đó phá vỡ bầu không khí đầy im lặng. Không gian dường như nín thở chờ đợi những sự kiện hồi hộp của ngày mới.Tara ra khỏi phòng, thận trọng nhón chân đi qua cửa phòng Greg. Chị xuống gác, đi qua sân về phía chuồng ngựa. Tara lần lượt đi qua từng con ngựa, chào chúng như chào hỏi những người quen cũ. Lũ ngựa nhận ra chị, sung sướng phun phì phì và hí lên khe khẽ. Giữa những người bạn trung thành và thân ái ấy, tâm hồn tan nát của Tara dường như sống lại. Sau đó chị bước đến ngăn chuồng cuối cùng, vẫn dùng để nhốt con ngựa đực King cao lớn. Tara đến gần cửa và chăm chú nhìn. King đang đứng im lặng giữa ngăn chuồng, nhưng hai tai nó vểnh lên một cách căng thẳng, toàn thân nó run lên vì tập trung chú ý. Tara bước vào chuồng, lại gần con ngựa, cất giọng rất nhẹ nhàng và bình thản: - Chào King, bạn thân mến của ta. Mày có nhận ra ai đã đến không? Chị đưa tay vuốt ve cái cổ nhẵn nhụi, ấm áp của con ngựa. King rùng mình như bị điện giật, chị cảm thấy những thớ thịt rắn như đá của nó run rẩy dưới tay mình.- Mày có nhớ tao không hả King? Còn tao thì nhớ mày vô kể. Mày đã nhận ra tao rồi chứ hả? Con vật cao lớn cúi đầu, úp mui vào bàn tay Tara rồi nó ngẩng cái đầu to lớn của mình, đưa mõm lên ngang môi chị, thận trọng phì một cái qua lỗ mũi. Tara sung sướng cười lớn, vì đó là cách loài ngựa chào hỏi nhau, còn đối với con người thì đó là sự ban tặng bất ngờ của chúng mà ít ai có diễm phúc được đón nhận. Chị ôm chặt lấy cổ King và áp má vào bờm nó. Đối với Katie khi bà bước vào chuồng ngựa, cảnh tượng đó là một bằng chứng mới chứng minh rằng Tara chính là Stephany. Trong số những người ở trại, chỉ có Cris là dám lại gần King để thắng cương hoặc dẫn nó ra bãi chăn. Ngoài Stephany ra, không ai dám vồ vập và săn sóc nó như thế. Katie không nhịn được nữa.
- Effi?– Tara giật mình. Chị không ngờ Katie có thể phát hiện ra khi mới sáng tinh mơ chị đã chạy qua cái sân mênh mông để ra chuồng ngựa. Chị ép mình quay lại mỉm cười: - Katie! Xin chúc bà một buổi sáng tốt lành! Katie chằm chằm nhìn chị như nhìn một bóng ma.- Hồi tôi còn ở quê, tôi vẫn hay dậy sớm như thế này.
– Tara nói tiếp.- Tôi thì tôi biết rồi
– Katie trả lời đầy ngụ ý.
- Một con ngựa tuyệt diệu, có phải không bà? Tôi không thể không thử làm bạn với nó xem sao.Katie cất tiếng nói với một giọng chậm rãi và rõ ràng, như thể bà đang nói với một con ngốc.- King chỉ thuộc về Stephany. Ngoài ra không ai đụng được vào nó cả. Đó là quà bố tặng Step. Chính Step đã luyện nó. Trừ Cris ra, không ai dám đến gần. Nó không bao giờ chấp nhận người đàn bà khác. Trước đây là thế mà sau này cũng vậy.
- Tôi vẫn thường dễ hoà hợp với loài ngựa
– Tara phản đối
– Không hiểu sao tôi vẫn có năng khiếu đó, bà Katie ạ!
- Cô tưởng là cô qua được mắt tôi hả? Tôi biết là cô vẫn sống. Tôi biết là cô sẽ trở về, vì đêm nào tôi cũng cầu khẩn Chúa trời.Tara muốn nói một điều gì đó nhưng Katie vẫn tiếp tục.
- Nghe đây, cô không lừa được tôi đâu. Không ai biết rõ bằng tôi cái cách Stephany ngồi trên ngựa như thế nào. Stephany có một phong cách riêng. Những kẻ ích kỷ như Greg Marsdan thì không nhận thấy, còn tôi thì có bị mù đâu! Cô không tin tôi là cô sai lầm đấy. Tôi không hiểu những thay đổi của cô. Hãy kể đi, Effi! Trước đây cô vẫn kể hết với tôi cơ mà.“Kể hết đi, Effi!” Tara nghe những lời đó như tiếng vọng của thời gian. Chị nhớ lại thời thơ ấu của mình ở Eden, hồi ấy Katie luôn luôn ở bên chị, giữ gìn chị từng li từng tí. Tình thương của bà thật vô hạn, nhưng đó là thứ tình thương làm cho người ta yếu đi. “Bà đã quá chiều chuộng tôi, Tara oán trách, – và xem xem điều gì đã xảy ra. Nhẽ ra phải giúp tôi khắc phục nỗi sợ nước sau cái lần ấy thì bà lại canh giữ tôi. Cho nên khi tôi bị chồng ném xuống nước thì tôi không bơi được”.
- Kể đi Effi! Tara nhìn bà như người xạ lạ:
- Tôi không hiểu là bà nói gì. Tôi là Tara Wells.
Mắt Katie sáng lên. Bà đã cố gắng thiết lập lại mối quan hệ cũ và vai trò đỡ đầu của mình nhưng không thành công. Thế nhưng ý thức độc lập của bà đã bắt bà phải chấp nhận ý thức đó trong tâm hồn người mà bà hết lòng yêu mến.-Thôi được – Bà hồi hộp nói– chắc cô có những lý do đặc biệt, cho nên tôi sẽ im lặng. Nhưng dù cô có làm điều gì đi nữa, thì tôi cũng luôn luôn ở bên cạnh cô, để giúp đỡ cô khi cần thiết.
Katie đi rồi, Tara quay lại với King và ngả đầu vào cổ nó. Chị cảm thấy lòng mình cay đắng và trống rỗng. Một lát sau chị nghe tiếng lanh canh sau lưng. Đó là Cris đang vác bộ yên cương của King. Anh ta mở cửa chuồng của King đi vào, miệng thì thầm bằng thứ tiếng của mình: “Umtacura, Pichi Malla, varlur nào nào, cậu bé của tôi”. Cầm chiếc yên trên đôi tay gầy gân guốc của mình, anh ta ném dây cương cho Tara. Chị mỉm cười, cảm thấy giữa họ có một mối liên hệ ngầm nào đó rất ấm áp, dễ chịu. Chị nói đùa: “Cris, sao anh biết là tôi muốn cưỡi ngựa?”. Đôi mắt to, gợi cảm của anh ta sáng lên đáp lại chị, Tara vội nói:
- Đây là con ngựa của Stephany, có phải không? Tôi nghe nói rằng trừ bà ấy ra, chưa ai có thể cưỡi được nó cả. Hay là tôi lại cưỡi con ngựa cái hôm qua? Vẫn thản nhiên như thường lệ, Cris đi ngang qua Tara rồi đặt cái yên lên lưng King một cách nhẹ nhàng và chính xác. Thắng yên xong Cris nâng từng chân ngựa kiểm tra móng của nó rồi trao dây cương cho Tara.
- Xong rồi, mọi việc ổn cả, Cris ạ. Tôi đi đây.Cris lùi sang một bên, con ngựa mang Tara trên lưng lao như tên bắn “ngựa yêu quý của ta, hãy chạy nhanh, nhanh hơn nữa”. Chưa bao giờ có cuộc đua ngựa nào lại quan trọng và Tara như vậy. Chị cần phải giải toả sự căng thẳng mà chị phải chịu đựng từ khi trở lại Eden. Hơn nữa, chị cần có thì giờ để suy ngẫm tiếp về kế hoạch tiếp theo của mình. Mọi việc đang đi tới cao trào của nó, kết cục có thể xảy ra trong vòng những ngày tới, vì vậy, chị cần phải trấn tĩnh, sẵn sàng và tự tin– Ngoài ra, chị cần phải tránh đi một lát, để Greg hoang mang không đoán ra việc gì. Có thể y đã từng nghĩ rằng chị không có lối thoát ở Eden, y có biết đâu rằng giữa không gian mênh mông này, người đàn bà có thể giấu được một đạo quân, nói gì đến bản thân và một con ngựa. Sẽ chẳng bao giờ y tìm nổi chị ở nơi đây. Chị hoàn toàn tự do.Tuy nhiên, cho dù đang phi ngựa rất nhanh, Tara vẫn không quên một phần khác trong kế hoạch của mình. Chị tin rằng nhất định hôm nay Jilly sẽ đến, thói ghen tuông điên cuồng sẽ không cho phép ả ngồi yên ở Sydney trong khi Greg hú hí với tình địch của ả ở Eden. Tara kiên quyết tránh mặt, khi Jilly đến, để cho ả và Greg, lúc này đã là kẻ thù có thể vật lộn cắn xé nhau. Tuy thế, chị vẫn cần biết bao giờ Jilly đến, bởi vậy chị cố gắng quanh quẩn, không đi quá xa. Khi chị nghe thấy tiếng động cơ máy bay thì mặt trời đã lên cao và trút lửa xuống đồng cỏ. Phong cảnh đã mất vẻ óng ả của buổi sáng. Từ chỗ náu mình trên đỉnh đồi có cây cối bao phủ, Tara đưa mắt nhìn cảnh tượng ở phía dưới, giống như vị thần bất tử từ đỉnh Olimpic ngó xuống loài người. Khi máy bay vừa hạ càng và dừng lại, Jilly đã nhảy xuống đất. Người phi công xuất hiện, trao cho ả chiếc vali, phẩy tay, rồi cánh cửa sập lại. Jilly buồn bã đứng một phút, sau đó xách hành lý, mệt mỏi đi về phía ngôi nhà. Greg chạy bổ ra đón ả. Y thô bạo nắm tay ả lôi về phía chiếc máy bay. Những tiếng kêu chói tai vọng đến chỗ Tara ẩn mình:
- Cô đến đây làm quái gì hở?
- A, đồ khốn kiếp! Anh ăn nói với tôi như thế đấy hả? Nắm chặt lấy Jilly như một con nô lệ, Greg kẻo ả chạy dọc theo thân máy bay, cố gắng lôi ả đến cửa. Y ấn ả vào cánh cửa không thương xót, nhưng máy bay đã nổ máy và bắt đầu chuyển động. Mất thăng bằng, cả hai ngã lăn ra đất, may mà cánh máy bay và bánh xe không đè phải. Chiếc máy bay chạy qua rồi cất cánh, trùm lên họ một đám bụi màu đỏ.Greg là người tỉnh lại trước, y hất Jilly sang bên như hất con rắn độc. Từ trên cao Tara nhìn họ qua đám bụi như tấm màng bằng máu: cả hai đang chuyển động về phía ngôi nhà như hai con bù nhìn, vừa đi vừa chửi rủa và giơ quả đấm đe doạ nhau. Sau đó, Tara nhảy lên mình ngựa và phóng như bay vào khoảng không bao la trước mặt. - Greg, đồ chó! Đau quá!Jilly gào lên khi Greg giận dữ nắm tay ả lôi vào nhà, làm ả va vào tường, vào cửa đau điếng. Y không trả lời, nhưng nghe hơi thở dồn dập và nhìn đôi môi mím chặt của y, ả biết là y giận lắm. Nỗi lo sợ của ả lớn dần, khi họ vào đến phòng khách ả liền rống lên như điên dại:
- Nó đâu? Đừng có chối rằng nó không có đây, tôi đã biết cả rồi!
- Tôi không hiểu là cô nói gì.- Đồ dối trá hôi thối! Đồ khốn nạn!
- Ai nói cho cô biết tôi ở đây?
– Greg cố nén giận.
- Việc gì anh phải biết điều đó?Bỗng dưng, Jilly cảm thấy sợ hãi, ả không dám thú nhận với Greg rằng cách đây đã lâu ả đã tìm Tara định đánh ghen, nhưng sau đó lại trở thành người bạn tin cậy của cô. Ả biết rằng nếu biết điều đó y sẽ nổi giận. Ả lập tức tấn công:
- Tara đâu rồi? Tôi cần nói với nó vài điều. Từ lâu, tôi đã định nói chuyện với bà lớn ấy.
- Jilly…
– Có lẽ lần đầu tiên trong đời, Greg cảm thấy sợ hãi. Bằng bản năng, y cảm nhận được sức mạnh phá hoại của Jilly, y biết rằng ả có thể phá vỡ tất cả những gì gắn bó y với Tara. Y không thể cho phép ả tước đi cái mà phải gian nan lắm y mới giành được.
- Jilly, hãy vì Chúa…
- Chúa à!… Jilly giận dữ hét lạc cả giọng
– Anh thì biết gì về Chúa! Chính anh đã….
- Im ngay! Jilly lại dùng chiến thuật cũ:
- Anh có bao nhiêu cả thảy?
- Cái gì?- Những người đàn bà khác,
– Jilly cười khẩy – bạn gái, đĩ đượi… Greg cảm thấy điên khùng lên khi tên Tara được nhắc tới trong đám đó. Nhưng y lúng túng không biết trả lời Jilly thế nào, có nên đe doạ ả nữa không. Y thầm tính cách đẩy ả rời khỏi đây trước khi Tara biết là ả đến.
- Không có gì đâu, Jilly ạ.
– Y cố gắng làm chủ tình thế
– Nghe anh…
- Đồ dối trá khốn kiếp!Greg đến sát bên ả:
- Jilly, đừng gào lên nữa!
- Tại sao lại không cơ chứ? Anh sợ mọi người sẽ biết rõ Greg Marsdan là người như thế nào ư? Ả cười vào mũi y, rồi quay người đến bàn rượu, rót cho mình một cốc whisky. Ả nâng cao cốc như thể nhạo báng chào y, rồi uống cạn một hơi.
- Tara đâu rồi? Tôi cần gặp cô ta ngay!Sự kiên nhẫn của Greg đã cạn.
- Cô ta không có ở đây. Mà giả sử có ở đây, tôi cũng không cho phép cô vào gặp. Hãy hiểu điều đó, Jilly ạ. Hãy cố gắng hiểu lấy bằng đầu óc ngu độn của cô. Cô đã làm cho tôi chán ngấy rồi. Lúc nào cũng say, cãi nhau, người cô lúc nào cũng sặc mùi rượu. Mọi điều giữa chúng ta giờ đây đã hết rồi. Cô đừng hy vọng nữa.Y im lặng rồi ném cho ả một cái nhìn khinh miệt:
- Tôi ghê tởm cô!Jilly thấy nghẹn thở như bị người ta đấm vào bụng.
- Thế nào, anh phải lòng nó đấy à?
- Phải.- Không!
– Jilly thất vọng gào lên.
– Tôi không tin!
- Cô phải tin thôi.
– Greg nói,
– Còn bây giờ tôi muốn cô phải xéo khỏi nơi đây ngay, cút ra khỏi nhà tôi, khỏi cuộc đời tôi! Ngày mai, từ Pain-Cric sẽ có chuyến bay. Tôi sẽ bảo người nhà chở cô đến đó. Và nói chung từ nay, tôi không muốn trông thấy mặt cô nữa. Nếu cô có chết, thì tôi cũng chẳng gửi thiếp đến chia buồn đâu. Tôi không muốn dính dáng gì đến cô nữa, hiểu chưa?Y dừng lại để xem bài diễn văn có tác dụng như thế nào. Nhưng Jilly không tiếp nhận một lời nào của y. Mặt ả đỏ hồng, ả ngẩng cao đầu thách thức.- Những lời vừa rồi của anh không phải dành cho tôi đâu Greg ạ! Dành cho ả kia đấy. Anh sẽ đuổi nó ra khỏi nhà và ấn nó vào cái máy bay dính cứt của anh.- Nếu không thì sao?
- Nếu không thì…
– Jilly phá lên cười, nhe hai hàm răng trắng và sắc.
– Tôi nghĩ rằng, tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Bởi vì tôi thấy lương tâm cắn rứt quá. Có lẽ tôi sẽ phải kể về một buổi dạo chơi đầy lãng mạn bằng thuyền. Không biết cảnh sát và những ả bồ bịch của anh sẽ phản ứng ra sao, khi biết anh bạn điển trai của họ trong tuần trăng mật đã đẩy cô vợ giàu có xuống đầm lầy, trong khi đó lại kéo cô bạn thân thiết của vợ vào giường nhỉ?
- A…!
– Greg thậm chí không thốt ra được câu chửi nào.Cảm thấy mình đang giành phần thắng, Jilly lại nốc cạn thêm một cốc whisky nữa.
- Cô ngốc lắm, đồ chó cái không óc ạ.
– Greg nói khẽ.
– Cô không hiểu là cô cũng bị liên quan à?
- Ồ không!
– Mắt Jilly sáng loé lên.
– Chính anh mới sa lầy, anh bạn ạ. Ha ha! Giá mà anh thấy được cái mặt anh bây giờ nhỉ? Thật đáng công tôi đánh liều đến đây.
Ả lại rót thêm một cốc nữa. Ả hiểu rằng ả đã thắng cuộc. Ngồi lên mép bàn, ả tiếp tục nói: - Anh và tôi không phải là những người duy nhất biết chuyện xảy ra. Tôi đã kể cho Philip nghe rồi.
- Philip? Tại sao?
- Tại vì anh ấy vẫn còn yêu tôi. Anh có thể không tin, nhưng sự thực là như thế. Anh ấy rất không ưa anh. Hơn nữa anh ấy lại là luật sư danh tiếng nhất ở Sydney. Anh ấy sẽ cứu tôi và bỏ tù anh.Cúi sát mặt Greg, ả đắc thắng nói tiếp: - Anh sắp nguy rồi, cậu bé của tôi ạ. Tôi thì cùng lắm chỉ bị buộc tội che giấu, – ả suy nghĩ một giây, – tôi sẽ nói rằng anh đe doạ giết tôi, nếu tôi nói ra. Vâng, vâng… Tôi sẽ nói đúng như vậy đấy.Greg chết lặng. Jilly vẫn tiếp tục chửi rủa, không hề biết Greg chuẩn bị đánh mình. Cú đánh trượt qua mặt, ả ngã lăn ra sàn, chiếc cốc vỡ tan. Ả thận trọng ngồi chống tay giữa đám mảnh vụn, không dám nhìn Greg.
- Em nghĩ rằng chỉ cần làm lễ ở nhà thờ là đủ, có phải không?
– Ả cẩn thận dùng lưỡi kiểm tra xem hàm răng có còn nguyên vẹn không và cảm thấy vị máu mặn chát ở góc mép
– Chúng ta sẽ sung sướng. Philip có nói rằng nếu em bỏ anh ấy để lấy anh thì sẽ không được hưởng gia tài nữa. Nhưng thôi được.
– Ả đứng dậy một cách khó nhọc, rồi nhìn thẳng vào mặt Greg.
– Với số tiền của Stephany, chúng ta sẽ tha hồ tiêu pha. Thôi đừng cứng đầu nữa, anh bạn nhỏ ạ.Greg đã lăm lăm khẩu súng trường trong tay. Bằng một động tác bình tĩnh và chính xác, y lên đạn và đặt khẩu súng cạnh mình. Y mỉm cười:
- Jilly, tôi rất khâm phục những điều mà cô đã tính toán. Nhưng sợ rằng cô đã bỏ qua một vài chi tiết, cô bạn nhỏ ạ
– Y nhại lại cách xưng hô của ả một cách giễu cợt.
– Tôi đã gặp Bill Macmaster vài hôm trước đây. Hình như ông ấy bảo rằng Stephany đã thêm một mục mới đặc biệt trong di chúc. Biết đâu, họ đã nghĩ về cô? Tóm lại nếu tôi lấy vợ khác thì tôi chẳng được một xu nào cả! Cho nên chúng ta đừng có bàn về đám cưới nữa, được chưa?Y mỉm cười, mãn nguyện là đã trả thù trọn vẹn.Mặt Jilly tràn đầy thất vọng. Ả liếm môi như thể môi bị khô vì tro bụi. Cười đắc ý, Greg bỏ ra khỏi phòng. Bỗng y nghe như có tiếng bước chân người đi qua phòng lớn. Hình như có ai đó vừa nghe trộm ngoài cửa? Y lập tức đuổi theo và thấy Katie đang hối hả dùng bộ đàm để liên lạc với Pain-Cric.
- Eden gọi Pain-Cric, Eden gọi Pain-Cric, Pain-Cric có nghe rõ không?Greg rón rén đến sau lưng bà, tay lăm lăm khẩu súng.
- Tara đâu?Katie hoảng hốt nhìn y, hàm tự nhiên cứng lại. “Con mụ này hình như có biết điều gì đó.
– Y nghĩ bụng.
– Cần phải bình tĩnh trước khi ta biết rõ đó là chuyện gì”.
- Cô ấy không có trong phòng. Tôi đang tìm cô ấy.
- Cô ấy… Cô ấy cưỡi ngựa đi đâu ấy.Máy bộ đàm trên tay bà bật tách một cái và lên tiếng: - Pain-Cric nghe đây. Hai người cùng đứng yên không động đậy. Greg đưa mắt gườm gườm nhìn Katie, bà không dám động tay vào máy.
- Bà bảo Sam và Cris đem cái xe “Landrover” đến đây. Hỏi họ xem có ai biết cô ấy ở đâu không.Giọng nói vẫn vang lên.
- Alô. Eden đâu? Pain-Cric gọi Katie đây.Katie ngồi thu mình như con thỏ trước mõm chồn.
- Nào nhanh lên
– Greg bỗng gầm lên.
– Mụ có nhanh lên hay là định ngồi ỳ đây cho đến tối hả? Greg giật cái micrô ra khỏi máy bộ đàm, mở máy và gỡ bộ phận gì đó cho vào túi. Cái máy im bặt.Trước nhà, Katie, Sam và Cris đứng yên bên chiếc xe hơi. Họ có vẻ căng thẳng và bối rối.
- Ai trong số các người trông thấy cô Tara sáng nay? Họ nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
- Quỷ tha ma bắt các anh đi, sáng nay cả mấy người đều ngủ quên à?
– “Hãy bình tĩnh, đừng làm chúng nổi giận”
– Greg nhủ thầm.
– Thôi được, chúng ta sẽ đi tìm cô ấy bây giờ. Chắc cô ấy chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.Y gập khẩu súng, đưa cho Sam để anh ta bỏ vào trong xe hơi.
- Chúng ta sẽ bắn dăm phát chứ? Chúng ta sẽ mang vài con thỏ về cho bà, Katie ạ.Katie tái mặt hoảng sợ nhìn y. Cố gắng nở nụ cười thật tươi, y lên xe cùng Cris và Sam rồi ra hiệu cho xe chạy.
Jilly vẫn đứng ở phòng khách – ả vẫn còn run rẩy trước những điều Greg vừa nói. Một điều đặc biệt trong di chúc của Stephany ư? Thậm chí từ dưới mộ mình, Stephany vẫn tiếp tục theo dõi, trừng phạt ả, giống như trước đây Max đã từng đối xử với cha ả? Ả biết rằng ả đã vĩnh viễn mất Greg. Y vừa thú nhận với ả là y yêu Tara, thế mà trong những phút cuồng nhiệt nhất y cũng chưa bao giờ nói với ả một lời yêu. Ả chẳng qua chỉ là trò giải trí trong tay mà thôi.Ả loạng choạng đến gần chai rượu rót một cốc đầy. Áp cốc rượu vào ngực, ả buồn bã nghĩ về tượng lai của mình. Ả đã mất Greg, và Philip – nguồn cung cấp tài chính của ả – cũng chối bỏ ả.Điều ả còn có khả năng làm được trong lúc này là đưa cốc rượu lên môi.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
13 chương
76 chương
5 chương
4 chương
40 chương
20 chương