Trở về cổ đại cưới phu quân
Chương 6 : Thi cử (1)
"Ngươi!!!". Ngạn Tuyết Thanh cứng người nhìn Vũ Triền Thuật chầm chậm ngồi dậy, chầm chậm nhíu mày, chầm chậm cởi áo và chầm chầm vứt cái áo đó ra ngoài cửa sổ. Hắn nghiến răng, đây là chê hắn bẩn sao? Cái tên điêu dân này, nàng dám...
"Điêu dân to gan, ngươi dám sỉ nhục bổn cung sao?". Ngạn Tuyết Thanh đứng danh, vuốt lại mái tóc, chỉnh trang xiêm y, sau đó mở to mắt trừng trừng nhìn Vũ Triền Thuật đang nhàn nhã lau tay trên ghế.
"Ngũ hoàng tử, đây không phải là hoàng cung của ngài, mong ngài chú ý". Vũ Triền Thuật lắc lắc tay, cảm thấy trên tay mình sạch sẽ, nàng gật đầu, nói vọng ra bên ngoài. "Tiểu Tịnh, tìm vị tướng quân lúc nãy, báo rằng ngũ điện hạ đang ở đây, kêu nàng nhanh chóng đưa điện hạ rời khỏi đây".
"Dạ, tiểu thư". Tiểu Tịnh nãy giờ đứng bên ngoài trông thấy hết mọi chuyện chỉ biết xoa xoa đầu, ngũ điện hạ ơi, ai bảo ngài chọc giận tiểu thư chứ, cho nên, đừng có trách tiểu thư nhà chúng tôi nha.
"Điêu dân, ngươi dám...". Ngạn Tuyết Thanh há miệng, chưa kịp nói hết lời thì cửa vào đã bật tung, vị nữ quân lúc nãy mở to mắt, trông thấy Ngạn Tuyết Thanh liền thở phào, phẩy tay. "Đưa điện hạ về".
"Các ngươi dám vô lễ với bổn cung sao, bỏ ra, bỏ ta ra..."
Tiểu Tịnh: "Ngài ấy có chất giọng tốt thật, ha, tiểu thư?".
Nữ tướng quân sau khi cho đám binh kéo Ngạn Tuyết Thanh ra ngoài, nàng quay đầu, đánh giá Vũ Triền Thuật, giọng trầm mặc. "Cám ơn tiểu thư đã báo cho cho ta, tiểu thư đây là..".
"Tiểu thư nhà ta là trưởng nữ của đương kim thừa tướng Vũ Triền Tâm, Vũ Triền Thuật". Tiểu Tịnh thấy Vũ Triền Thuật xoay người vội vàng nói thế vào, dù sao tính nết của Tiểu Tịnh nàng cũng quá quen rồi, nếu như nói trong kinh thành ai là người kiệm lời nhất thì tiểu thư không thoát khỏi vị trí quán quân đâu.
"Tiểu thư là Vũ Triền Thuật? Thất kính, thất kính, thì ra là thiên kim của phủ Thừa tướng, mạt tướng quá vô lễ rồi, mạt tướng là Lý Tâm Xuyên, tham kiến tiểu thư".
"Tướng quân hữu lễ, tại hạ không dám nhận".
"Nếu không có gì, mạt tướng xin cáo từ, việc quân còn bận, có ngày tái ngộ". Lý Tâm Xuyên mỉm cười đáp trả nhưng tâm lại một trận nao núng. Cái gì thế này, trước mặt nàng bây giờ là thiên kim ăn chơi trác táng, vô dụng của Thừa tướng mà người người đồn đại đây sao? Không thể nào, nhìn dáng vẻ tự tiếu phi tiếu, đạm nhạc lười biếng này tuyệt nhiên không phải là hạng tầm thường, chinh chiến sa trường nhiều năm, năm tháng đã dạy cho Lý Tâm Xuyên nắm rõ lòng người. Nhưng, vị tiểu thư trước mặt này lại khiến nàng không tày nào nhìn thấu, rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra thế này?
"Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra thế ạ?". Tiểu Tịnh gãi gãi đầu, nàng mới vắng mặt có một chút thôi mà tiểu thư lại xảy ra chuyện, lại là chuyện dính dấp tới nam nhi, hà, thật không hiểu nổi mà.
"Không có gì, Tiểu Tịnh, hồi phủ". Vũ Triền Thuật hai mắt híp lại, lơ đãng nhìn về phía đoàn xa giá đang rời xa. Ngũ hoàng tử của hoàng triều Ngạn Ngân, Ngạn Tuyết Thanh, sao lại xuất hiện ở nơi này?
"Dạ, tiểu thư!".
--- ------ ------ ------
"Tiểu Thuật Thuật à, đi sớm về sớm nha con!". Vũ Triền Tâm nước mắt ngắn dài vẫy tay về hướng Vũ Triền Thuật.
"Lão gia, Đại phụ nhân, Nhị phụ nhân yên tâm, con sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt, mọi người hãy ở nhà chờ đợi tiểu thư đem bảng vàng về". Tiểu Tịnh một bên thu xếp đồ, một bên dìu Vũ Triền Thuật lên xe.
"Mọi người trở về đi". Vũ Triền Thuật lạnh nhạt buông một câu, sau đó không khách khí quay người, chui tọt vào xe ngựa.
"Thật là, đứa con này, sao có thể lạnh nhạt với mẫu thân như vậy chứ?". Vũ Triền Tâm trề môi, khiến cho hai vị phụ quân bên người bật cười. Lâm Thanh Nhã xoa xoa khăn tay, giọng mềm dịu. "Lão gia, đừng dỗi nữa, tính tình Thuật Nhi vốn vậy, có nói nữa cũng không ích lợi gì".
"Đúng đó, lão gia, trời ngả nắng rồi, người vào trong phủ đi, chúng ta tin tưởng Thuật Nhi sẽ thành công trở về mà". Triệu Diệp Thu, phụ thân ruột của Vũ Triền Thuật lên tiếng. Mấy tháng nay, ông không biết vì sao Vũ Triền Thuật thay đổi, nhưng ông biết đối với cả phủ thừa tướng này, nàng thật lòng để ý, với trí thông minh của Vũ Triền Thuật lúc này nàng chắc chắn sẽ giành một danh ngạch trong tam nguyên.
"Hà, thôi thôi, chả thèm để ý đến nó nừa, các chàng vào đi, kẻo nắng sát da bây giờ". Vũ Triền Tâm quay ngoắt thái đổ, cười hềnh hệch lôi kéo hai vị phu quân của mình vào phủ. Có trời mới biết bà hạnh phúc đến nhường nào, bản thân công danh hiển hách, hai vị tướng công cưới về lại dịu hiền, khác với cảnh đấu đá của nhà người ta, hai vị phu quân này lại hòa hợp đến kì lạ, đối với hai đứa con Vũ Triền Thuật và Vũ Nhiên Lan lại hết mực thương yêu, không phân biệt con ai mà vẫn cưng chiều vô hạn. Chợt nhớ đến Vũ Nhiên Lan, Vũ Triền Tâm mới ngẩn người, nhìn sang Lâm Thanh Nhã, hỏi:
"À, tướng công, Lan nhi chừng nào trở về?".
Vũ Nhiên Lan là đệ đệ của Vũ Triền Thuật, do Lâm Thanh Nhã sở sinh, năm nay mới mười bốn tuổi. Một năm trước đi theo gia gia lên điền trang ở Vịnh Xuân, đến nay sắp trở về.
"Gia gia đưa tin là ngày mười bảy sẽ về, còn dặn chúng ta chuẩn bị thật thận trọng, biểu công tử của Nhị thẩm cũng sẽ tới ở phủ chúng ta mấy ngày?". Lâm Thanh Nhã nghiêng đầu, tay vỗ nhẹ mu bàn tay vủa Vũ Triền Tâm.
"Biểu công tử? À, con trai của Nhị tỷ, tiểu tử Như Nguyệt đúng không?". Tiếp nhận tách trà từ tay Triệu Diệp Thu, Vũ Triền Tâm cúi đầu nhấp một ngụm.
"Vâng". Lâm Thanh Nhã một bên trả lời, một bên lấy khăn tay lau mồ hôi cho Vũ Triền Thuật.
"Thu Nhi, Nhã Nhi, hai chàng cứ sắp xếp đi, thiếu gì thì bảo quản gia một tiếng, lâu lắm rồi tiểu tử kia mới lại đây, phải tiếp đãi nó thật hoàng hảo".
--- ------ ------ ------
"A, đây chẳng phải là Đại tiểu thư Vũ Triền Thuật của Thừa tướng đây sao? Hôm nay rảnh rỗi tới đây thi thố cho vui à?". Một nữ nhân tướng tá mập mạp hướng Vũ Triền Thuật trêu chọc.
"Ai, người ta đây thi chắc đậu ngay, con gái của Thừa tướng mà lại"
"Há há, cái ả bao cỏ này mà cũng dám ứng thí sao? Thật chết cười ta".
"..."
"Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng". Tiểu Tịnh nắm chặt tay, hướng về đám đông bên ngoài huơ huơ. Mấy cái ả chết tiệt này lại dám trêu chọc tiểu thư, chán sống sao hả?
"Chỉ là chó sủa thôi, ngươi để ý làm gì!". Vũ Triền Thuật biếng nhác rời khỏi xe ngựa, chầm chậm bước về phía trường thi. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy trường thi cổ đại, theo mô tả trong sách cũng không khác là bao.
Trường thi được dựng ở một bãi sân lớn, xung quanh bố trí rất nhiều người canh giữ. Trước trường thi có hai hộ quân triều đình. Trong rất nghiêm cẩn.
"Mời tiểu thư xuất thẻ". Nữ nhân mặc quan phục trắng viền xanh, đầu đội ô sa cúi người. Vũ Triền Thuật nghe vậy liền ngoắc tay, đưa thẻ bài cho nữ quan. Nữ quan kiểm tra xong nâng thẻ bài trả cho Vũ Triền Thuật, nhẹ giọng. "Tiểu thư tiến về phía kia để kiểm tra, sao đó sẽ được hướng dẫn đến chỗ ngồi của mình trong trường thi. Vị kế tiếp!".
Vt nhàn nhạt nhận thẻ bài, lại bước chậm về phía hai vị nữ quan đang đứng, qua một hồi kiểm tra lại được một người dẫn vào trong lều thi. Lều thi được làm từ vải thô màu trắng, bên trong lều có đầy đủ văn phòng tứ bảo, cũng bố trí nước trà. Vũ Triền Thuật hà hơi, xem ra đi một ngày đàng học một sàng khôn, quy chế thi cổ đại quả là khắt khe hơn hiện đại nhiều.
Đợi một hồi lâu sau khi các sĩ từ vào chỗ, một vị nữ tướng đứng trên bục giữa trường thi đánh kẻng, tập trung chú ú của mọi người. Tiếp theo đó một hàng người, dẫn đầu là nữ nhân mặc hoàng bào, tóc vấn cao cài phượng miện.
"Hoàng thượng gia đáo".
"Tham kiến hoàng thường, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Tất cả mọi người cúi xuống, đồng loạt thỉnh an nữ đế. Vũ Triền Thuật học theo mọi người, cũng quỳ xuống dập đầu, mặc dù là không thoải mái nhưng lại không còn cách nào khác, ăn ở theo thời chính là châm ngôn bất di bất dịch của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
161 chương
52 chương
93 chương
132 chương
230 chương