Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 14 : Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Quý Kỳ Sâm lạnh nhạt nói: "Mẹ, mẹ vào xem nhà trước đi, con đi xuống một chuyến. ” Cố Nguyên lúc này nhìn con trai như nhìn thấy thần tượng vậy, kính phục không thôi, vội vàng gật đầu: "Được, được, con mau đi đi, tự ta xem nhà được rồi !" Quý Kỳ Sâm gật đầu, kêu một vệ sĩ canh giữ ở cửa bảo vệ Cố Nguyên rồi đi thẳng xuống lầu, để lại Cố Nguyên chậm rì rì bước vào nhà. Căn nhà này vốn là bà ngoại năm đó để lại cho cô, lúc bà ngoại vừa qua đời, cô mắc phải bệnh nan y, bị bạn trai phản bội, sau đó ngủ một mạch tận hai mươi lăm năm ! Đối mặt với thế giới xa lạ của 25 năm sau, cả người thân hay bạn bè gì cũng không còn nữa, ngôi nhà này chính là kỷ niệm và ký ức duy nhất của cô. Thời gian hai mươi lăm năm, tất cả mọi thứ đều thay đổi, hầu như không nhìn được dấu vết nào của quá khứ, Cố Nguyên đứng trước cửa sổ trống rỗng, nhìn phong cảnh bên ngoài, cây hòe lớn trước cửa đã không còn, mấy ống khói lớn ở xa cũng bị thay thế bằng các tòa nhà cao tầng chọc trời. Từ khi Cố Nguyên tỉnh lại đến bây giờ, hầu hết thời gian của cô trôi qua rất vui vẻ, dù sao cũng chẳng có lý do gì không vui cả, con trai hiếu thuận nghe lời, ngày ba bữa đều do đầu bếp Michelin nấu ! Nhưng bây giờ, một lần nữa đứng trong căn phòng này, Cố Nguyên sờ khuôn mặt không chút dấu vết thời gian của mình, rồi nhìn lại ngôi nhà hoàn toàn khác biệt với quá khứ, lần đầu tiên ý thức được, thời gian của mình cùng thế giới này không hề trùng khớp nữa. Người từng rất quen thuộc đã già đi, căn nhà quen thuộc đã không còn là hình dáng ban đầu, chỉ có mỗi Cố Nguyên cô, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, vẫn vô dụng như xưa, chẳng làm nên trò trống gì. Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, lúc nhìn qua thì thấy Quý Kỳ Sâm đang đứng dựa người vào khung cửa. "Làm sao vậy ?" Thanh âm của anh vẫn bình tĩnh đạm mạc như bình thường, nhưng Cố Nguyên vẫn nghe được ý quan tâm trong lời nói. Cố Nguyên nhịn không được nở nụ cười, nhất thời cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, hai mươi lăm năm, cô sao có thể không thay đổi được chứ, năm quả trứng cô để lại, không phải đã bén rễ lớn lên rồi sao !" Thế giới đang thay đổi, dấu vết của cô trong thế giới này cũng đang thay đổi. Cho nên sau khi cô tỉnh lại, mới có thể được một đứa con trai lớn nuôi dưỡng hiếu thuận đây ! Ngẫm lại, trong lòng tức khắc trở nên vui vẻ : "Sao con đã lên rồi ? Bọn Cố Nguyệt đâu rồi ?" Quý Kỳ Sâm :"Khóc trời kêu đất, la mắng ầm ĩ, bị người xung quanh cười nhạo chụp ảnh. ” Đơn giản mấy từ thôi Cố Nguyên đã tưởng tượng ra được bộ dáng đáng thương của gia đình Cố Nguyệt, nhịn không được phụt một tiếng nở nụ cười: "Vẫn là đứa trẻ nhà chúng ta có biện pháp !" Đứa trẻ ?? Huyệt thái dương Quý Kỳ Sâm giật dữ dội, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống không nói gì. Quý Kỳ Sâm vươn tay, lấy một hộp nhỏ trong túi đưa cho Cố Nguyên : " Mẹ, người kiểm tra thử xem, có phải dây chuyền ngọc của mẹ không ?" Cố Nguyên vội vàng nhận lấy mở ra xem, không thể tin được lắp bắp :" Con, con làm sao lấy lại được? ” Đồ vô liêm sỉ như Cố Nguyệt kia vậy mà chịu trả lại cho cô !! Quý Kỳ Sâm nhướng mày, hỏi ngược lại: "Mẹ cảm thấy có thứ gì mà con không làm được không?" Cố Nguyên ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên cười thành tiếng. Sao cô lại quên mình có trai là bá đạo tổng tài chứ !! Thật hạnh phúc mà !! Cố Nguyên cười ha ha nhào qua ôm lấy Quý Kỳ Sâm: "Con trai thật tuyệt vời !! Mẹ đây rất tự hào về con nha !!"  Quý Kỳ Sâm không ngờ cô cứ thình lình như vậy mà ôm anh, cả người cứng đờ sửng sốt. Anh không quen với loại thân cận này, trong trí nhớ của Quý Kỳ Sâm, chưa từng có ai ôm anh như vậy. Cha của anh là một người đàn ông, sẽ không ôm như vậy, người chăm sóc trẻ em lại càng không dám ôm anh như vậy !! Cố Nguyên ôm lấy con trai mình, cảm nhận thân thể nháy mắt cứng đờ trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng đang rất không được tự nhiên. Người nào đó không nhịn được cười rộ lên : "Con trai còn biết thẹn thùng nha !!" Quý Kỳ Sâm mím chặt môi, đỏ mặt, im lặng không nói một lời. Cố Nguyên nhìn anh như vậy lại càng buồn cười hơn, ánh mắt chợt lóe, có ý xấu muốn đưa tay xoa mũi anh. Có một đứa con trai làm tổng tài, lại mặc cho mình xoa nắn, hình như cảm giác rất tốt !! Ai biết được tay cô còn chưa chạm tới mục tiêu, liền nghe thấy con trai cứng rắn nói: " Mẹ, nếu người dám chạm vào mũi con, con sẽ ——" Tay Cố Nguyên lập tức ngừng lại, nghiêng đầu đắc ý cười: "Con thế nào? Con có thể làm gì ta, ta là mẹ con đó ! ” Quý Kỳ Sâm mặt không chút thay đổi: "Con sẽ tịch thu điện thoại di động. ” Cố Nguyên : "..." Giỏi !! Thật đủ tàn nhẫn mà !! ...... Quý Kỳ Sâm cùng Cố Nguyên thương lượng xử lý căn nhà, tỏ vẻ có thể đưa tới cho mẹ một bộ phận chuyên nghiệp sắp xếp, Cố Nguyên cân nhắc, mình một nghèo hai trắng tay, còn có thể như nào nữa, chỉ có thể mặt dày tiếp tục cọ cọ con trai...Thuận tiện ăn ké thêm mấy bữa Michelin nữa !! Đứng trước mỹ thực, mặt mũi mẹ già gì gì đó cứ ném sang một bên đi !! Ngay sau khi họ ra khỏi nhà, vệ sĩ đã bắt tay vào lắp đặt cửa ra vào, cửa sổ mới, còn gắn thêm một cửa chống trộm bên ngoài cực kì cẩn thận, hiệu suất vẫn cao như cũ làm người ta nhìn mà thán phục. Cố Nguyệt vẫn luôn âm thầm nhìn ngó về phía này, vốn định đợi bọn họ đi rồi, bà lại nhân cơ hội lẻn vào nhà, nhưng vừa nhìn thấy bọn họ lắp cửa kĩ càng như vậ , cõi lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng : "Cố Nguyên, được lắm ! Rất giỏi !!" Cố Nguyên ha ha cười một tiếng: "Bà chiếm lấy nhà tôi, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, nói chuyện cho bản thân mặt mũi xíu đi !" Cố Nguyệt vốn còn muốn mắng vài câu, nhưng nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng bên cạnh Cố Nguyên, lập tức biết sợ, người đàn ông kia có quyền có thế, bà khẳng định không chọc nổi. Hôm nay bà coi như hiểu rõ, chỉ vài thủ đoạn của mình, người ta căn bản không để vào mắt, người này có một trăm biện pháp đuổi mình ra ngoài, nhưng lại cố tình rêu rao như vậy, hẳn là muốn làm bà ta xấu mặt, trả thù cho Cố Nguyên ! Người này rốt cuộc là ai vậy !! Thật sự là con trai của Cố Nguyên ?? Cố Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ghen tị không thôi, tại sao cô ta lại may mắn như vậy, ngủ suốt hai mươi lăm năm, vừa tỉnh lại đã có một đứa con trai lớn đi theo hiếu thuận với cô ta ! Đối với sự ghen tị hận của Cố Nguyệt, Cố Nguyên vui vẻ thu hết vào mắt, cô mang theo mặt dây chuyền ngọc của mình, ung dung đắc ý theo con trai ngồi vào chiếc xe sang trọng nhà mình. Ngồi trên xe, Cố Nguyên tâm tình rất tốt lấy điện thoại di động ra, nhỏ giọng ngâm nga bắt đầu lướt weibo ! Quý Kỳ Sâm cũng lấy điện thoại di động ra, đại khái xem xét tin tức tài chính cùng với tin tức hôm nay được gửi tới, những tin tức này đều đã chắt lọc tổng kết trước khi gửi tới, chỉ gửi những tin quan trọng, đi vào vấn đề chính.  Không ngoài ý muốn, Quý Kỳ Sâm nhìn thấy tin tức giá cổ phiếu của các công ty giải trí giảm mạnh. Quý Kỳ Sâm không quan tâm tới ngành giải trí, nhưng vẫn có hiểu biết nhất định với cổ phiếu ngành giải trí , với tư cách là giám đốc tập đoàn AK hàng đầu thế giới, anh có thể chắc chắn công ty mình cũng bơm vốn vào ngành giải trí này ! Nhìn tin tức cổ phiếu liên tục giảm mạnh, Quý Kỳ Sâm ngược lại rất bình tĩnh, chút tổn thất nhỏ nhặt này còn chưa đáng để anh đặt vào mắt đâu !! Hiện tại đang rất để ý chuyện này hẳn là một người khác  — Nhiếp Ngộ. Quý Kỳ Sâm chậm rãi lật qua phạm vi giảm của giá cổ phiếu, rất vui vẻ phát hiện, chịu ảnh hưởng của trận động đất của ngành giải trí này rất lớn, mọi cổ phiếu có liên quan đến truyền thông Hezong trước mắt đều giảm ba điểm, ước tính sơ bộ Niếp Ngộ tổn thất tài sản khoảng 1,5% đi !! Đừng nghe con số mà cảm thấy nó nhỏ, đây là một con số hàng chục tỷ đấy !! Quý Kỳ Sâm đặt điện thoại xuống, mười đầu ngón tay hơi đan vào nhau, quay đầu nhàn nhạt hỏi :"Mẹ,  người muốn ăn gì? Hôm nay trời khá đẹp, con mời mẹ ăn một bữa lớn !" Cố Nguyên nghiêng đầu quan sát con trai: "Con vừa xem cái gì vậy? Sao tacứ cảm thấy con vừa xem điện thoại xong là tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt ? ” Quý Kỳ Sâm nhướng mày. Tâm trạng của anh bây giờ đương nhiên là rất tốt rồi ! Anh và Nhiếp Ngộ quen biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng cũng không hợp nhau từ nhỏ luôn, hai người mặc dù cùng tuổi, một người là người kế thừa của tập đoàn AK hàng đầu thế giới, một người gần như tung hoành ngang dọc giới giải trí, một thiếu niên thiên tài, một thái tử gia thừa kế tài sản, hai người không ai xem ai vừa mắt. Hiện tại, vừa có thể giúp mẹ xả giận, vừa khiến tên Nhiếp Ngộ kia đau đầu, anh đương nhiên tâm tình không tệ. "Không muốn ăn bữa tiệc lớn nữa ?" Cố Nguyên : "Ăn, ăn chứ !" Đương nhiên là phải ăn rồi ! Con trai có lòng muốn hiếu thảo với mẹ già, làm sao có thể phụ lòng được !! Vì thế nhà cũng không về, Quý Kỳ Sâm trực tiếp kêu tài xế lái xe qua thẳng một nhà hàng cao cấp nào đó. Vừa vào nhà hàng này, Cố Nguyên lập tức cảm giác được bầu không khí hoàn toàn khác với nhà hàng trong trí nhớ của mình. Nơi này nhìn qua giống như một vườn trúc, không có quá nhiều khách, yên tĩnh riêng tư, trúc xanh dày đặc, thoải mái mát mẻ. Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa hai người vào trong, đạp lên con đường nhỏ lát đá cuội giữa rừng trúc xanh biếc, tâm tình cả người đều trở nên thả lỏng, thoải mái, làm Cố Nguyên càng thêm chờ mong với mỹ vị sắp được ăn. Con trai có tiền, người làm mẹ cô đây cũng được hưởng ké tí ánh sáng !! Ai biết được đang đi thì có một đoàn người từ từ tới gần, nhìn dáng vẻ hình như con trai nhà mình cũng biết người đàn ông đi đầu kia, đứng từ xa khách khí chào hỏi: "Thật trùng hợp, cậu cũng đến đây à ." Cố Nguyên tò mò nhìn qua, chỉ thấy người kia là một người đàn ông khá trẻ, cùng con trai nhà mình tuổi tác cũng không sai biệt lắm , dáng người cao gầy, mặc một bộ âu phục sang trọng màu trắng, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng mím lại rồi nhếch lên nở nụ cười, nhìn khá là phong lưu tuấn mỹ. Ánh mắt người kia hứng thú quét qua Cố Nguyên, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Cố Nguyên nhìn về phía mình, liền kéo ra một nụ cười trêu chọc: "Quý đại thiếu gia thanh tâm quả dục cuối cùng cũng có bạn gái, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao ? ” Quý Kỳ Sâm hơi nâng cằm lên, trong lời nói có ý tứ khinh bỉ: "Đây là thân thích của tôi, phiền miệng cậu sạch sẽ một chút. ” Trong đôi mắt hẹp của người đàn ông nổi lên ý cười, vui vẻ nói: "Vốn nghĩ nếu là bạn gái của cậu, tôi đương nhiên sẽ không đoạt bạn gái của người khác, còn nếu không phải, vậy tôi ——" Những lời phía sau tuy không nói ra, nhưng kết hợp giọng điệu gợi cảm mập mờ, lại khiến người ta liên tưởng sâu xa. Nghe tới đây, Cố Nguyên đột nhiên ớn lạnh cả người. Người đàn ông này muốn theo đuổi cô ??? Quý Kỳ Sâm mặt mày lạnh lẽo: "Nhiếp Ngộ, bớt mơ tưởng đi !" Nhiếp Ngộ nhìn bộ dáng khó chịu của Quý Kỳ Sâm, vui vẻ bật cười ha hả : "Giám đốc Quý, tôi còn chưa chưa có làm gì đâu, cậu gấp như vậy làm gì? Thật tò mò ! Cô gái này là gì của cậu mà để ý như vậy ??" Quý Kỳ Sâm híp mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Ngộ : "Ai dám đánh chủ ý tới cô ấy chính là kẻ thù của Quý Kỳ Sâm tôi, Nhiếp Ngộ, tốt nhất là nhớ kỹ những lời này." Vừa dứt lời lập tức nắm tay Cố Nguyên dời đi. Mà ở phía sau, Nhiếp Ngộ sờ cằm nhìn bóng lưng hai người vừa đi, mỉm cười : "Hiếm khi thấy Quý Kỳ Sâm quan tâm đến một người phụ nữ nhiều như vậy. Người này là ai vậy ? Cậu đã gặp bao giờ chưa ?" Biên Cẩn Viên thu hết mọi chuyện vào trong mắt, khẽ cau mày suy nghĩ: "Chắc mới chỉ đang theo đuổi thôi, còn chưa thành đâu." Nhiếp Ngộ cười: "Không biết Quý Kỳ Sâm đào ở đâu ra một tiểu mỹ nữ như vậy, trông thật thuần khiết, thuần đến không giống người bình thường." Anh nhớ lại, đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo như suối nước, nét mặt cũng rất thanh tú, làn da trắng sữa mịn màng, khí chất cũng rất đặc biệt. Trần Thạc : "Anh Ngộ, anh không phải thích cô gái nhỏ kia rồi đấy chứ ? Em thấy Quý Kỳ Sâm rõ ràng rất quan tâm đến cô gái kia. Nếu thật sự chọc tới anh ta, hình như không tốt lắm đây !!" Nhiếp Ngộ nghe anh ta nói vậy càng cười lớn hơn : "Quý Kỳ Sâm không dễ chọc tới, nhưng tôi thì dễ chọc lắm à ? Hơn nữa__" Giữa lông mày anh thoáng hiện lên một tia hứng thú: "Tôi chỉ là tò mò chứ không thực sự có hứng thú với một cô gái đơn giản như vậy nha."