Trở Thành Hoàng Phi Hờ
Chương 29
Đã đến giờ để bắt đầu vòng loại thứ 2 nhưng dường như mọi thứ không suôn sẻ đúng theo kế hoạch, âm hiệu chưa được vang lên, ban giám khảo chấm điểm trận đấu cũng chưa thấy xuất hiện, mọi người trong thành chiến bắt đầu xôn xao, các đối thủ vẫn bình tĩnh ngồi chờ trận đấu được bắt đầu
Nàng ngồi ngay vị trí trung tâm bên cạnh là Vô Lăng và Hiện Triệt, bọn họ từ lúc bắt đầu ngồi xuống vẫn chưa chịu rời mắt khỏi chiếc cung tên đang cầm trên tay trong khi các đối thủ khác ngau cả nàng cũng mong chờ trận đấu diễn ra nhanh chóng thì bọn họ lại bình thản như thể chẳng có gì lớn xảy ra
Ánh mắt nàng dảo một lượt quanh thành chiến vẫn chưa thấy bóng dáng của bọn họ đâu, ắt đã có chuyện gì xảy ra
‘’Lệnh chủ, có cần thiết phải gấp gáp tới như vậy không’’
‘’Lệnh chủ, việc này rất khó khăn cho bọn ta hơn nữa các thí sinh họ vẫn chưa thể chuẩn bị tốt cho trận chiến với ngươi’’ Nét mặt tướng quân bỗng trở nên căng thẳng bởi những lời mà giáo chủ vừa nói
‘’Âu Dương Thần, việc này liệu ngươi có thể xem xét lại không’’
‘’Ta đã nói với các vị rồi là không thể’’ Âu Dương Thần ngả lưng vào chiếc ghế hắn đang ngồi, đôi mắt vẫn nhắm lại thản nhiên trả lời lại bọn họ
‘’Ngươi không thể tự ý thay đổi quy định của trận đấu nếu không có sự cho phép của bệ hạ’’ Chiểu Phàm đập tay xuống mặt bàn đối diện mặt hắn, đáng ra trấn đấu đã bắt đầu từ lâu, tại hắn mà bị trì hoãn giờ lại thay đổi quyết định sau khi kết thúc vòng 2 tên thuật sẽ cùng thí sinh chiến thắng vào trận quyết đấu, điều này thật vô lí
‘’Tại sao lại không thể, trận đấu quyết định chiếc ghế lãnh chủ của thương vân lệnh thân là lệnh chủ như ta sao lại không có quyền thay đổi trận đấu’’
‘’Cho dù có là lệnh chủ của Thương Vân Lệnh nhưng đại hội anh hùng này là do bệ hạ quyết định nên tất cả phải phụ thuộc và người còn ngươi chỉ là người tham gia vào cuối trận đấu như bệ hạ đã truyền lệnh không có quyền được thay đổi quyết định’’ Chiểu Phàm tức giận nhìn hắn, tên này hắn đã quá kiêu ngạo rồi, mặc kệ hắn là ai nhưng nếu không có sự cho phép của bệ hạ thì việc này là không thể
‘’Ta không có quyền quyết định sao, vậy thì không có lệnh bắt đầu trận đấu của ta ai giám bắt đầu trận đấu’’ Hắn mở mắt, đôi mắt màu tím lạnh tràn ngập sự thách thứ, hắn nhếch môi thái độ vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ
‘’Ngươi … ‘’
‘’Nếu hắn đã quyết thì hãy để cho hắn làm’’ Bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc khiến tất cả bọn hắn phải ngạc nhiên
‘’Bệ hạ giá lâm’’ Âu Dương Thần quỳ xuống trước mặt Mạc Tử Ngôn cung kính đưa hai tay ra phía trước mặt
‘’Bệ hạ’’ Chiểu Phàm quỳ xuống ngay cạnh Âu Dương Thần
‘’Các khanh đứng lên’’ Hắn lạnh lùng ra lệnh tiến tới phía cửa sổ căn phòng có thể nhìn toàn bộ trận đấu, bên ngoài có rất nhiều dân chúng đến xem, ánh mắt chim ưng lạnh lẽo dừng lại ở chỗ các đối thủ tham gia trận đấu
‘’Bệ hạ thần nghe nói người vừa từ Trung Nguyên Quốc trở về đây, sao người lại không ở đại điện nghỉ ngơi lại giá lâm tới chỗ này’’ Mạc Tử Ngôn làm hắn và Chiểm Phàm vô cùng ngạc nhiên, người từ trước đến giờ chưa từng tới những nơi như vậy, người chiến thắng sẽ được hắn viết bản tấu sớ dâng lên cho bệ hạ hà tất người lại phải tới đây
‘’Không lẽ các khanh không muốn chào đón ta’’ Lời nói của Mạc Tử Ngôn có chút bỡn cợt, ánh mắt vẫn nhìn về phía các đối thủ
‘’Vi thần thật không dám’’ Âu Dương Thần hắn có chút sợ hãi đáp trả lại Mạc Tử Ngôn
Đôi mắt xám vô cảm đã nhìn thấy một người, hàng lông mày của hắn nhíu lại, nét mặt bỗng thay đổi, đôi mắt đó xanh đó …. Nhìn rất quen thuộc như hắn đã từng gặp nam nhân này rồi, là ở đâu, chắc chắn hắn đã được trông thấy người này rồi
‘’Bệ hạ bây giờ chúng thần phải bắt đầu trận đấu không thể rời đi lâu được nữa’’ Tướng quân cung kính nói, Mạc Tử Ngôn quay người lạnh, ánh mắt lạnh khiến hắn sợ hãi, hắn vội cúi đầu xuống
‘’Ta sẽ ở lại đây và quan sát trận đấu này’’
Mạc Tử Ngôn làm cho Âu Dương Thần và Chiểu Phàm phải ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, hắn tiếp lời
‘’Ta cho khanh quyết định trận đấu này tuy nhiên khanh sẽ là người ngồi cạnh tướng quân quyết định người vào vòng trong trận đấu với khanh cùng tướng quân còn ta sẽ ngồi trên các khanh quan sát trận đấu’’
Nói xong Mạc Tử Ngôn rời đi, đáng lẽ hắn không hề muốn ở lại chỉ là tiện đường đoàn xe ngựa đi ngang qua cổng thành chiến nên hắn đã dừng chân lại và sẽ quay trở về Thiên Tử Thành ngay thế nhưng đôi mắt xanh của nam nhân đó đã khiến hắn buộc ở lại vì hắn biết chắc người này hắn đã gặp gỡ rồi hắn muốn biết xem tên tiểu tử đó là ai.
Âm hiệu vang lên, toàn bộ thành chiến không còn một tiếng vang, các đối thủ chuẩn bị tinh thần bước vào trận đấu, nàng cầm chặt chiếc cung tên trân chiến quyết đấu của nàng đã tới
Vòng thi thứ 2 Tên Thuật sẽ được diễn ra ngay bây giờ sau khi âm hiệu thứ 2 được vang liên nhưng trước đó tôi muốn báo cho tất cả các đối thủ sẽ tham gia ở vòng này sau khi trận đấu giữa hai đối thủ kết thúc sẽ chỉ có 1 đối thủ được giáo chủ Âu Dương Thần lựa chọn để tham dự vào trận đấu cuối cùng
Lời nói của tên đó vừa dứt cả 10 đối thủ ngay cả nàng hết sức bất ngờ bởi những gì tên đó nói, chuyện gì đang xảy ra trận đấu quyết định sẽ ở ngay vòng này sao??
Trong khi nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tư Ngạn Thiếu bỗng chợt nói, khóe miệng hắn khẽ cong lên
‘’Cuối cùng cũng gặp lại ngươi, Lệnh Chủ Âu Dương Thần’’
Nàng bất ngờ nhìn lên phía trên kia, dáng vẻ cao lớn vô cùng bí ẩn, đôi mắt của hắn mang màu tím chỉ có thể dùng 1 từ rất đẹp để miêu tả con mắt đó của hắn, khí chất mạnh mẽ đến đáng sợ, bên phải hông của hắn có một thanh kiếm đẹp như chính màu mắt của hắn vậy. Vậy ra hắn chính là lệnh chủ uy quyền nhất Thương Vân lệnh sao, giáo chủ Âu Dương Thần.
‘’Có vẻ như trận đấu càng ngày càng thú vị rồi đây’’ Vô Lăng điềm tĩnh đặt chiếc cung tên hắn đang cầm trên tay xuống, nàng quay sang phía hắn ngạc nhiên hỏi
‘’Còn chuyện gì nữa sao’’
‘’Ngươi không thấy sao là bệ hạ đang ngồi phía trên kia để quan sát trận đâu’’
Trong giây phút đó cảm giác sợ hãi bao quanh thân thể nàng, nàng run sợ không giám ngước mặt lên nhìn nam nhân đang ngồi ở trên cao kia, nàng bám chặt lấy y phục, tại sao Mạc Tử Ngôn lại ở đây chẳng phải tướng quân nói rằng bao nhiêu năm tổ chức hắn không hề tham gia hay sao???
Tại sao chứ??
‘’Chương Hy, huynh không sao chứ’’ Hiên Triệt vỗ vai nàng
‘’A.. ta không sao đa tạ huynh ‘’ Nàng giật mình vẫn là cảm giác run sợ đó, nếu không bình tĩnh thì làm sao có thể thắng được trận đấu nàng hơn thế nữa đối thủ của nàng lại là người mạnh nhất ở đây Tư Ngạn Thiếu, nàng chấn tĩnh lại quay sang nhìn thẳng vào ánh mắt của Hiên Triệt
‘’Huynh nhìn ta có chỗ nào giống nữ nhân không’’
‘’Huynh, nữ nhân sao’’ Hắn ngạc nhiên chỉ thay thẳng vào người nàng, tên tiểu tử này sao lại hỏi hắn câu hỏi như thế chẳng phải chỉ có nam nhân mới được tham gia thôi sao, nữ nhân làm sao có thể, hắn lướt nhìn một lượt quanh người nàng
‘’Ánh mắt đó của huynh là gì’’ Nàng nhíu mày khó chịu nhìn hắn đang quan sát khắp người của nàng
‘’Nhìn kĩ thì có vẻ khá giống’’
‘’Huynh thấy ta giống ở chỗ nào chứ, hoàn toàn không hề’’ Tim trong lồng ngực nàng đập nhanh liên hồi, không lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì rồi chứ
‘’Đúng là không hề giống nhưng trừ đôi mắt của huynh’’
‘’Mắt của ta ‘’
‘’Đúng vậy, đôi mắt màu xanh đẹp đến vậy lần đầu tiên ta được nhìn thấy đôi mắt đó chỉ có thể là của nữ nhân, nam nhân làm sao lại có được đôi mắt đẹp như thế’’ Hắn định lại gần chạm vào gương mặt của nàng, nàng nhanh chóng hất tay hắn ra phản bác
‘’Ta là nam nhân, 100% là nam nhân đôi mắt của ta đẹp như vậy bởi lẽ là được hưởng lại từ mẫu thân ta’’
‘’Ta hiểu rồi, nếu huynh mà là nữ nhân ta sẽ yêu huynh mất’’ Hắn quay đi cười lớn, đúng rồi vốn dĩ trông tiểu tử này không hề giống nữ nhân chỉ có đôi mắt đó cứ đẹp như vậy sẽ khiến người khác hiểu nhầm mất
Phía trên cao kia, Âu Dương Thần đang nói gì đói với bệ hạ sau đó thản nhiên bước xuống dưới, Chiểu Phàm hắn không thể nguôi ngoai được sự lo lắng cho nàng, nếu như bệ hạ biết được nàng dám cả gan tham gia thì nhất định sẽ trừng phạt nàng rất nặng nề ngay cả hắn cũng không ngoại lệ nhưng hắn lo cho nàng hơn cả chính sinh mạng của hắn, mạng hắn có thể mất còn nàng thì không thể, hắn không muốn nhìn thấy nàng đau khổ.
Nhược Hy, nàng nói đi ta phải làm sao đây
Ta không thể để hắn biết, Nhược Hy ta không phải là người dễ dàng đầu hàng, ta sẽ không.. để hắn biết đâu. Ta sẽ không phục, sẽ không vì hắn sợ hãi mà bỏ qua tĩn ngưỡng cao cả của cuộc đời ta đâu.
Đôi mắt xanh xinh đẹp kia, ta rất muốn biết ngươi là ai, nếu để ta biết đó chính là nàng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, Nam Cung Nhược Hy.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
25 chương
41 chương
194 chương
96 chương
309 chương