Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 175
Vừa dứt lời, Phó Tín Huy liền ở trong nhóm chat trồi lên: “Cái nhóm xác ướp này vùng dậy rồi à? Mới không nhìn điện thoại một thời gian, đã có hàng trăm tin nhắn, mấy cậu đang nói chuyện gì thế?”
Trương Tư Nghị giật thột, nhanh chóng chat riêng với Phó Tín Huy, bảo cậu ta giữ bí mật xu hướng tình dục giúp cậu.
Phó Tín Huy: “Tớ biết... Nhưng nghĩ đến chuyện tình cảm của cậu, trong lòng tớ thật sự đau bi. [Đổ mồ hôi]”
Trương Tư Nghị: “...” Đến mức như thế sao! (= 皿 =)
Những người bạn nhỏ trong nhóm đã nhiệt tình chào hỏi Phó Tín Huy một lượt, cũng hỏi cậu ta tình hình gần đây thế nào. Khoảng thời gian này Phó Tín Huy rất khiêm tốn, không tiết lộ tin tức của bản thân mình, ngược lại cậu ta bày tỏ sự hứng thú dào dạt với nội dung cuộc nói chuyện của nhóm chat: “Nhớ live stream nhé, để tớ cũng tham gia náo nhiệt!”
Nhậm Mộng Huyên: “Chắc chắn, sao có thể thiếu cậu được.”
Phó Tín Huy: “Mặc dù không thể tham gia, nhưng lòng tớ vẫn bên cạnh mọi người! [Tim]”
Trương Tư Nghị nói trước chuyện họp nhóm cho Cố Tiêu.
“Thứ bảy tuần này?” Lúc đó Cố Tiêu đang luyện viết thư pháp, nghe vậy anh nhíu mày nói, “Chiều hôm đó Ishigami cũng đến Hải Thành để tọa đàm.”
Ishigami là một kiến trúc sư trẻ người Nhật Bản mới xuất hiện nhưng đầy nhiệt huyết. Cố Tiêu và Trương Tư Nghị khá thích các tác phẩm của cậu ta, nửa tháng trước họ đã bàn luận chuyện này, muốn đi nghe diễn thuyết cùng nhau. Tuy nhiên, lúc ấy Trương Tư Nghị vẫn chưa biết lịch tọa đàm cụ thể.
Cậu vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu đặt bút xuống, đáp: “Được rồi, em cứ tham gia tụ hội đi.”
Trương Tư Nghị sợ Cố Tiêu không vui, nói: “Hay là em thương lượng với họ đổi sang chủ nhật.”
Cố Tiêu cười trừ, nói: “Đừng đổi, anh thấy em vừa rồi trò chuyện rất vui vẻ, rất lâu em chưa gặp mặt họ phải không? Anh một mình đi nghe diễn thuyết, nghe xong trở về nói cho em nghe nội dung cụ thể.”
Trương Tư Nghị cảm động nhào đến cuốn lấy Cố Tiêu: “Hì hì, vậy em kết thúc sớm sẽ qua tìm anh ngay.”
Trước khi gặp gỡ, trong mấy ngày này đám người thỉnh thoảng lại trò chuyện trên nhóm chat, biết được Nhậm Mộng Huyên và Bách Duệ quen nhau ở trong hộp đêm.
Khương Hải ngạc nhiên nói: “Không phải chứ!”
Nhậm Mộng Huyên thích đi bar đi hộp đêm, cái này mọi người đều biết, nhưng nghe nói Bách Duệ là nam thần hoàn hảo mà? Làm sao cũng đi hộp đêm.
Những người bạn là nam giới bên cạnh Trương Tư Nghị, Phó Tín Huy hay Cố Tiêu cũng vậy, đều không thích đi hộp đêm, kể cả chính cậu... Dĩ nhiên, cậu không phải nam thần, cậu chỉ là một người thích ru rú ở nhà.
Vì xác nhận, Trương Tư Nghị còn hỏi Cố Tiêu đang ở bên cạnh: “Này, anh từng đi hộp đêm chưa?”
Cố Tiêu nhíu mày: “Đi hộp đêm làm gì?”
Trương Tư Nghị: “Anh cứ nói anh từng đi hay chưa thôi.”
Cố Tiêu: “Chưa từng.”
Nhìn xem, nam thần đích thực làm sao lại đi hộp đêm! ╮(╯_╰)╭
Nhậm Mộng Huyên giải thích trong nhóm chat: “Đó là lần đầu tiên anh ấy đi hộp đêm, anh ấy bảo là anh ấy bị bạn bè ép buộc kéo đi. Lúc tớ nhìn thấy anh ấy đã cảm thấy phong cách của anh ấy rất không phù hợp với hoàn cảnh. Mọi người biết đấy, bên trong hộp đêm, ánh mắt của đàn ông đều dán vào mặt và ngực các cô gái, nhưng anh ấy chỉ một mình ngồi im lặng uống rượu trong góc. Rất nhiều cô gái thử bắt chuyện với anh ấy, anh ấy đều xa cách, thậm chí tỏ vẻ rất không kiên nhẫn.”
Xa cách với phái đẹp? Trong đầu Trương Tư Nghị hơi nghi ngờ, a ha, anh chàng kia không phải là gay chứ?
Ôi không! Trương Tư Nghị nhanh chóng lắc đầu, vứt bỏ suy đoán hoang đường của mình, cậu không thể bởi vì chính mình yêu đương với đàn ông mà nhìn ai cũng cảm thấy họ là gay. Nếu anh ta là gay thì làm sao có thể hẹn hò với Nhậm Mộng Huyên được!
Đang định tiếp tục xem mọi người buôn chuyện, Cố Tiêu đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Em từng đi hộp đêm?”
Trương Tư Nghị chần chừ trong chớp mắt, úp mở nói: “Không, không có đâu.”
Cố Tiêu cất ipad của anh, lại gần ôm lấy Trương Tư Nghị, để bàn tay đặt ngang hông cậu: “Ừm?”
Cả người Trương Tư Nghị run lên, cậu sợ nhột nên vặn vẹo uốn éo, giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, từng đi, nhưng chỉ một lần thôi, lúc còn ở nước Anh, là Phó Tín Huy đưa em đi.”
Cố Tiêu nhướng mày: “Đi làm gì? Săn gái?”
“Không đâu!” Trương Tư Nghị trung thực đáp, “Bọn em chỉ là cảm thấy mới lạ, tò mò muốn đi xem.”
Cố Tiêu: “Xem xong về sau cảm thấy thế nào?”
Trương Tư Nghị nhăn mặt nói: “Cảm thấy giống như là "Lũ quỷ múa loạn", dù sao không thích chút nào hết.”
Cố Tiêu: “Vậy vừa rồi em hỏi anh câu hỏi đó để làm gì?”
Trương Tư Nghị nhanh chóng kể chuyện bạn trai của Nhậm Mộng Huyên cho Cố Tiêu biết, còn để anh xem lịch sử trò chuyện trong nhóm chat của họ, nhờ anh phân tích giúp.
Cứ thế, có rất nhiều tin nhắn bên trong nhóm.
Ngay sau đoạn giải thích của Nhậm Mộng Huyên là câu hỏi của Phó Tín Huy: “Vậy tại sao cậu quen được với anh ta?”
Nhậm Mộng Huyên: “Khi tớ và bạn tớ ra quầy rượu thì thấy anh ấy say rượu, tựa ở cửa quán bar, đứng không vững, bạn anh ấy cũng không có ở đó, tớ liền đến hỏi anh ấy có cần giúp đỡ không. Anh ấy nhờ tớ gọi xe giúp anh ấy, đưa anh ấy về nhà... Cậu có biết nhà anh ấy ở đâu không? Chung cư Riverview nổi tiếng ở khu A, trung bình một trăm nghìn nhân dân tệ mỗi mét vuông! Đó là nhà riêng của anh ấy, siêu lớn. Nghe nói một minh tinh nào đó sống ngay tầng trên tầng dưới gì đó với anh ấy!”
Khương Hải: “The fuck, cậu cứ thế trở về cùng anh ta hả? Cậu có ngốc hay không!”
Nhậm Mộng Huyên: “Tớ thấy anh ấy rất lịch thiệp, là một quý ông, mặc dù uống đến say ngất ngây, nhưng khi nhờ tớ giúp vô cùng lịch sự. Hơn nữa anh ấy có vẻ rất khó chịu, không giống giả vờ chút nào.”
Phó Tín Huy: “Cậu đúng là không hiểu đàn ông!”
Nhậm Mộng Huyên: “Có ý gì?”
Phó Tín Huy: “Nói thẳng với cậu nhé. Mục đích đi đến hộp đêm của đàn ông rất rõ ràng, chính là vì tìm sự phấn khích, tìm tình một đêm! Cái gì mà bạn bè dẫn đi, cảm thấy mới lạ tò mò hay đi thấy chút việc đời, dù lý do gì, bản chất chẳng phải đều là muốn tìm đàn bà? Khi anh ta quyết định đến hộp đêm thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Nếu có cơ hội như vậy, ai có thể đảm bảo rằng anh ta có thể từ chối?”
Trương Tư Nghị: “...” Người anh em, cậu muốn bẫy chết tớ sao! (= 皿 =)
Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị: “Vậy ra lúc đó em cũng muốn đi tìm kích thích?”
Trương Tư Nghị: “Em, em em không có ~ A!”
Cố Tiêu mạnh mẽ ấn một nụ hôn mang tính trừng phạt lên môi cậu, cuối cùng cắn cắn môi cậu, nói: “Anh không so đo chuyện trước kia của em, về sau nếu còn đi thì cẩn thận anh đánh toét mông em.”
Trương Tư Nghị: “...”
Nhìn lại trong nhóm chat, thấy Nhậm Mộng Huyên thẳng thừng nói: “Nhưng tớ muốn xảy ra tình một đêm với anh ấy, tớ đến hộp đêm chơi cũng là muốn tìm kích thích, ai lại đi hộp đêm tìm bạn trai!”
Mọi người: “...”
Phó Tín Huy: “Được thôi, xem như tớ chưa nói gì.”
Cố Tiêu lần nữa nhìn về phía Trương Tư Nghị, bình luận: “Bạn học của em cởi mở thật đấy.”
Trương Tư Nghị che mắt, lặng lẽ rơi lệ, nói: “Các cô ấy ăn chơi hơn bọn em nhiều...”
Nhậm Mộng Huyên nói tiếp: “Không ngờ anh ấy thật sự là một quý ông, sau khi về nhà vậy mà trực tiếp để tớ đi, làm tớ rất bực mình!”
Trương Tư Nghị cũng cảm thấy bối rối. Nhậm Mộng Huyên tiễn anh ta trở về, cũng thể hiện rõ ràng cô có ý với anh ta, nhưng anh ta lại để cô trở về... Đây là mưu đồ gì? Đùa bỡn người khác sao?
Tô Nguyên thay cô nàng bổ sung: “Mộng Huyên đã mắng anh ấy trước mặt chị vài ngày, kết quả một tuần sau đó, anh chàng Bách Duệ kia gọi điện thoại cho em ấy, nói muốn mời em ấy đi ăn cơm.”
Trương Tư Nghị: “...”
Khương Hải hỏi: “Làm thế nào mà anh ta biết điện thoại của cậu?”
Nhậm Mộng Huyên: “Điện thoại di động của anh ấy hết pin. Trên xe taxi mượn điện thoại của tớ gọi cho bạn anh ấy. Tớ đoán lưu lại số vào lúc đó. Anh ấy mời tớ ăn cơm xong, liền hỏi thẳng tớ có muốn làm bạn gái của anh ấy không. Tớ đều bị dọa phát hoảng, nói tớ cần suy nghĩ một chút.”
Tô Nguyên: “Suy nghĩ cái cọng lông, buổi chiều hôm đó cô gái mê trai này đã rơi vào tay giặc.”
Nhậm Mộng Huyên: “Tớ không hiểu rõ anh ấy lắm. Các cậu bảo anh ấy thật sự theo đuổi tớ hay là đùa giỡn tớ. Tớ và anh ấy bên nhau một tháng, anh ấy rất ân cần và lãng mạn, đi ăn cơm xem phim cùng tớ, hẹn tớ ra ngoài shopping. Dù thế nào cũng giống một người bạn trai hoàn hảo... Trừ lên giường, đúng vậy, bọn tớ chưa từng xảy ra quan hệ, rất thuần khiết phải không? Cho đến bây giờ, tớ vẫn cảm thấy mình không hiểu rõ anh ấy lắm, các cậu cảm thấy thế nào?”
Phó Tín Huy: “Cấp độ của người này quá cao, bản thiếu gia không cách nào phá giải, cậu mời cao nhân khác đi. [Dở khóc dở cười]”
Nhậm Mộng Huyên: “...”
Trương Tư Nghị quay đầu hỏi Cố Tiêu: “Anh thấy thế nào? Anh có hiểu được hành vi của cái người tên Bách Duệ kia không?”
“Nếu đã đi hộp đêm, giống như bạn học của em nói, mục đích chắc là rõ ràng. Xã hội đã cởi mở như vậy rồi, xem như đêm đó nam nữ ân ái xong rồi chính thức theo đuổi cũng không vấn đề gì... Hơn nữa, anh ta sau đó liền theo đuổi, vậy chứng tỏ là thích...” Cố Tiêu nghiêng mắt nhìn Trương Tư Nghị một chút, “Người khác thế nào anh không biết, nhưng nếu là anh, một khi tỏ tình, chắc chắn sẽ nói rõ ràng những chuyện muốn làm, sẽ không để cho người mình thích nghi ngờ lung tung. Bạn học của em bất an như thế, chứng tỏ người đàn ông kia còn có chuyện chưa thẳng thắn hoàn toàn với cô ấy.”
Trương Tư Nghị gật đầu, cảm thấy đúng như thế, đang muốn đánh lời nói này gửi lên nhóm chat, Cố Tiêu đã lấy mất di động của cậu.
Cố Tiêu nói: “Lòng người khó dò, ai cũng không thể cam đoan mình nói đúng, tình cảm của mình phải tự mình cảm nhận.”
Trương Tư Nghị: “Nhưng mà...”
Cậu vừa nói ra hai chữ này, Cố Tiêu liền xoay người đè lên, hôn môi cậu một chút: “Quan tâm nhiều đến chuyện của người khác như vậy làm gì? Quan tâm đến chuyện của mình đây này, đến, làm bài tập đêm.”
Trương Tư Nghị: “...”
***
Vào thứ bảy, nghĩ đến việc gặp gỡ các bạn học cũ của mình, sáng sớm Trương Tư Nghị thức dậy, lục tung tìm quần áo để mặc.
Cách đây không lâu, Cố Tiêu đưa cậu dạo phố mua quần áo mới. Bình thường, hai người sống cùng nhau, phong cách ăn mặc của Trương Tư Nghị thậm chí dần dần gần giống với Cố Tiêu.
“Cố Tiêu, giúp em lấy cái áo khoác mới mua vài ngày trước...” Trương Tư Nghị kéo một chiếc quần lên, trong lúc thắt dây thắt lưng, cậu đột nhiên sửng sốt.
Cố Tiêu đưa chiếc áo choàng cho cậu, thấy cậu đang cúi đầu quan sát bản thân, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Có phải em gầy đi không?” Trương Tư Nghị siết dây thắt lưng, phát hiện ban đầu dây lưng này phải cài đến lỗ thứ ba, bây giờ cài đến lỗ thứ hai mới vừa eo.
“Ừ, gầy đi một chút.” Cậu có gầy hay không, Cố Tiêu rõ ràng nhất, mỗi lúc trời tối anh đều ôm cậu sờ soạng.
Từ nhỏ Trương Tư Nghị chưa bao giờ phải nhức đầu vì chuyện tăng cân, tự nhiên gầy đi lại sầu lo: “Đều tại anh!”
Không sai, đều do quãng thời gian trước Cố Tiêu đòi hỏi vô độ, còn giao nhiều công việc cho cậu, hành hạ cậu, hức hức...
Cố Tiêu bước tới ôm lấy cậu, đặt cằm lên vai cậu, cười nói: “Tại anh, không phải gần đây anh ít làm hơn sao.”
Trương Tư Nghị: “...” Fuck! Hóa ra gần đây Cố Tiêu giảm tần suất xuống là bởi vì lương tâm phát hiện ra! Làm cậu còn tưởng Cố Tiêu làm nhiều nên chán rồi! (= 皿 =)
Tuy nhiên, sau khi giảm cân, dáng người cậu trông thẳng tắp không ít, đôi chân thậm chí cũng thon thả hơn. Cậu mặc một chiếc áo len đan thủ công màu xám, quần vải cùng màu, đi giày cứng trắng, khoác áo khoác sáng màu, trông vừa giản dị vừa đẹp trai.
Trương Tư Nghị nhìn mình trong gương, hơi đắc chí. Trước khi đi, cậu còn bị Cố Tiêu ôm hôn một lúc lâu.
Họ hẹn nhau ở một nhà hàng kiểu Anh khá đặc sắc, dự định ăn cơm xong liền uống trà chiều.
Khi Trương Tư Nghị đến, Khương Hải và Điền Ngữ Tĩnh đã có mặt, hai người họ thấy Trương Tư Nghị, hơi giật mình.
So với chàng trai trẻ cư xử hơi bộp chộp và khá ngốc nghếch một năm trước, Trương Tư Nghị trước mặt trông trưởng thành hơn nhiều, có lẽ vì công việc tôi luyện, khiến hành động giơ tay nhấc chân của cậu tỏa ra sự hoạt bát và chín chắn.
Điền Ngữ Tĩnh mở to mắt, nói: “Wow, anh thay đổi rất nhiều!”
“Nơi nào thay đổi?” Yêu đương với một người đàn ông, sự ngạc nhiên của người khác không hiểu sao luôn khiến Trương Tư Nghị lo lắng và căng thẳng, sợ rằng khí chất gay của cậu sẽ bị phơi bày.
Điều Ngữ Tĩnh cười hì hì nói: “Đẹp trai hơn!”
Trương Tư Nghị vui vẻ, cậu thích nghe lời này.
Nụ cười này của cậu lại làm Điền Ngữ Tĩnh choáng váng.
Khi Trương Tư Nghị cười rộ lên, có một khí chất đặc biệt ấm áp, sạch sẽ, giống như một viên ngọc được đánh bóng, bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ ôn hòa, khóe mắt và đuôi lông mày dường như còn mang theo chút... dễ thương vụt qua.
Tính từ này rõ ràng không nên dùng để miêu tả một người đàn ông, nhưng lại không có mâu thuẫn khi dùng cho Trương Tư Nghị, bởi vì nó không làm cho Trương Tư Nghị trở nên nữ tính, ngược lại khiến cậu nhìn qua có chút ngọt ngào.
Trương Tư Nghị hỏi: “Tô Nguyên và Nhậm Mộng Huyên đâu, họ chưa đến à?”
Khương Hải: “Sắp tới rồi.”
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Tô Nguyên đang đi về phía bàn của họ dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.
Mấy người quay lại nhìn cô. Tô Nguyên không thay đổi nhiều, thậm chí quần áo trên người cô đều là những thứ cô từng mặc trong bữa tiệc năm ngoái. Không biết có phải do công việc mệt nhọc quá mức hay không, vẻ mặt Tô Nguyên khá tiều tụy, trang điểm nhạt cũng không thể che giấu quầng thâm trên mắt cô.
“Aiz, chị tăng ca đến mười giờ đêm qua, chị sắp không thích nổi công việc này nữa rồi...” Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Tô Nguyên đã bắt đầu phàn nàn về công việc của mình, từ những việc lặt vặt trong cuộc sống đến những bất mãn trong công việc, nghe có vẻ đầy năng lượng tiêu cực.
Ấn tượng của Khương Hải và Trương Tư Nghị đều dừng lại ở thời kỳ cô còn đi học đại học, cho rằng cô quá mức chăm chỉ, liền khuyên nhủ: “Chị đừng tự tạo áp lực lớn cho mình.”
Tô Nguyên đưa bàn tay đỡ trán, vẻ mặt phiền muộn: “Không phải chị tự tạo áp lực cho mình, rõ ràng là hiện thực tạo áp lực cho chị. Chị thực sự không hiểu tại sao lúc đầu chị tìm chỗ chết mà chọn ngành này. Thường xuyên tăng ca, đi công tác. Những người khác còn có thời gian yêu đương, đi mua sắm, chị thậm chí không có thời gian ngủ nghỉ và chăm sóc sắc đẹp. Nói chuyện với người ngoài ngành bảo là đang làm việc ở một văn phòng nước ngoài, nghe có vẻ rất cao sang, thực tế, mức lương thấp hơn lao động nhập cư bên ngoài. Năm ngoái thị trường không tốt, cuối năm không có tiền thưởng, năm nay còn nghiêm trọng hơn. Làm việc được một năm tiền lương không tăng mà lại giảm đi. Tám người ban đầu trong nhóm dự án hiện tại chỉ còn ba. Công việc vốn dĩ dành cho ba người hoàn toàn rơi vào đầu chị...”
Trương Tư Nghị nghe xong đã cảm thấy không ổn, nhịn không được mà hỏi: “Tô Nguyên, lương tháng bây giờ của chị là bao nhiêu?”
Tô Nguyên thở dài, nói: “Năm ngoái được bảy nghìn, năm nay chỉ còn lại năm nghìn. Cấp trên nói thị trường lao động bây giờ đều như thế, không còn cách nào, trước đó công ty bọn chị có ba tháng không nhận dự án mới. Lúc ấy rảnh rỗi đến mức phát sợ, không có việc để làm có nghĩa là không có tiền.”
Trương Tư Nghị ở Không Biên Giới, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, nghe Tô Nguyên nói chuyện này không khỏi giật nảy mình - tình hình nghiêm trọng đến thế sao? Vậy tại sao Không Biên Giới nhận không hết việc?
Tháng chín năm nay Cố Tiêu nâng lương cho cậu lần đầu tiên, từ tám nghìn ban đầu tăng đến chín nghìn, cộng với các khoản tiền thưởng dự án to to nhỏ nhỏ, rất lâu Trương Tư Nghị không còn âu sầu về vấn đề tiền bạc nữa.
Tô Nguyên nói tiếp: “Chị còn phải thuê trọ, năm nay tiền thuê nhà tăng, nghe nói mấy người phụ trách dự án của công ty bọn chị đều không được phát tiền lương, nhưng họ làm ở đây lâu năm, tốt xấu gì cũng có ít tiền tiết kiệm. Chị chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, lại không giống như Nhậm Mộng Huyên được người nhà hỗ trợ, chị làm sao chống đỡ nổi!”
Trương Tư Nghị phi thường hiểu cảm giác này. Trước khi cậu chưa dọn vào sống cùng Cố Tiêu, cậu cũng sống trong vòng xoáy kinh hoàng này, mỗi giây mỗi phút đều phải chịu áp lực từ kinh tế túng quẫn.
Trước kia Tô Nguyên cố gắng lại tiến tới, tràn đầy năng lượng tích cực. Cô luôn là tấm gương cho những sinh viên kém tiến bộ hơn học tập, nhưng bây giờ đôi mắt Tô Nguyên ảm đạm, bị hiện thực tàn khốc giày vò đến mức toàn thân mỏi mệt, kéo dài hơi tàn...
Aiz, chẳng trách quần áo và phụ kiện trên người cô không hề thay đổi, xem ra thật sự bị dồn đến đường cùng.
Khương Hải khuyên cô, nói: “Nếu không được thì nhảy việc đi.”
Tô Nguyên đau đầu nói: “Trong ngành đều đang giảm biên chế, chị có thể nhảy việc sang đâu được!”
Trong đầu Trương Tư Nghị chợt lóe lên tia sáng, đột nhiên muốn nhờ Cố Tiêu, tuyển Tô Nguyên vào Không Biên Giới. Thành tích lúc học đại học của Tô Nguyên tốt hơn cậu, năng lực chắc chắc không kém cậu, đến Không Biên Giới làm việc khẳng định đủ điều kiện.
Lúc này, Khương Hải nói tiếp: “Vậy thì đổi nghề đi.”
Toàn thân Trương Tư Nghị chấn động - đổi nghề? Khương Hải sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ khuyên Tô Nguyên đổi nghề như vậy? Tô Nguyên là người đã thề phải trở thành nữ kiến trúc sư mà!
Nhưng Tô Nguyên dường như không phản ứng nhiều. Cô nói với giọng điềm tĩnh: “Chị cũng nghĩ về điều đó, nhưng chị sợ rằng ngay khi rời đi, chị sẽ không bao giờ quay lại ngành kiến trúc được. Chị học nhiều năm như vậy, đầu tư nhiều như vậy, thật sự rất không cam tâm.”
Khương Hải thở dài: “Nhưng mà tóm lại phải ăn no trước đã.”
Trương Tư Nghị nghe xong rất khó chịu, cậu đặc biệt muốn giúp Tô Nguyên, nhưng bây giờ cậu còn chưa hỏi Cố Tiêu, không dám giúp Tô Nguyên đánh cược, chỉ có thể khuyến khích: “Đừng bỏ cuộc dễ dàng như vậy, em nghe lời một đàn anh nói, mùa đông giá rét qua đi chính là mùa xuân, thị trường chắc chắn sẽ tốt hơn. Hơn nữa em nhớ chị từng nói chị muốn quay trở lại Anh để đọc Part 2, bây giờ đổi nghề thì làm sao đây?”
Tô Nguyên cười khổ một cái: “Nửa năm trước chị đã không nghĩ nữa rồi. Con đường này quá dài. Chị không đi nổi mà cũng không đủ khả năng.”
Trương Tư Nghị im lặng, định khuyên thêm vài câu, Nhậm Mộng Huyên và Bách Duệ đến.
Tô Nguyên ngay lập tức bỏ đi vẻ mặt ảm đạm của mình, tươi cười nhìn về phía cặp đôi tình cảm thắm thiết kia. Trương Tư Nghị tạm thời không chuyển đổi được trạng thái, luôn cảm thấy nụ cười của Tô Nguyên hơi gượng ép.
“Này, tuyên bố mời khách thì có thể tùy tiện đến muộn?” Tô Nguyên nói đùa.
Nhậm Mộng Huyên khoan thai bước đến, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tìm chỗ đỗ xe lâu quá.” Cô chỉ vào người đàn ông có dáng người cao gầy bên cạnh: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tớ - Bách Duệ.”
Trương Tư Nghị nghiêng đầu, nhìn về phía nhân vật chính trong cuộc trò chuyện ở nhóm chat của họ gần đây. Anh ta mặc áo khoác đen, chiếc khăn Hermès màu xám quấn quanh cổ. Người thật trông đẹp trai hơn và có khí chất hơn trong ảnh chụp.
“Chào các em.” Giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn Cello, mang theo chút lạnh lùng xa cách vang lên bên cạnh.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
80 chương
10 chương