Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 145
Tổng giám đốc bưng chén trà đi ngang qua khu tài liệu, thấy hình ảnh tập trung làm việc của Trương Tư Nghị, hơi có chút vui mừng.
Trên đường đi vào WC, ông đúng lúc gặp Cố Tiêu, cười nói: “Cậu bé cháu tuyển vào năm ngoái, gần đây có vẻ chững chạc hơn rất nhiều.”
Cố Tiêu hơi gật mình, nhớ đến Trương Tư Nghị còn kiên trì viết nhật ký phác thảo mỗi ngày, thậm chí thỉnh thoảng xem sách tài liệu, thảo luận chủ đề kiến trúc với anh, không khỏi cười một tiếng: “Dạ, tốt hơn nhiều, bây giờ em ấy rất tiến bộ.”
Tổng giám đốc: “Chú thấy tòa tháp quan sát mà cậu bé làm cho dự án khách sạn Vân Nam rất có khí chất, xem ra đứa trẻ này thực sự có một chút năng khiếu. Tiểu Cố, ánh mắt cháu không tệ.”
Cố Tiêu lại hơi ngẩn ra, tổng giám đốc khen thiết kế của người khác, hầu hết thời gian ông sẽ nói “Không sai”, “Rất tốt”, “Đẹp” hoặc là “Có ý tưởng”, nhưng hiếm khi nói “Có khí chất.”
Đây có lẽ là lời khen tốt nhất cho một nhà thiết kế trẻ tiềm năng? Sau tất cả, mọi thứ có thể được tạo ra vào tương lai, chỉ có “Khí chất” lại là trời sinh.
Cố Tiêu nhịn không được vui vẻ vì Trương Tư Nghị, mặt mày tràn đầy niềm vui.
Lúc hai người quay lại bồn rửa tay, tổng giám đốc nhìn Cố Tiêu trong gương, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Tiểu Cố này, chú nhớ cháu vẫn chưa có bạn gái đúng không?”
Cố Tiêu: “... Dạ?”
Tổng giám đốc vừa rửa tay vừa tự lẩm bẩm nói: “Ban đầu ở viện X, mỗi ngày cháu làm việc hơn mười hai tiếng đồng hồ, nghe nói đêm khuya về nhà còn phải đọc sách chuẩn bị thi nghiên cứu. Về sau, hai năm làm việc ở Không Biên Giới, cháu càng tận tụy, nhân viên tăng ca, cháu đều tự mình kèm cặp, quanh năm không tan ca trước chín giờ. Chú biết những nỗ lực của cháu, sự nghiệp tất nhiên quan trọng, nhưng mỗi năm trôi qua, cháu cũng gần ba mươi, thành gia lập nghiệp, thiếu một thứ cũng không được. Cháu nên vì chuyện đại sự cả đời làm tính toán.”
Theo lý mà nói, hiện tại Cố Tiêu cùng Trương Tư Nghị yêu đương, xem như là đã “Ổn định”. Nếu Trương Tư Nghị là nữ, lúc này anh có thể nói cho tổng giám đốc biết mình đã có người yêu, không cần ông nhọc lòng lo nghĩ cho anh.
Đáng tiếc Trương Tư Nghị là nam, cậu chẳng những là nhân viên của Không Biên Giới mà còn là cấp dưới của anh... Đừng nói đến đó là điều cấm kỵ nơi làm việc, chỉ riêng việc “Nam đồng chí”, khả năng tổng giám đốc hơn năm mươi tuổi không tiếp nhận nổi, nên Cố Tiêu không thể mở miệng nói thật.
“Dạ, cháu hiểu rồi.” Trong thời gian ngắn Cố Tiêu vẫn chưa nhìn thấu ý tứ trong lời ông.
Tổng giám đốc lau khô tay, một lần nữa cầm lấy chén trà, cười nói: “Cuối tuần sau Yến Yến từ nước ngoài trở về, trong nhà làm bữa tiệc gia đình, dì già của cháu cũng rất lâu không gặp cháu, nếu cháu không bận thì đến nhà chú cùng ăn một bữa cơm.”
Cố Tiêu hơi sửng sốt, vì lịch sự và tôn trọng, theo bản năng đáp một tiếng “Dạ” trước.
Đợi tổng giám đốc đi trước rồi, Cố Tiêu không thể không nghĩ lại, hai chuyện này có phải có liên quan đến nhau không?
Hôm đó về nhà, lúc ăn cơm, Cố Tiêu sớm nói chuyện này với Trương Tư Nghị: “Cuối tuần sau anh có thể phải đến nhà tổng giám đốc ăn một bữa cơm.”
Trương Tư Nghị sững sờ nói: “Đến nhà tổng giám đốc ăn cơm? Tại sao?”
Cố Tiêu gắp một miếng thức ăn, vừa ăn vừa giải thích cho cậu nghe: “Thật ra, tổng giám đốc là người quen cũ của ba anh.”
Trương Tư Nghị chỉ biết tổng giám đốc tên là Lưu Dục Cường, nguyên là phó giám đốc sở thứ ba của viện X, không ngờ ông lại quen biết ba Cố Tiêu!
Cố Tiêu: “Trước kia chú Lưu và ba anh đồng thời làm cho các dự án xây dựng cơ bản ở Tây An, sau đó đến Hải Nam làm kiến thiết. Hai người làm việc với nhau trong tám năm. Về sau, ba anh trở về thành phố Nam Kinh, chú ấy đến Hải Thành, làm tại viện X.”
Trương Tư Nghị kinh ngạc, cậu tưởng rằng ba của Cố Tiêu vẫn luôn làm kiến trúc sư ở Nam Kinh.
Cố Tiêu cười cười, nói tiếp: “Lúc trước anh tốt nghiệp thạc sĩ, chú Lưu giơ cành ô lưu mời anh đi viện X. Viện X được xem là viện thiết kế lớn, nổi tiếng nhất ở phía đông Trung Quốc. Hải Thành cách Nam Kinh cũng gần, thuận tiện thăm người thân hơn là từ Bắc Kinh. Hơn nữa, khi đó anh muốn thi lấy giấy phép, nếu trước đó có hai năm kinh nghiệm làm việc ở viện thiết kế lớn cũng tốt, thế là anh liền đến Hải Thành.”
Trương Tư Nghị gật đầu, lắng nghe Cố Tiêu nói tiếp.
Cố Tiêu: “Sau khi đến viện X, anh vào thẳng một sở, chủ yếu tham gia vào các dự án quy hoạch và công việc thiết kế kiến trúc quy mô lớn. Sau đó, sở thứ ba tách khỏi viện X, trở thành công ty thiết kế kiến trúc Không Biên Giới độc lập, phó giám đốc sở Lưu cũng thăng cấp lên làm tổng giám đốc, thuê anh làm giám đốc thiết kế của Không Biên Giới. Từ đó chú ấy và anh mới trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới. Trước đó, hay nói cách khác, trong thời gian riêng tư, chú ấy giống như một người chú với anh hơn.”
Trương Tư Nghị: “Vậy ạ.”
Cố Tiêu: “Ừ, nửa năm lúc anh mới đến Hải Thành, vừa thuê phòng ở, chưa ổn định, biệt thự ở vườn hoa Viễn Sơn đang bận rộn cải tạo, mỗi khi nghỉ lễ, tổng giám đốc thường xuyên gọi anh đến nhà chú ấy ăn cơm, rất lịch sự với anh.”
Trương Tư Nghị trêu chọc anh: “Vậy có tính là anh đi cửa sau tiến vào viện X không?”
Cố Tiêu ngước mắt nhìn cậu, chút kiêu ngạo hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt anh: “Em thấy anh cần mở cửa sau?”
Trương Tư Nghị ngốc nghếch cười một tiếng, ngay lập tức nịnh nọt: “Không cần không cần, anh là nể mặt ba anh mới làm việc cho tổng giám đốc Lưu đúng không? Hì hì hì.”
Cố Tiêu: “...”
Vẻ ngoài Cố Tiêu tỏ ra bình tĩnh, nhưng nghe Trương Tư Nghị a dua nịnh hót, trong lòng lại thoải mái muốn chết. Anh tiện tay kẹp một miếng thịt kho tàu vào bát Trương Tư Nghị, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Tuy nhiên, môi trường của Không Biên Giới rất tốt, nếu chuyển sang nơi khác có lẽ không tự do như vậy.”
Trương Tư Nghị cười trộm, may mắn là Cố Tiêu ở Không Biên Giới, còn có thực quyền, mới có thể khiến cho họ gặp nhau.
“Cuối tuần này là nghỉ lễ sao? Tại sao tổng giám đốc mời anh đến ăn cơm?” Trương Tư Nghị hỏi tiếp.
Cố Tiêu nói đùa: “Anh không biết, có lẽ muốn giới thiệu đối tượng cho anh.”
Lần này Trương Tư Nghị không cười nổi nữa, cậu khó chịu hỏi: “Thật hay giả?”
Cố Tiêu cười nhìn Trương Tư Nghị một chút, nói: “Anh cũng không chắc chắn, hôm nay trước khi chú ấy nói mời anh đến nhà ăn cơm, đặc biệt giảng giải đạo lý với anh, cái gì mà một người đàn ông ba mươi tuổi phải biết suy nghĩ cho bản thân, bảo anh cân nhắc chuyện chung thân đại sự.”
Trương Tư Nghị: “...” Chung thân đại sự cái rắm, Cố Tiêu đã xác định chuyện cả đời với cậu có được không! (= 皿 =)
Cố Tiêu lại nói: “Chú ấy có một cô con gái, tên là Lưu Mính Yến, biệt danh Yến Yến, nhỏ hơn anh một tuổi, nghe nói tốt nghiệp trung học mười năm trước thì sang Pháp đọc sách, học nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp ở lại Pháp làm việc.”
Anh còn dám đề cập đến con gái tổng giám đốc? Mặt Trương Tư Nghị sưng lên, cậu hỏi: “Anh từng gặp chị ấy sao?”
Cố Tiêu: “Từng gặp một lần, cảm giác đối phương là một cô gái có cá tính mạnh mẽ và rất có chủ kiến... Hôm nay tổng giám đốc nói, cuối tuần sau hình như "Yến Yến" về nước, nhà chú ấy mở tiệc gia đình, mới gọi anh đến.”
Trương Tư Nghị tức giận muốn nổ tung, tổng giám đốc chắc chắn có ý đồ! Đáng ghét!
Cố Tiêu ưu tú như vậy, tổng giám đốc thật sự vừa ý muốn anh làm con rể chú ấy cũng không có gì là không đúng, hơn nữa chú ấy còn quen biết ba Cố Tiêu! A, làm sao bây giờ, thật sự mong Cố Tiêu đừng đi! Nhưng cậu không nói được loại lời nói bốc đồng này.
Cố Tiêu quan sát bộ dạng ghen tuông của Trương Tư Nghị, tận hưởng cảm giác người yêu bị anh ảnh hưởng về mặt cảm xúc, cười nhạt hỏi: “Em có muốn đi cùng anh không?”
Lúc đầu Trương Tư Nghị không còn bụng dạ ăn cơm, bây giờ nghe lời này lại bắt đầu căng thẳng: “Dạ?”
Cố Tiêu nhướng mày nói: “Anh thấy em hình như rất để ý, đưa em đi gặp Yến Yến, thuận tiện giới thiệu danh tính của em với tổng giám đốc, để họ đừng đưa ra những ý nghĩ kì quái.”
Cố Tiêu thẳng thắn như thế, ngược lại Trương Tư Nghị bị sợ hãi: “Anh anh anh điên rồi! Em không đi!”
Cố Tiêu giơ mu bàn tay che miệng, cười đến con mắt đều cong: “Thích ghen tuông mà gọi em đi em lại không dám.”
Trương Tư Nghị: “...” Làm sao lại thế được, nếu đi hai người họ có giữ nổi công việc không?
Cố Tiêu ngừng cười, chân thành nói: “Được rồi được rồi, không đùa em nữa. Thật ra anh nói với em chuyện này là vì muốn em yên tâm. Tổng giám đốc quen biết ba anh nhiều năm như vậy, anh cũng đến nhà chú ấy rất nhiều lần, cho đến bây giờ không hề nghe thấy họ muốn ghép đôi anh với Yến Yến. Đầu năm ngoái, anh còn nghe tổng giám đốc phàn nàn con gái chú ấy đã tìm được một người bạn trai nước ngoài ở Pháp, có lẽ Yến Yến đã có chủ.”
Trương Tư Nghị buồn bực xuyên đũa vào một miếng thịt rồi cho vào miệng, sao anh không nói sớm!
Cố Tiêu: “Khó từ chối lòng tốt của người lớn tuổi, hiện tại tổng giám đốc không nói gì, anh cứ lặng lẽ theo dõi diễn biến thôi, hi vọng họ chỉ là xuất phát từ quan tâm.”
Nhưng nếu chuyện mời cơm thật sự liên quan đến việc “Khuyên bảo” kia, đến lúc đó Cố Tiêu cũng chỉ có thể tùy cơ đối phó.
Mấy ngày sau đó, Trương Tư Nghị bận rộn giống như một con quay.
Ban ngày trong công ty cậu vội vàng làm thiết kế, ban đêm ở nhà cậu lại giúp Cố Tiêu làm hướng dẫn du lịch Nhật Bản. Về sau họ quyết định chủ yếu đi ba thành phố Tokyo, Osaka và Kyoto, còn thừa thời gian thì mở rộng dạo chơi xung quanh ba thành phố này.
Sau khi làm xong hướng dẫn, Cố Tiêu lại cho Trương Tư Nghị hai mươi tệ, nói là tiền thưởng ngoài định mức của làm hướng dẫn.
Trương Tư Nghị ngớ ra, con mẹ nó, lúc trước giúp anh liếm ba mươi phút anh liền cho em năm trăm tệ, ông đây cần cù chăm chỉ làm nhiều ngày như vậy anh chỉ cho ông đây hai mươi tệ... Hai mươi đồng tiền thì có thể làm việc gì, một suất cơm hộp ngon một chút bây giờ cũng tốn hai mươi lăm tệ rồi đấy! Con mẹ nó, anh là muốn dạy xấu em về sau đều thông qua phục vụ trên giường để kiếm tiền sao?
Đối với câu hỏi của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu tự nhiên giải thích: “Ai cũng có thể làm hướng dẫn, nhưng không ai có thể làm loại dịch vụ đó trừ em.”
Mặt Trương Tư Nghị vặn vẹo, cậu không nói nên lời.
Mười ngày trôi qua trong chớp mắt, cuối tuần, Cố Tiêu một mình đến nhà tổng giám đốc ăn cơm.
Bởi vì đến nhà của bậc cha chú, anh không thể ăn mặc quá giản dị, sơ sơ chải chuốt một lúc. Trương Tư Nghị nhìn vẻ ngoài đẹp trai của người yêu, có chút ghen ghét.
Trước khi Cố Tiêu rời đi, Trương Tư Nghị bước đến ôm chặt đối phương hôn một cái, tuyên bố chủ quyền: “Hãy nhớ, anh là của em.”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
57 chương
40 chương
104 chương
122 chương