Buổi chiều, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ tiếp tục xây dựng kế hoạch tinh chỉnh dự án khách sạn du lịch. Cuối cùng Bên A đã chọn phương án không đường cong tương đối bảo thủ, nhưng vẫn giữ lại một số tòa nhà hình tròn độc đáo. Trương Tư Nghị chịu trách nhiệm làm biệt thự nghỉ mát, trong khi Đào Phỉ tập trung vào khách sạn tích hợp quy mô lớn. Hai người sẽ đến địa điểm của Bên A để báo cáo lại trước ngày hai mươi của tháng tới. Tuy nhiên, hầu hết các đồng nghiệp trong văn phòng dường như đang đắm chìm trong niềm vui sắp được du lịch nước ngoài. Toàn bộ đều không có bất kỳ suy nghĩ nào về công việc, khi rảnh rỗi họ liền tụ tập cùng nhau thảo luận về những chỗ thú vị ở Nhật Bản. Tất Nhạc Nhạc: “Mọi người đã nghe nói về "Shinjuku Ni-chome" ở Tokyo, Nhật Bản chưa?” Chu Hồng Chấn hào hứng nói: “Anh từng được nghe rồi, có phải là khu đèn đỏ không?” Viên Chí Thành nheo mắt nhìn Tất Nhạc Nhạc: “Em đã đói khát đến mức muốn đến nơi đó tìm trai bao sao?” Tất Nhạc Nhạc phóng ánh mắt hình lưỡi dao về phía anh: “Tìm trai bao là ở Kabukicho Ichiban có được không, Ni-chome là một khu phố đồng tính nổi tiếng, chính là thiên đường dành cho người chuyển giới.” Viên Chí Thành híp mắt nhìn Chu Hồng Chấn: “Cậu từng được nghe rồi? Cậu biết nhiều quá nhỉ.” Khóe mắt Chu Hồng Chấn run rẩy: “Tớ nhớ nhầm...” Tất Nhạc Nhạc “Khà khà” cười kỳ lạ: “Nếu như có thể đến đó vui chơi thì tốt, em đoán các anh đều sẽ được đàn ông bắt chuyện, nhất là kiểu bé thụ dễ thương như dì Tư.” Trương Tư Nghị: “...” Rõ ràng cậu đang chăm chỉ làm việc, tại sao nằm không cũng trúng đạn! (= 皿 =) Viên Chí Thành: “Em nghĩ nhiều rồi, không phải sếp nói đi khảo sát kiến trúc sao? Anh cảm thấy sẽ không đến những nơi kì quái đâu.” Chu Hồng Chấn gật đầu đồng ý: “Anh cũng thấy thế... Dù anh rất muốn đến quán cà phê hầu gái ở Akihabara để trải nghiệm.” Trương Tư Nghị hưng phấn ngẩng đầu lên: “A, Akihabara? Có phải là thánh địa Anime của Nhật Bản!” Chu Hồng Chấn: “Đúng rồi! Em từng nghe nói à?” Làm thế nào mà Trương Tư Nghị - người đã từng là một otaku[1] - lại chưa nghe nhắc đến nơi này, nhớ năm xưa cậu cũng là một fan cuồng của One Piece (Vua Hải Tặc) và Hunter × Hunter! Mấy người nhanh chóng chuyển chủ đề về anime yêu thích của họ, đang trò chuyện rất hào hứng, Viên Chí Thành lại nói: “Không phải nói là đi khảo sát và học tập thôi à?” Mọi người thở dài trong lòng: Aiz, nếu chỉ là đi chơi thì tốt biết bao nhiêu! Buổi tối, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị trở về nhà. Để bù đắp cho “dịch vụ” do Trương Tư Nghị cung cấp tối qua, Cố Tiêu bèn tự mình xuống bếp nấu cơm. Trương Tư Nghị vẫn như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Cố Tiêu, vừa giúp đỡ anh vừa nói chuyện phiếm: “Hôm nay các anh chị đồng nghiệp đều thảo luận ở Nhật Bản có chỗ nào chơi vui, lần này chúng ta chủ yếu đi những nơi nào?” Cố Tiêu đặt một con cá vào nồi hấp, cười nói: “Vẫn chưa làm hướng dẫn đâu, nếu không em làm nhé?” Trương Tư Nghị sửng sốt: “Em làm?” Cố Tiêu đậy nắp nồi lên: “Đúng vậy, em muốn đi đâu? Đây cũng là "đặc quyền của bạn trai", thế nào?” Trương Tư Nghị: “...” Choáng, từ sau khi cậu đề cập đến “Đặc quyền của bạn trai” ngày hôm qua, Cố Tiêu luôn treo câu nói này ngoài miệng! Cố Tiêu tiếp tục chuẩn bị món ăn tiếp theo và nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau xem xét rồi lên kế hoạch trước, sau đó hỏi ý kiến của Đồng công. Nhưng gần đây chị ấy đang bận làm dự án cung thể thao, có lẽ không có sức lực tham dự, cuối cùng vẫn là ném cho anh quyết định.” Trương Tư Nghị “Dạ” một tiếng, vừa nghĩ đến trong tay cậu nắm giữ những nơi đồng nghiệp có thể đi trong tương lai, cậu liền có cảm giác "Tiểu nhân đắc chí[2]" đầy ngọt ngào. Loại cảm giác ôm bắp đùi này thật sự quá thoải mái. ~(≧▽≦)/~ Sau bữa tối, Cố Tiêu đưa Trương Tư Nghị lên không gian bán mở trên tầng, lấy sổ ghi chép bên trong phòng ngủ rồi đặt nó lên bàn gỗ nhỏ. Sau khi pha trà, cắt trái cây xong, hai người ngồi trên Tatami, vừa uống trà vừa tìm tài liệu. Thành thật mà nói, ngành xây dựng của Nhật Bản rất nổi tiếng trên toàn thế giới và lĩnh vực kiến trúc của đất nước họ cũng có tiếng nói quốc tế mạnh mẽ. Từ năm 1979 đến nay, đã có sáu người đoạt giải Pulitzer[3]. Trái ngược với tình hình ở Trung Quốc - nơi có ít kiến trúc sư danh tiếng, có nhiều kiến trúc sư nổi tiếng thế giới ở Nhật Bản hiện đại cùng với nhiều trường phái và phong cách khác biệt bổ sung cho nhau. Khi Trương Tư Nghị học đại học, các giảng viên dạy kiến trúc hiện đại thường lấy các tác phẩm của các bậc thầy Nhật Bản làm ví dụ, như Ngôi đền Nước (Water Temple) và Nhà thờ Ánh sáng (Church of the Light) của kiến trúc sư Tadao Ando, Trung tâm Nghệ thuật Quốc gia Tokyo của kiến trúc sư Kisho Kurokawa, Bảo tàng nghệ thuật đương đại thế kỷ 21 ở Kanazawa,... Ngoài kiến trúc hiện đại, Nhật Bản còn có nhiều tòa nhà cổ nổi tiếng, như đền Toshodaiji và đền Horyuji ở Nara. Mặc dù hơi noi theo kiểu kiến trúc đời Đường của Trung Quốc, nhưng cũng đã kết hợp các đặc điểm riêng theo sự thay đổi của lịch sử, đồng thời được bảo tồn thỏa đáng và tốt hơn nhiều tòa nhà cổ ở Trung Quốc, khá đáng để ghé thăm. Trước đây Trương Tư Nghị chỉ biết Tadao Ando ở Osaka và Omotesando ở Tokyo. Sau khi xem thông tin trong nửa giờ, cậu thấy rằng có quá nhiều tòa nhà nổi tiếng có thể đến thăm ở Nhật Bản, bản thân cậu chỉ biết được phần nổi của tảng băng chìm, những nơi thực sự có thể đi chỉ trong mười ngày là khá hạn chế. Xem xét một chút, Trương Tư Nghị ngã gục xuống, cậu ôm đầu nói: “Có rất nhiều nơi muốn đi, nhưng không có manh mối!” “Đừng nóng vội.” Cố Tiêu dựa sát đến, từ phía sau vòng qua ôm lấy Trương Tư Nghị, dịu dàng nói, “Nào, anh xem một chút, em đã tìm được gì?” Trương Tư Nghị chỉ cho anh nhìn: “Có ba mươi, bốn mươi kiến trúc sư nổi tiếng liên quan đến vùng Kyushu, bao gồm Kengo Kuma, Nishizawa Tatei, Aldo Rossi... Còn có Shikoku, em đọc thông tin trên mạng nói rằng Kenzo, Oe Hiroshi và Tai Kosho đã để lại rất nhiều tòa kiến trúc đáng ghé thăm ở Shikoku. Nhưng mà, các kiến trúc nổi tiếng của Tadao Ando đều nằm ở khu vực Osaka, và có nhiều tòa nhà cổ ở Kyoto và Nara. Làm sao bây giờ? Mười ngày căn bản không đủ!” “Ai nói chúng ta phải đi du lịch khắp Nhật Bản trong mười ngày?” Cố Tiêu buồn cười hôn tai cậu, nắm lấy con chuột rành mạch lướt, không nóng không vội mà nói: “Nào, chọn ra nơi em muốn đi nhất.” Trương Tư Nghị bình tĩnh lại: “Osaka... A không, hay là Tokyo đi.” “Được rồi.” Cố Tiêu tạo một dấu ấn trên máy tính, sau đó nhìn vào thông tin mà Trương Tư Nghị tìm được và nói, “Nếu em muốn xem tất cả các tòa nhà nổi tiếng ở Tokyo, sẽ mất ít nhất ba hoặc bốn ngày.” Trương Tư Nghị: “A? Lâu vậy sao?” Cố Tiêu cười nhìn cậu một chút: “Thời gian anh nói vẫn tính là thiếu, em xem, Hải Thành không có nhiều tòa kiến trúc nổi tiếng, trước đây anh xuyên đường phố băng qua ngõ hẻm mà còn đi ròng rã một năm. Em nghĩ ba, bốn ngày có thể thăm quan được bao nhiêu? Một quả dưa hấu lớn không ăn hết trong một miếng, cưỡi ngựa xem hoa cùng nó, không bằng nhai kỹ nuốt chậm.” Trương Tư Nghị nhớ đến Cố Diêu từng phàn nàn với cậu về Cố Tiêu, trong lòng cậu hơi lo lắng, với tác phong cuồng công việc của Cố Tiêu, liệu anh có dẫn họ đi hết các con đường của Nhật Bản? May mà Cố Tiêu nói tiếp: “Mặc dù anh nói với các em là khảo sát học tập, nhưng chuyến du lịch này là phúc lợi công ty dành cho mọi người, nên chủ yếu vẫn là giải trí nhẹ nhàng. Bình thường công việc đã rất căng thẳng, khó đi du lịch được, nên không cần sắp xếp thời gian biểu quá eo hẹp, chỉ cần mọi người có thể đi chơi vui vẻ và học hỏi từ chuyến đi này là được.” “Quá tốt rồi!” Trương Tư Nghị quay đầu lại, ôm lấy mặt Cố Tiêu “bẹp” một cái, hì hì hì, Tất Nhạc Nhạc và mọi người biết được chắc sẽ rất vui mừng. Cố Tiêu sửng sốt vì được cậu thơm má, vốn định giả vờ bình tĩnh, kết quả không bình tĩnh nổi hai giây liền vứt con chuột máy tính sang một bên, đẩy Trương Tư Nghị ngã nhào xuống đất. “A! Làm gì? Hướng dẫn... A!” “.... Lát nữa lại nói.” “Ừm a...” Hướng dẫn? Cố Tiêu nheo mắt lại, dám đánh lén anh, anh trai anh đây trước tiên chiếm đóng em rồi bàn. [1] là một từ lóng trong tiếng Nhật dùng ám chỉ một ai đó quá yêu thích nấu ăn, say mê anime, manga, Vocaloid hay trò chơi điện tử, cosplay, những thứ 2D. Chữ này theo thế giới lại được hiểu chung là những người thích đọc truyện tranh và xem phim hoạt hình, phần lớn mang nghĩa tiêu cực. [2] Chỉ người có tính cách thấp hèn đạt được quyền thế, được thỏa mãn ham muốn danh lợi. [3] là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải danh giá nhất.