“Việc này… Xin lỗi tổng giám đốc, là do tôi quản lý không nghiêm! Tôi nhất định sẽ kiểm tra chỉnh đốn một cách nghiêm túc!” Triệu Thanh Cốc đặt một xấp giấy trước mặt giám đốc Tiền. Giám đốc Tiền cầm lên xem, mặt càng ngày càng trắng. “Tổng giám đốc, tôi nhất thời mờ mắt…” Trong xấp giấy kia là những chứng cớ vô cùng rõ ràng cho việc giám đốc Tiền lợi dụng chức quyền sắp xếp người vào công ty, chiếm đoạt tài sản công, có quan hệ bất chính với nhân viên nữ. Giám đốc Tiền thầm mong Triệu Thanh Cốc nể tình xử nhẹ, không phải vào tù. Nhưng, Triệu Thanh Cốc đã gọi điện thoại báo cảnh sát ngay trước mặt mọi người, đập tan hi vọng cuối cùng của giám đốc Tiền. Sau khi giám đốc Tiền bị cảnh sát bắt đi, Triệu Thanh Cốc lập tức điều phó giám đốc lên làm giám đốc, những người còn lại chỉ xử nhẹ, trừ một quý tiền lương. “Viễn Cốc không cần những người vào ngồi chơi chờ lãnh lương hàng tháng. Từ hôm nay trở đi, hi vọng mọi người cùng nỗ lực làm việc hơn nữa!” Mấy người kia liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán. Những năm qua dưới ảnh hưởng của giám đốc Tiền, mặc dù tội của bọn họ không đến mức phải vào tù, nhưng dư sức bị đuổi việc. Tổng giám đốc lại nhẹ nhàng bỏ qua, chỉ trừ một quý tiền lương xem như cảnh cáo. Tổng giam đốc dứt khoát cho giám đốc Tiền vào tù, có thể thấy không phải người mềm lòng, chẳng qua muốn cho bọn họ một cơ hội sửa sai thôi.  Sau cuộc họp, Triệu Thanh Cốc gặp riêng giám đốc mới nói chuyện, thấy giám đốc mới có vẻ khẩn trương, bèn cười nói, “Anh ngồi đi, giám đốc của Viễn Cốc không thể như vậy được!” “Dạ.” Giám đốc mới cố gắng bình tĩnh lại. “Tôi biết anh không giống bọn họ, chỉ vì bị ông Tiền chèn ép nên không có cơ hội thực hiện khát vọng thôi. Là do tôi thất trách, Viễn Cốc không nên để một người như anh bị mai một.”  “Tổng giám đốc quá khen rồi.” Sau khi trấn định lại, giám đốc mới nói chuyện rất đúng mực. Triệu Thanh Cốc đưa một tờ danh sách cho giám đốc mới, “Hãy xử lý những người này theo quy định của công ty. Viễn Cốc vận hành theo những quy định có sẵn, không có ngoại lệ. Anh hiểu ý tôi chứ?” Giám đốc mới nhận lấy, nhìn vào, phát hiện là tên những người ở thôn Quan Gia luôn ỷ vào cùng thôn với Triệu Thanh Cốc, không làm theo chính sách lấy hàng của công ty, đòi đặc quyền được giảm giá. dblkiễn.đnàn/lệq/u,đô","nn Lúc trước giám đốc Tiền luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Giám đốc mới trịnh trọng nói với Triệu Thanh Cốc, “Tôi hiểu rồi. Nhất định chấp hành nghiêm túc.” Sau khi cả nhà Triệu Thanh Cốc đi, mấy người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm.  “Sao vậy anh?” Quan Viễn nghe Triệu Thanh Cốc thở dài một hơi, lập tức vừa xoa xoa chân mày nhíu chặt của anh vừa hỏi. “Không ngờ ở công ty con lại loạn như vậy.” Trên cơ sở Thời Trang Viễn Cốc, tập đoàn Viễn Cốc đã dần trở thành một mạng lưới khổng lồ bao gồm nhiều lĩnh vực. Lợi nhuận thu được từ Thời Trang Viễn Cốc đã thấp hơn nhiều so với các mảng khác, nên Triệu Thanh Cốc không quan tâm kỹ, vô tình đã khiến nó trở thành thiên đường cho một đám trùng hút máu. Quan Viễn kéo tay Triệu Thanh Cốc an ủi, “Cứ tưởng chuyện gì quan trọng! Viễn Cốc to như vậy sao anh có thể chú ý hết từng chút được! Lần này xem như cho chúng ta một hồi chuông báo động để từ nay về sau chú ý hơn. duêbx,";ê,xđ;akfj/.gđôn Nhưng anh không cần lo quá đâu, em thấy thật ra các giám đốc của Viễn Cốc cũng không tệ lắm.” Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn, nói, “Không có em anh biết làm sao đây.”  Tham Tham bị quấn chặt trên ghế dành cho trẻ con, thấy hai ba ba ôm nhau, vươn tay nói, “Hai người lại chơi trò ‘thân ái’ rồi! Tham Tham cũng muốn! Tham Tham cũng muốn!” Quan Viễn đẩy Triệu Thanh Cốc ra, hỏi Tham Tham, “Sao con biết đây là chơi ‘thân ái’?” Tham Tham trả lời cực kỳ ngây thơ vô (số) tội, “Trên ti vi nói vậy ạ!” Quan Viễn véo nhẹ hai má Tham Tham nói, “Từ nay về sau không cho phép xem những chương trình lung tung nữa!” Lúc này, ở xưởng may đang vô cùng ‘náo nhiệt’. Một số người biết mình bị đuổi, thậm chí còn từ nay về sau không thể lấy đồ trong xưởng với giá thấp nữa đều phẫn nộ quát tháo hỏi lý do. “Dựa vào cái gì đuổi việc bọn tôi? Bọn tôi ở thôn Quan Gia! Triệu Thanh Cốc còn phải gọi bọn tôi là chú bác đấy!” “Đúng vậy! Có tin chỉ cần bọn tôi nói một tiếng với Triệu Thanh Cốc là anh phải cuốn gói ra khỏi đây ngay hay không?!” Thật ra bọn họ cũng chẳng quan tâm có bị đuổi việc hay không, tiền lương mỗi tháng mặc dù không thấp nhưng mua đồ trong xưởng với giá thấp bán lại đã đủ lời. Quan trọng là từ này về sau không được hưởng đặc quyền như vậy nữa, bọn họ dựa cái gì nuôi gia đình?! Nhóm người bị đuổi phát hiện có một số người cũng ở thôn Quan Gia nhưng không bị đuổi càng không phục làm ầm lên. Một người đàn ông thay mặt nhóm người được ở lại nói, “Đúng là làm người không nên quá tham lam! Có vài kẻ sống dựa vào người ta còn trở mặt nói xấu, không bị báo ứng mới là lạ!”  Cậu thanh niên đứng bên cạnh nghe vậy, hỏi, “Cha, nghĩa là sao? Bọn họ bị đuổi rồi, chúng ta sẽ không sao chứ?” Người đàn ông kia tức giận gõ đầu con trai, “Ngốc! Nếu không nhờ cha không cho mày hùa theo mấy người kia nói xấu Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thì hôm nay mày đã chẳng còn được đứng đây rồi! Lúc đó đừng nói cưới vợ, cơm cũng chẳng có mà ăn luôn đó!” Cậu thanh niên lầm bầm, “Nói chuyện bình thường không được sao? Cứ thích đánh đầu con!” Nhóm người bị đuổi nhất quyết không chịu đi cứ đứng ngoài cổng lớn làm ồn, giám đốc mới tức giận, phải ra mặt hỏi, “Mấy người vi phạm quy định của công ty nên mới bị xa thải, còn thắc mắc gì nữa?!” “Bọn tôi là chú bác của Thanh Cốc và Tiểu Viễn, anh không thể đuổi bọn tôi!” Giám đốc mới giận quá hóa cười, “Tổng giám đốc của chúng tôi không có nhiều chú bác suốt ngày chỉ lo bòn rút tiền của cháu mình như mấy người! Bảo vệ đâu? Nếu bọn họ cứ nhất quyết không chịu đi anh cứ dùng biện pháp mạnh cho tôi!” Lý Kiến Quốc, chồng Quan Mãn Tinh, cũng ở trong nhóm bị đuổi việc. Mấy hôm trước Quan Mãn Tinh về nói e rằng sắp có biến Lý Kiến Quốc không tin, chẳng ngờ qua vài ngày đã bị đuổi việc thật. Quan Mãn Tinh đã bán xong số quần áo có sẵn, hôm nay tới xưởng lấy hàng mới, vừa đến nơi đã thấy một nhóm người hùng hùng hổ hổ chặn trước cổng.  “Kiến Quốc, có chuyện gì vậy?” Quan Mãn Tinh ngạc nhiên hỏi, đang giờ làm việc mà công nhân lại tụ tập ngoài này. Lý Kiến Quốc buồn bực hút một hơi thuốc, đáp, “Mãn Tinh, anh bị đuổi việc rồi.” “Cái gì?!” Quan Mãn Tinh nóng nảy hỏi, “Lấy hàng thì sau? Còn lấy được không?” “Được.” “Vậy thì tốt rồi! Dù sau thu nhập của mình cũng chủ yếu từ bán đồ!” Quan Mãn Tinh thở phào một hơi. “Mua cùng giá với người khác. Hơn nữa mỗi lần không được ít hơn mười ngàn tệ.” “Cái gì?!” Quan Mãn Tinh kinh hoàng hô. Vợ chồng nhà này toàn lấy hàng giá rẻ hơn rồi bán lại cho những người mua sỉ kiếm lời chênh lệch, nếu phải mua cùng giá hết thì người ta vào thẳng xưởng mua luôn cho rồi. Quan Mãn Tinh ôm tâm lý may mắn vào mua thử, quả nhiên không được. Hơn nữa giám đốc cũng đã đổi, nghe nói giám đốc cũ đã bị bắt vào tù. Quan Mãn Tinh vừa nghĩ đã biết nhất định là Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc làm. “Không được, không thể để yên thế này! Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhất định chưa đi, phải đi tìm hai đứa nó nói chuyện!” Lý Kiến Quốc hơi sợ, “Đi tìm hai đứa nó?!” Lần này Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về, nhìn từ xa đã thấy khí thế hơn hẳn người thường. Lý Kiến Quốc trước giờ là vậy, luôn có lòng kính sợ vô hạn với những người địa vị cao hơn mình, còn với những người không bằng mình sẽ phát huy cảm giác ưu việt vô cùng nhuần nhuyễn. Quan Mãn Tinh giận đánh Lý Kiến Quốc một cái, “Anh có phải đàn ông không vậy?! Mấy năm qua nếu không nhờ tôi thì cả nhà anh đã hít không khí mà sống rồi! Không đi tìm hai đứa nói chuyện, định chờ làm ăn mày à?!” Trước kia Lý Kiến Quốc có công việc ổn định, Quan Mãn Tinh là gái quê gả vào thị trấn, luôn ngoan ngoãn nghe lời nhà chồng không dám cãi một tiếng nào. Nhưng mấy năm nay Lý Kiến Quốc nghỉ việc, Quan Mãn Tinh dựa vào quan hệ kiếm việc cho chồng, lại là người kiếm được tiền nhiều nhất, cho nên đã trở thành người ‘nói một không hai’ trong nhà họ Lý. Lý Kiến Quốc bị đánh vẫn chịu đựng nói, “Ý anh không phải vậy. Chúng ta đi tìm chưa chắc người ta đã chịu gặp.” Nghe vậy Quan Mãn Tinh mới bớt giận, nói, “Dù thế nào em vẫn là cô của Tiểu Viễn, cứ năn nỉ cầu xin, không chừng nó sẽ mềm lòng đồng ý!”