Không ít người trong thôn Quan Gia nghe tin chạy ra xem náo nhiệt. Có điều, dù Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vẫn mơ hồ có chút dáng vẻ khi còn bé, nhưng nay khí chất đã hoàn toàn khác xưa, nên vài người mặc dù ngờ ngợ cũng không dám lại hỏi thăm. Đến khi Lý Anh đi ngang qua, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, lập tức vui mừng kêu to, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc! Hai đứa mới về à?!” “Ôi trời ơi, đúng là Tiểu Viễn và Thanh Cốc rồi!” “Nghe nói bây giờ Tiểu Viễn và Thanh Cốc đã là ông chủ lớn! Từ lúc hai đứa nó mới xây nhà xưởng là tôi đã biết rồi!” “…”  Cả thôn Quan Gia dường như sôi trào với tin tức Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về. Mọi người nhiệt tình chạy lại hỏi thăm. Vài người còn chảy nước mắt như rốt cuộc đã tìm được người thân thất lạc nhiều năm. dnlkiễn.đna/fle/q/qunkn;m"kđôn Lý Anh đứng bên cạnh thấy vậy, thầm cười lạnh, trong những người nhiệt tình kia, có không ít từng chèn ép Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc khi còn nhỏ, thậm chí trước đây không lâu còn phê phán nói hai người mất gốc, giờ làm bộ thế này thật khiến người ta ghê tởm! Lý Anh chen tới trước mặt Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, nói to, “Chắc hai đứa đi đường xa cũng mệt rồi, mau về nhà thím nghỉ ngơi trước đi! Vừa lúc chú Quan Quốc của bây mới đi chợ mua được thịt bò ngon…” Thật vất vả thoát khỏi đám đông, Quan Viễn thở phào một hơi. Cậu đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngờ sẽ được đón tiếp ‘nhiệt tình’ đến thế này, cũng không hề có ý tưởng là mình ‘áo gấm về làng’. “Em mệt à?” Triệu Thanh Cốc quan tâm hỏi. Quan Viễn gật đầu, đáp, “Yên tĩnh quen, nhất thời không thích ứng ồn ào như vậy.” Ngay cả Tham Tham chuyên gia nói nhiều cũng bị giật mình. “Họ nói nhiều ghê!”  Triệu Thanh Cốc vỗ mông Tham Tham, cười nói, “Không sao, có cha ở đây!” Lý Anh thấy ba người vô cùng thân mật, thầm cảm thán: không biết tương lai thế nào, nhưng đã cưới rồi, cũng có con, cứ sống hạnh phúc như vậy là được. Quan Quốc đang ở trong phòng chính xem ti vi, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, không dám tin vào mắt mình, dụi dụi mắt hỏi, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, là hai đứa thật à?!” Lý Anh trợn mắt nhìn Quan Quốc, không nỡ nhìn thẳng. Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Chú Quan Quốc, con và Tiểu Viễn kết hôn, nên về quê viếng mồ mả tổ tiên.” Quan Quốc xấu hổ cười nói, “À! Đúng ha! Đúng ha!” Lúc họ thấy hôn lễ của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc trên ti vi, quả thật kinh ngạc muốn rớt cả cằm, không những ở cùng một chỗ, còn công khai kết hôn?! Tuy Luật hôn nhân đồng tính đã chính thức công bố, nhưng ở quê chẳng ai quan tâm mấy việc này, cho nên trong lòng họ vẫn nghĩ, đồng tính thì phải lén lút thôi.  Lý Anh thân thiết hỏi thăm Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc một hồi, mới đứng dậy đi nấu cơm, để Quan Quốc ở lại nói chuyện với hai người. Quan Viễn thấy Quan Quốc có vẻ ‘muốn nói lại thôi’, bèn hỏi, “Chú có chuyện gì muốn hỏi ạ?” Quan Quốc gãi gãi đầu, mấp máy môi một hồi mới lên tiếng, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, chú thím biết tình cảm của hai đứa tích lũy từ nhỏ, đi được đến ngày hôm nay thật không dễ dàng, nhưng người khác lại hoàn toàn không biết, cho nên thấy đám cưới của hai đứa trên ti vi, không biết bọn họ sẽ nói mấy lời khó nghe tới cỡ nào đâu! Tự mình biết chuyện của mình là được rồi, sao phải làm rùm beng lên? Hơn nữa, dù hai đứa có tổ chức đám cưới, pháp luật nước ta cũng đâu công nhận…” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe vậy, nhìn nhau cười. Triệu Thanh Cốc nói, “Xem ra chú vẫn chưa biết. Nước mình đã thông qua Luật hôn nhân đồng tính rồi. Bọn con chẳng khác gì những cặp vợ chồng khác cả. Hơn nữa người ta nói thế nào kệ họ, chẳng ảnh hưởng gì tới con và Tiểu Viễn hết!” Quan Quốc kinh ngạc há hốc miệng, “Con nói gì, nước mình đã công nhận?!” Quan Viễn dở khóc dở cười nghĩ thầm nếu không biết chú Quan Quốc vốn là người thẳng tính, nghe mấy lời này không bực mới là lạ. “Dạ. Hôn nhân của bọn con được pháp luật bảo hộ.” Quan Quốc nghe Quan Viễn khẳng định, vui mừng cười nói, “Được vậy thì tốt rồi! Chú thím cũng an tâm! Con nói đúng, cuộc sống của mình mình lo, không mắc gì phải quan tâm miệng lưỡi của thiên hạ chi cho mệt!” Lúc này Tham Tham đột nhiên vọt vào, lần đầu tiên xuống nông thôn thấy cái gì cũng mới lạ, nên mới đi ra ngoài chơi một hồi quần áo đã dính đầy bùn đất. Quan Viễn thấy Tham Tham trông chẳng khác gì mới lăn dưới bùn lên, bèn hỏi, “Nãy giờ con đi đâu? Sao chỉ mới ra ngoài một chút quần áo đã dơ dữ vậy?” Tham Tham vươn hai tay đến trước mặt Quan Viễn, hưng phấn nói, “Ba ba, Tham Tham bắt được dế mèn!” Thì ra lúc Tham Tham ra ngoài dạo, bắt gặp một đám trẻ đang mò trong bụi cỏ bắt dế mèn, lập tức nhập bọn, cuối cùng lại là người bắt được nhiều nhất, nên nhanh chóng cầm ‘chiến lợi phẩm’ về khoe với ba ba. “Ba ba, Tham Tham bắt được nhiều nhất đó! Tham Tham có giỏi không?” Tham Tham lộ vẻ mặt cầu khen ngợi. Quan Viễn biết trẻ con ở quê đều chơi mấy trò này, cũng không cản, “Ừ! Tham Tham nhà chúng ta quả là giỏi nhất!” Tham Tham ưỡn ngực nói, “Đương nhiên rồi!” Quan Quốc bật cười nói, “Thật là lanh lợi! Hai đứa dạy con khá lắm!” Chẳng bao lâu Lý Anh đã nấu cơm xong. Quan Viễn cố tình khoa trương nói, “Đã lâu không được ăn cơm thím nấu rồi, con nhớ muốn chết luôn!” Lý Anh bật cười nói, “Con đó, miệng ngọt từ nhỏ! Hai đứa nấu cơm còn ngon hơn thím biết bao nhiêu! Nhớ hồi hai đứa xây nhà, bao nhiêu người đòi tới làm không cần tiền công, chỉ cần được ăn một bữa cơm do hai đứa nấu đó!” Những chuyện đã sớm phủ mờ trong ký ức của Quan Viễn, giờ nghe Lý Anh nhắc lại, mới phát hiện thì ra chúng vẫn còn rất rõ ràng, thì ra tất cả những gì hai người đã trải qua ở đây đều đã khắc sâu trong tim. d","iên/zldnafl/qlye.dô:nb;n Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu. “Tham Tham còn nhỏ chắc chưa tự ăn được đâu, hay là để thím đút cho?” Lý Anh nói. Triệu Thanh Cốc lập tức đáp, “Không cần đâu thím, bọn con đã tập cho Tham Tham từ nhỏ rồi.” Tham Tham cũng vung tay, nói với giọng non nớt, “Cám ơn dì, con tự ăn được ạ!” Quan Viễn bẹo má Tham Tham nói, “Phải kêu bà nội, không được kêu dì.” Tham Tham lộ vẻ giật mình, nói, “A, ba ba lừa con đúng không?! Làm gì có bà nội nào trẻ dữ vậy?!” Bất kỳ phụ nữ nào nghe người ta nói mình trẻ đều vui, mặc kệ có phải thật lòng hay không. Lý Anh hôn thật kêu một cái lên má Tham Tham, nói, “Ây da, cháu ngoan của bà, dẻo miệng y chang ba ba!” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thấy Lý Anh yêu thương ôm Tham Tham không buông, thầm than: lại thêm một người bị vẻ ngoài thiên thần của ác ma nhỏ mê hoặc rồi! “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, hai đứa ở nhà chú thím luôn đi, còn nhiều phòng trống lắm! Bên kia mặc dù được quét dọn thường xuyên, nhưng đã lâu không có người ở rồi!” Quan Quốc nhiệt tình nói. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cũng đồng ý với Quan Quốc. Hai người thì sao cũng được, nhưng Tham Tham còn nhỏ, ở một nơi lâu không có ai sống thật sự không tốt lắm, bèn gật đầu, xin ở lại. Quan Quốc và Lý Anh nghe vậy, cười toe toét không thôi, biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thật lòng xem họ là người nhà.  Bốn lớn một nhỏ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, bọn họ còn chưa dọn bàn, đã có người xông vào gây rối, là Quan Mãn Thương và Dương Phi Phương. “Tiểu Viễn, Thanh Cốc!” Dương Phi Phương vừa nói vừa bước vào, nhìn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc với đôi mắt sáng rực, tựa như nhìn một khối thịt béo thật to. “Hai đứa thật là, sao không về nhà trước, lại ăn cơm ở nhà người ta chứ? Mau về nhà với mẹ nào, cả nhà đang chờ hai đứa về ăn cơm đó!” Dứt lời, Dương Phi Phương xông lại muốn kéo tay Quan Viễn.  Quan Viễn lạnh lùng nói, “Chúng tôi ở đây được rồi. Không phiền mấy người quan tâm.” “Thằng nhóc mất dạy này, ăn nói với mẹ mày vậy đó hả?!” Quan Mãn Thương nổi giận quát to, muốn xông tới đánh Quan Viễn.  Mấy người khác chưa kịp phản ứng, đã có một đôi đũa bay về phía Quan Mãn Thương, kèm theo giọng nói non nớt của Tham Tham, “Xấu xa! Dám mắng ba ba! Đánh chết ông!” Vừa rồi Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương chỉ chú ý tới Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, giờ mới phát hiện còn một đứa nhỏ ngồi bên cạnh Quan Viễn. Quan Mãn Thương kinh ngạc trợn to mắt, “Mày đã cưới vợ, sinh con?!” Chuyện lớn như vậy cũng không thèm báo về nhà một tiếng, thằng nhóc này rõ ràng là không coi cha mẹ ra gì! Quan Viễn thản nhiên đáp, “Như ông thấy đó.” Triệu Thanh Cốc nghe Quan Mãn Thương mắng Quan Viễn, vẻ mặt đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn, chẳng muốn nói nhiều dù chỉ một câu với đám người này, “Lên.” Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương ngơ ra, không hiểu Triệu Thanh Cốc có ý gì.  Trong phòng đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc vest đen. Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, “Ném bọn họ ra ngoài.” Hai anh vệ sĩ lập tức ‘dạ’ một tiếng, nhanh chóng kéo Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương ra khỏi phòng