Trong lúc chờ bác sĩ tới, Quan Viễn càng ngày càng thấy đau bụng nhiều hơn, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh cả người.  Triệu Thanh Cốc nắm chặt tay Quan Viễn, an ủi, “Tiểu Viễn, không sao đâu! Không sao đâu!” nhưng giọng nói run rẩy đã để lộ nỗi sợ của anh. Quan Viễn thấy vậy, miễn cưỡng cười nói, “Em… không sao đâu… A… A!!”  Quan Viễn đột nhiên hét to một tiếng khiến Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đang đứng ngoài cửa giật bắn cả người. Quan Thạch Đầu lắp bắp hỏi, “Sao… sao đại ca hét to dữ vậy?” Quan Mộc Mộc mặc dù không nói, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng. Trong lúc Triệu Thanh Cốc hoảng hốt chưa kịp có phản ứng thì đã nhìn thấy cảnh tượng cả đời này không thể nào quên được. Trên bụng Quan Viễn đột nhiên xuất hiện một vòng sáng nhu hòa, sau đó một đóa sen trắng từ từ chui ra, nở to, giữa đài hoa có một bóng dáng nho nhỏ.  Triệu Thanh Cốc chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì ‘bóng dáng’ kia đã nhanh chóng biến thành hình một đứa bé sơ sinh. Sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu của bé con, như muốn tuyên bố sự tồn tại của nó trên thế gian này. Đóa sen trắng từ từ chui vào bụng Quan Viễn lại, cho đến khi bé con hoàn toàn nằm vững trên người Quan Viễn thì đóa sen đã biến mất không còn chút dấu vết. Quan Viễn nhìn bé con trên bụng, tình cảm tự nhiên dâng trào, cảm thấy bé con vô cùng đáng yêu. Triệu Thanh Cốc hoàn toàn kinh ngạc đến ngơ người, đến khi phục hồi tình thần mới run run vươn tay nâng bé con lên như nâng một món đồ vô cùng quý giá, cả người cứng ngắc, chỉ sợ mạnh tay quá sẽ làm bé con bị thương. Bé con sau một hồi gào thét ‘thỏa thích’, giờ đã ngủ say, thỉnh thoảng còn chóp chép cái miệng nhỏ. Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc cử động như rô bốt, bật cười nói, “Anh, anh để con nằm xuống đây đi.” “À… ừ.” Triệu Thanh Cốc lập tức đặt bé con nằm xuống bên cạnh Quan Viễn, thở phào một hơi, nhìn một lớn một nhỏ nằm trên giường, cảm giác hạnh phúc không thể nói hết bằng lới. Triệu Thanh Cốc yêu thương hôn trán Quan Viễn, nói, “Khổ cho em rồi. Giờ có chỗ nào thấy khó chịu không?” Quan Viễn lắc đầu, “Em cảm thấy hiện tại mình có thể chạy có thể nhảy, còn khỏe hơn trước nữa!” nói xong muốn xuống giường chứng minh cho Triệu Thanh Cốc thấy. Triệu Thanh Cốc lập tức đè Quan Viễn lại, “Hồ đồ! Nằm im nghỉ ngơi đi! Dù em cảm giác không sao nhưng cẩn thận vẫn hơn! Để anh đi lấy cái gì cho em ăn.” Quan Viễn gật đầu, nghe lời nằm im. Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc ở ngoài cửa đi tới vòng lui, thấy Triệu Thanh Cốc ra, vội hỏi, “Sao rồi anh? Vừa rồi nghe tiếng trẻ con khóc, bé con ra rồi à?”  Triệu Thanh Cốc vui vẻ cười đáp, “Ừ. Bảo bảo rất khỏe mạnh.” Quan Thạch Đầu nhảy cẩng lên, hoan hô, “A, em thành chú rồi!” Quan Mộc Mộc cũng rất vui, nhưng nghĩ Quan Viễn cần yên tĩnh nghỉ ngơi bèn kéo Quan Thạch Đầu lại. Quản gia đi đón bác sĩ về trước sau chỉ chừng mười phút, nào ngờ Quan Viễn đã sinh xong. Triệu Thanh Cốc vẫn nhờ bác sĩ khám cho Quan Viễn và bé con để chắc chắn.  Sau khi nghe bác sĩ kết luận Quan Viễn và bé con đều vô cùng khỏe mạnh, Triệu Thanh Cốc mới hoàn toàn yên tâm. Sắc mặt Quan Viễn hồng nhuận không hề giống người vừa sinh xong. Có lẽ đàn ông sinh con đã là chuyện thần kỳ, nên cũng không thể suy theo lẽ thường được. Suốt một tuần, Triệu Thanh Cốc không thèm tới công ty, cả ngày vây quanh một lớn một nhỏ, chỉ cho phép Quan Viễn được xuống giường nhiều nhất một giờ mỗi ngày, kháng nghị không có hiệu quả.  Sau một tuần, bé con lúc đầu vốn da nhăn nheo như khỉ con đã hoàn toàn thay đổi, trở nên trắng trắng tròn tròn y hệt bánh bao nhỏ vừa chưng xong, đặc biệt có một đôi mắt to đen láy láy khiến người ta yêu muốn chết, mấy người lớn trong nhà hễ rảnh là bu lại dòm. Khổ nỗi Triệu Thanh Cốc thương con như mạng, người khác vừa nhìn một cái đã thấy như bị cắt máu. di;ễn.đnà/lêqlblQyys.dôn Vì vậy Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc chỉ có thể thừa dịp Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi ăn cơm mới có cơ hội được sờ sờ hôn hôn bé con một cái. Quả thật mỗi lần nhắc tới lại muốn khóc! Quan Viễn tìm bà vú tới cho bé con có sữa uống, nào ngờ bé con sống chết không chịu bú, vừa được bà vú ôm là khóc như chết đi sống lại. Triệu Thanh Cốc đành lấy nước suối thiêng quấy sữa bột cho bé con uống thử, không ngờ bé con lại rất thích.  Triệu Thanh Cốc ngoại trừ chăm sóc Quan Viễn và bảo bảo, còn dành thời gian tìm tên cho bảo bảo, suốt ngày cứ ôm quyển tự điển to oạch lật tới lật lui, cộng thêm sự giúp sức của quân sự quạt mo Quan Thạch Đầu. Nhưng hai người vò đầu bứt tai đến mức tóc sắp rụng hết cũng chẳng kiếm được cái tên nào vừa ý. “Sao phải khổ vậy, lấy một cái tên có ngụ ý tốt là được rồi!” Quan Viễn sợ Triệu Thanh Cốc cứ tiếp tục bứt tóc sẽ thành ông cụ trọc đầu bèn nói. “Anh đã kiếm được rất nhiều, nhưng không có cái nào xứng với bảo bảo hết.” Triệu Thanh Cốc chìa quyển sổ tay cho Quan Viễn xem, là thành quả ‘lao lực’ mấy ngày nay. Quan Viễn cầm quyển sổ nhìn lướt qua, cảm thấy nhiều tên không tệ, bèn chỉ vào một cái nói, “Tên này hay nè!” “Triệu Kiệt Thụy? Ngụ ý tốt, nhưng đọc không dễ nghe tí nào.” Triệu Thanh Cốc cau mày đáp. “Vậy anh tự nghĩ tiếp đi!” Quan Viễn quyết định mặc kệ Triệu Thanh Cốc, “Nhưng trước hết hãy chọn một cái tên ở nhà cho bảo bảo. Nếu không chờ anh tìm được tên khai sinh thì không biết phải tới ngày tháng năm nào đâu!” Không ngờ chỉ lấy tên ở nhà cho bé con Triệu Thanh Cốc cũng rối rắm y hệt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không quyết định được. Rốt cuộc vẫn là Quan Viễn mặc kệ Triệu Thanh Cốc phản đối, quyết định kêu là Tham Tham, bởi vì bé con mập mạp thật sự rất ham ăn. Triệu Thanh Cốc ở nhà một tuần, đống hồ sơ cần anh xem đã chất cao như núi, có một số việc bắt buộc phải do anh quyết, không thể để cấp dưới giải quyết thay được. Bởi vậy, Triệu Thanh Cốc không thể tiếp tục ở nhà được nữa. Ngày Triệu Thanh Cốc bắt đầu đi làm lại, cứ ôm Tham Tham hôn rồi lại hôn, quyến luyến không rời. Nhưng hai mắt bé con chỉ nhìn chằm chằm bình sữa không rời. Triệu Thanh Cốc giả bộ tức giận phát nhẹ vào mông Tham Tham một cái, “Đúng là đồ vô lương tâm!” Nghe tin Triệu Thanh Cốc đi làm, Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu đều hoan hô. di:ễn.đnàkj/le.q"uôn dAi bảo lúc Triệu Thanh Cốc ở nhà, bọn họ muốn ôm Tham Tham phải lén lén lút lút thật sự rất khổ sở. Nay Triệu Thanh Cốc đi rồi, chẳng phải bọn họ muốn ôm muốn hôn bao nhiêu là tùy thích?!  Ngay cả Quan Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cứ bị Triệu Thanh Cốc bắt nằm trên giường riết, cậu sắp nổi mốc luôn rồi. Triệu Thanh Cốc vừa ra khỏi cửa, Quan Viễn lập tức vọt ngay ra sân chạy một vòng, cảm khái những tháng ngày tự do thật sự vô cùng tốt đẹp! Trong nhà có ba người vui sướng vì được giải phóng, Triệu Thanh Cốc đến công ty lại nóng ruột nóng gan cả ngày. Quá nhiều việc chất chồng, Triệu Thanh Cốc muốn về sớm cũng không được, khiến cả công ty từ trên xuống dưới phải sống trong luồng khí áp cực thấp suốt cả ngày. Thư ký phát hiện, cứ cách một đoạn thời gian, Triệu Thanh Cốc lại nhìn chằm chằm điện thoại của mình một lát, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, thậm chí có khi còn vuốt ve màn hình. Thư ký vô cùng tò mò không biết Triệu Thanh Cốc đang nhìn cái gì. Thật ra, trên màn hình điện thoại là ảnh của Quan Viễn và Tham Tham. Quan Viễn ôm Tham Tham ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ thổi bay rèm cửa màu trắng, ánh mặt trời chiếu vào, Quan Viễn khẽ cười, dịu dàng trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài. Còn Tham Tham thì mở thật to đôi mắt đen nhìn chằm chằm ống kính, thật ra là nhờ Triệu Thanh Cốc cầm bình sữa dụ mới được. Vất vả xử lý xong đống hồ sơ ứ đọng Triệu Thanh Cốc lập tức chạy như bay về nhà. Mùa đông năm nay không lạnh lắm, lúc mặt trời còn chưa lặn, chiếu vào người cực kỳ ấm áp. Quan Viễn đoán Triệu Thanh Cốc sắp về, bèn ôm Tham Tham đã được mặc cực kỳ kín ra sân đứng chờ anh về. Hình như Tham Tham rất thích phơi nắng, cười khanh khách không ngừng. Quan Viễn nhẹ nhàng áp mũi lên má Tham Tham hít hít, da Tham Tham vừa trơn mượt như rau câu lại có mùi sữa thơm thoang thoảng. Tham Tham cười càng lớn tiếng hơn. Một lớn một nhỏ hồn nhiên chơi đùa. Từ xa, nghe thấy tiếng cười của một lớn một nhỏ Triệu Thanh Cốc cảm thấy mệt mỏi cả một ngày làm việc lập tức biến đâu mất tăm, vội bước nhanh hơn.  Triệu Thanh Cốc ôm lấy Tham Tham hôn thật mạnh hai cái, lại hôn Quan Viễn mấy cái mới hỏi, “Sao lại ra sân? Không phải đã kêu em đừng xuống giường coi chừng lạnh sao?!” “Biết, em chỉ ra ngoài tản bộ thôi mà.” Quan Viễn biết tranh không lại Triệu Thanh Cốc, chẳng cãi cố làm gì, dù sao lúc Triệu Thanh Cốc đi làm cũng không quản được cậu, mắc gì phải cãi nhau cho tổn thương tình cảm. Nghĩ tới đây, Quan Viễn cười ha ha, giống như mèo con trộm được cá khô nhỏ. Triệu Thanh Cốc cưng chiều vuốt tóc Quan Viễn, đừng tưởng anh không biết cậu ngốc này đang nghĩ gì trong đầu nếu không nhờ anh giả bộ mơ hồ mắt nhắm mắt mở cho qua làm sao cậu được như ý chứ? Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc thấy Triệu Thanh Cốc về, tuyệt vọng nghĩ thầm hôm nay không còn cơ hội đụng tới Tham Tham nữa rồi. Cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm chiều. Tham Tham nằm trong xe nôi đặt bên cạnh nhìn người lớn ăn cơm, miệng chóp chép theo.  Quan Viễn thấy nhưng vẫn giả bộ như không.  Tham Tham thấy không ai để ý tới mình, đành phải tạo cảm giác tồn tại bằng cách gào khóc, tất nhiên chỉ là giả. Triệu Thanh Cốc vừa nghe Tham Tham khóc vội đặt đũa xuống, chạy ngay tới, “Tham Tham sao vậy?” vừa nói vừa ôm Tham Tham lên đong đưa. Quan Viễn rõ như ban ngày ‘chiêu trò’ của Tham Tham, cười nói, “Kệ đi anh. Tham Tham giả bộ đòi ăn đó! Vừa mới uống xong một bình sữa, bụng như cái trống rồi!”  Triệu Thanh Cốc nghe vậy sờ thử bụng Tham Tham, quả nhiên đang căng. Triệu Thanh Cốc mặc dù thương con nhưng biết bé con ăn nhiều không được đành nhẫn tâm thả Tham Tham vào trong nôi lại. Tham Tham thấy đòi ăn vô vọng, vô tư ngáp một cái, đi ngủ.