Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chẳng dư sức quan tâm Ngô Nhuận Đạc và Ngô Nhuận Kiều, hiện giờ toàn bộ sự chú ý của hai người đều dành cho bảo bảo trong bụng Quan Viễn. Ngày qua ngày, rốt cuộc bụng Quan Viễn cũng hơi nhô ra, nhưng vẫn nhỏ hơn thai phụ bình thường nhiều. Hiện giờ việc Triệu Thanh Cốc thích nhất là ôm Quan Viễn, đặt tay lên bụng cậu nhẹ nhàng vuốt ve, dù không nói gì, nhưng vẫn như có một bầu không khí ngọt ngào ấm áp vây quanh hai người. Tới ngày nhập học, Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đã dọn đi. Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn ở nhà một mình buồn, cố gắng rút ngắn thời gian làm việc ở công ty hết mức có thể, bình thường chỉ ở công ty nửa ngày. diên/àknl/eq/q"qu",ý.đ:ôn Nhờ kinh nghiệm ngày càng tăng, dù chỉ nửa ngày Triệu Thanh Cốc cũng dư sức vận hành cả một tập đoàn lớn. Triệu Thanh Cốc vừa ký xong tờ văn kiện cuối cùng là lập tức gọi điện thoại ngay cho Quan Viễn, “Anh sắp về rồi. Em muốn ăn ở nhà hay ra ngoài?” Không biết Quan Viễn nói gì, chỉ thấy Triệu Thanh Cốc vui vẻ bật cười. Lúc thư kỳ tiến vào thấy dáng vẻ như tuyết tan đầu xuân của tổng giám đốc nhà mình, lén vỗ ngực thầm than, khuôn mặt tươi cười quá quyến rũ, đáng tiếc lại là chủ đã có hoa! Thư ký chờ Triệu Thanh Cốc cúp điện thoại, mới nói, “Tổng giám đốc, người bên đối tác đã đến. Họ hi vọng có thể gặp mặt sớm hơn lịch hẹn, ngay trong hôm nay.” Triệu Thanh Cốc vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc vừa đáp, “Nói với họ hãy theo lịch hẹn.” “Dạ.” Thư ký nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài. Phó tổng giám đốc đang chờ ở ngoài, thấy thư ký đi ra vội hỏi, “Sao? Tổng giám đốc chịu gặp không?” “Em đã nói là chắc chắn tổng giám đốc sẽ không chịu mà anh cứ nhất định bắt em phải đi hỏi thử! Tổng giám đốc nói cứ theo lịch đã hẹn!” Phó tổng giám đốc nghe vậy cũng không bất ngờ, bởi vì biết gần đây tổng giám đốc rất kiên trì nguyên tắc ‘chỉ làm việc nửa ngày’. Triệu Thanh Cốc đi thẳng từ công ty về nhà, vừa tới cổng đã thấy Quan Viễn đang tưới hoa trong sân. Hoa nở đầy sân, muôn màu muôn vẻ, nhưng anh chỉ say mê mỗi người tưới hoa. Quan Viễn bắt gặp dáng vẻ ngẩn ngơ của Triệu Thanh Cốc, mỉm cười nói, “Sao lại ngây người ở đó? Mau vào đi!” Triệu Thanh Cốc đi đến bên cạnh Quan Viễn, ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói, “Ai bảo Tiểu Viễn nhà chúng ta đáng yêu quá làm chi!” Quan Viễn bật cười hì hì, bắt Triệu Thanh Cốc ẵm vào nhà. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc quyết định sẽ ăn ở ngoài, vẫn là Di Nhiên Cư. Chỗ này đã dành một phòng đặc biệt cho riêng hai người.  Quản lý Di Nhiên Cư vừa thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới, lập tức tiến lên đón, dẫn hai người vào phòng riêng. “Em ăn thử món canh này đi. Bổ lắm!” Triệu Thanh Cốc cứ đút cho Quan Viễn ăn suốt cả buổi. Quan Viễn nói với vẻ mặt đau khổ, “Anh, anh đã đút cho em nhiều lắm rồi! Em thật sự ăn không nổi nữa đâu!” Nghe vậy Triệu Thanh Cốc mới chịu dừng lại với vẻ mặt tiếc nuối. Hai người đang ngồi nói chuyện phiếm cho tiêu cơm, đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra. diêvlkjn.xdndafpmpn/lêq/quý.pnbdodon Ngô Nhuận Đạc bước vào, cười nói, “Nghe nói hai anh em tổng giám đốc Triệu đang ăn cơm ở trong này nên tôi tới chào một tiếng. Không làm phiền hai người chứ?” Quan Viễn không ưa Ngô Nhuận Đạc nên bĩu môi chẳng thèm trả lời.  Triệu Thanh Cốc nhíu mày, chẳng biết Ngô Nhuận Đạc có ý gì. Nhưng người ta đã tới chào hỏi, anh đành phải lịch sự đáp lại, chào một tiếng rồi dẫn Quan Viễn đi ngay. Nhưng Ngô Nhuận Đạc vất vả lắm mới có cơ hội gặp Triệu Thanh Cốc nào cam tâm thả hai người đi dễ dàng như vậy được.