Triệu Thanh Cốc cầm bản ghi chú đầy chữ nghiêm túc nghiên cứu với thái độ như hận không thể xé nát nuốt luôn vào bụng. “Anh, đừng lo quá! Chẳng phải em vẫn đang rất ổn sao?” Mặc dù Quan Viễn cảm động vô cùng nhưng vẫn thấy hơi khoa trương quá. “Ngoan, em là nam, mang thai sẽ càng vất vả hơn nữ nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Triệu Thanh Cốc nhẹ nhàng đỡ Quan Viễn ngồi xuống sofa. Hiện Quan Viễn đã mang thai bốn tháng, tuy bụng vẫn bằng phẳng như thường nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng đang có một sinh mệnh bé nhỏ nằm trong bụng mình. Lúc đầu tâm tình Quan Viễn còn hơi phập phồng, giờ đã bình thản lại, sinh hoạt vẫn vậy, chỉ khác là ăn khỏe hơn trước nhiều. Còn hai tháng nữa là nhập học đại học, với thành tích của Quan Viễn tất nhiên đủ khả năng đậu vào trường đã đăng ký. Nhưng giờ Quan Viễn đang mang thai, Triệu Thanh Cốc không thể không lo, “Hay là em ở nhà thêm một khoảng thời gian đi, chờ sinh bảo bảo xong lại tính tiếp.” Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn thủ thỉ. Quan Viễn lắc đầu nói, “Không sao đâu, cơ thể em em biết mà. Hơn nữa ở không chẳng có chuyện gì làm còn căng thẳng hơn, thà đi học cho rồi.” Chẳng mấy ngày, giấy thông báo trúng tuyển của Quan Viễn đã tới, quả nhiên là đại học Bắc Kinh. Triệu Thanh Cốc đi làm về, thấy Quan Viễn đang ôm một đống đồ ăn vặt ngồi trên sofa ăn ngấu nghiến. Hiện Quan Viễn có sức ăn kinh người, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng muốn ăn cái gì đó. “Anh, anh về rồi!” Quan Viễn vui vẻ hô. “Ừ.” Triệu Thanh Cốc lo lắng hỏi, “Ăn nhiều như vậy có sao không? Hay là mình hỏi bác sĩ thử xem sao?” Quan Viễn bình tĩnh đáp, “Không sao đâu, cơ thể em em biết mà.” Triệu Thanh Cốc vẫn không yên lòng, phải gọi điện hỏi bác sĩ mới yên tâm. “Tiểu Viễn…” Triệu Thanh Cốc ngồi xuống bên cạnh Quan Viễn, ôm cậu, hít một hơi. “Sao ạ?” Quan Viễn hỏi. “Chúng ta đã lâu không thân thiết rồi.” Triệu Thanh Cốc nói, giọng có chút ấm ức. Quan Viễn bật cười, “Vậy thì thân thiết thôi!”  “A…” Triệu Thanh Cốc kinh ngạc, hỏi, “Được không? Lỡ gây tổn thương bảo bảo thì sao?” “Chẳng phải vấn đề này anh đã hỏi bác sĩ rồi sao? Hơn nữa em cũng muốn!” Câu cuối Quan Viễn nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Triệu Thanh Cốc nghe rất rõ ràng. “Là do em nói đó!” Triệu Thanh Cốc cẩn thận ôm Quan Viễn vào phòng ngủ. Hồi lâu không thân thiết, chỉ một cái hôn đã khiến hai người khó kiềm chế. dnlkiên.đà/l/eqe",úy,đ:on Triệu Thanh Cốc bật cười nhìn dáng vẻ hấp tấp lột đồ anh xuống của Quan Viễn. “Bảo bối, chậm một chút…” Quan Viễn giận dỗi hô, “Nhanh lên!” Đột nhiên, điện thoại của Triệu Thanh Cốc đổ chuông. Trán Triệu Thanh Cốc nổi gân xanh, định mặc kệ nó, không ngờ, chuông điện thoại cứ tắt rồi vang không ngừng buộc anh phải bắt máy. “Nghe?” “Anh Thanh Cốc! Hai người đang làm gì đó? Đại ca em đâu? Sao không thấy đại ca bắt máy?” Triệu Thanh Cốc hận không thể bịt miệng Quan Thạch Đầu lại, “Có chuyện gì thì nói nhanh đi!” “A, em và Mộc Mộc lên thủ đô học đại học! Ha ha, sắp được gặp hai người rồi! Vui quá đi mất!” “Biết rồi.” Triệu Thanh Cốc lười dài dòng, dứt lời cúp ngay điện thoại. Lúc nào không gọi lại gọi ngay lúc này! Quan Viễn khàn khàn hỏi, “Ai vậy anh?” “Thạch Đầu. Thạch Đầu và Mộc Mộc sẽ lên đây học đại học.” Nhờ xưởng thịt kho và may của Viễn Cốc cuộc sống của người dân thôn Quan Gia đã ngày càng tốt hơn, thậm chí điện thoại di động vốn được xem là thứ xa xỉ ở thời này nhưng mỗi nhà đều có. Vì vậy Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc vẫn thường liên lạc với Quan Viễn. “A! Vậy lúc nào hai người đó tới chúng ta đi đón đi.” Quan Viễn không bất ngờ chuyện Quan Mộc Mộc có thể thi đậu đại học thủ đô, nhưng không ngờ Quan Thạch Đầu cũng đậu nổi. Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn phân tâm, véo nhẹ má cậu nói, “Lúc này đừng quan tâm người khác!”  Quan Viễn đỏ bừng mặt, ‘dạ’ một tiếng. Hai người lại tiếp tục dây dưa. Sáng hôm sau, Triệu Thanh Cốc thức dậy thấy mớ xanh xanh tím tím trên người Quan Viễn, thầm tự trách không thôi, yêu thương hôn nhẹ khắp từ cổ đến lưng cậu. Quan Viễn mơ màng mở mắt ra, khàn khàn hô một tiếng ‘anh’. “Ừ.” Quan Viễn chỉ vô thức gọi một tiếng, sau đó lại ngủ thiếp đi.  Triệu Thanh Cốc bật cười, bước ra ngoài dặn dò vú Trương chăm sóc Quan Viễn cẩn thận rồi mới chuẩn bị tới công ty. Nửa tháng sau, Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đến thủ đô. “Tiểu Viễn, để anh kêu tài xế đi đón, em ở nhà chờ đi. Bến xe đông người lắm, ngộ nhỡ bị đụng thì sao?” Quan Viễn muốn tới bến xe đón Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc, nhưng Triệu Thanh Cốc không an tâm để cậu đi. d.kiễn.dna/f,m"lly:ê,quý,đôơn;n Hiện tại mỗi ngày Triệu Thanh Cốc đều cố gắng tới công ty xử lý mọi việc trong vòng ba bốn tiếng đồng hồ để về nhà chăm sóc Quan Viễn. “Anh, em có yếu đuối dữ vậy đâu?! Hơn nữa em muốn ra ngoài đi dạo! Đã hơn nửa tháng không bước ra khỏi nhà một bước nào rồi!” Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn kiên trì, đành thỏa hiệp, “Vậy được rồi, hôm nay anh không tới công ty. Để anh đi với em.” Trợ lý tới đưa tài liệu cho Triệu Thanh Cốc nghe vậy thầm kêu khổ: tổng giám đốc không chịu tới công ty, nhóm trợ lý lại càng khổ rồi! Tất nhiên mấy lời này trợ lý tuyệt đối không dám nói ra, ngoài mặt vẫn tươi cười tiễn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi.  Chắc chắn hôm nay lại phải tăng ca. Chẳng biết gần đây tổng giám đốc bị cái gì, thời gian có mặt trong công ty ít thảm thương, thỉnh thoảng lại nổi hứng đòi ở nhà. Khó hiểu hơn là, trong nhà trừ boss nhỏ, chẳng có gì đáng chơi cả!  Đa phần mọi người trong công ty đều đoán boss lớn đang giấu mỹ nhân ở nhà, nên mới có hiện tượng ‘bỏ bê công việc’. Mỗi lần nghe mọi người xì xầm bàn tán, trợ lý đều cười thầm, boss lớn há có thể là kiểu ‘phàm phu tục tử’ như vậy?! Có điều nguyên nhân vì sao thì quả thật trợ lý cũng không biết. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đến bến xe, nhìn dòng người tới lui, bỗng nhớ tới cảnh tượng lúc hai người mới tới thủ đô. Khi đó mặc dù đã có ít tiền để dành, nhưng với một nơi như thủ đô, họ vẫn chẳng khác gì một ngọn cỏ dài. Chỉ mấy năm sau, Cốc Viễn đã trở thành cái tên người người đều biết. Hai người đợi chốc lá mới thấy Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc bước ra. “Ha ha, đại ca!” Quan Thạch Đầu vẫn hoạt bát như xưa, làn da màu bánh mật cộng với thân thể cường tráng nếu không mở miệng có thể hấp dẫn không ít tầm mắt của các cô gái, nhưng vừa mở miệng là coi như xong, mọi ảo tưởng đều vỡ nát hết. Quan Mộc Mộc mặc sơ mi trắng kết hợp quần kaki sẫm màu và một đôi giày bata, thêm khuôn mặt tuấn tú, trông chẳng khác gì thư sinh thời xưa. “Tiểu Viễn, anh Thanh Cốc!” Quan Mộc Mộc chào, vẫn dáng vẻ dễ ngượng ngùng như trước. “Mộc Mộc, cậu càng ngày đẹp hơn đó!” Quan Viễn chân thành khen.  Từ nhỏ Quan Mộc Mộc vẫn luôn xem Quan Viễn là bạn tốt, nghe Quan Viễn nói vậy, chỉ cười cười, không nói. Quan Thạch Đầu lại kiêu ngạo hô, “Tất nhiên! Ai chẳng biết, không cần phải nói!” Triệu Thanh Cốc thấy bộ dạng đắc chí của Quan Thạch Đầu, lắc đầu, hỏi, “Tiểu Viễn khen Mộc Mộc chứ có khen cậu đâu?!” Hồi trước Quan Thạch Đầu sợ Triệu Thanh Cốc, giờ là vừa sợ vừa sùng bái, nghe vậy không dám phản bác, đành lý sự cùn, “Mộc Mộc là bạn tốt của em, khen Mộc Mộc chẳng khác gì khen em hết!” Quan Viễn buồn cười nghĩ Quan Thạch Đầu tuy to xác nhưng vẫn ngây ngô như xưa. Có thể cũng vì vậy mới giúp mối quan hệ giữa cậu ta và Mộc Mộc vẫn luôn tốt như ngày nào. “Được rồi, hôm nay để tôi và anh Thanh Cốc mời hai cậu một bữa xem như tiệc chào mừng đi.” Triệu Thanh Cốc quyết định sẽ tới Di Nhiên Cư. Bởi vì Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thường đến giờ đã thành khách hàng thân thiết được ưu đãi đặc biệt ở đây. Tiếp tân vừa thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bước vào, ân cần tiếp đón, “Vẫn chỗ cũ phải không ạ?” Triệu Thanh Cốc gật đầu xem như đáp lại. Cô tiếp tân nhanh chóng dẫn bốn người vào phòng đặc biệt dành riêng cho khách quen. Hiện Di Nhiên Cư gần như phát triển theo hình thức câu lạc bộ tư nhân, đảm bảo riêng tư khá tốt.  Quan Thạch Đầu vừa vào phòng riêng đã thốt lên, “A, cao cấp quá!” Quan Mộc Mộc cũng kinh ngạc nhìn bố trí trong phòng, đồ trang trí đầy vẻ cổ kính, cộng thêm hòn non bộ nước chảy róc rách nghe vui tai. Những ý tưởng này là do Quan Viễn đóng góp, mang lại hiệu quả rõ rệt, cho nên hai người đã trở thành ‘khách hàng đặc biệt’ của Di Nhiên Cư. Quan Viễn tự biết mình ăn nhiều, chủ động gọi đồ ăn đầy cả bàn. Nhưng Triệu Thanh Cốc vẫn sợ Quan Viễn đói, vừa gắp đồ ăn cho cậu vừa nói, “Cứ từ từ ăn, không đủ mình lại gọi thêm.” Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc nghe vậy đều ngơ người. “Đại ca, anh ăn còn hơn cả heo rồi đó!” Quan Thạch Đầu nuốt một ngụm nước bọt, nói. Quan Viễn đen mặt, cái gì mà ‘ăn còn hơn cả heo’ chứ?! Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Thạch Đầu với ánh mắt ‘không hài lòng chút nào!’ Quan Thạch Đầu lập tức cảm thấy có luồng gió lạnh ập tới, chẳng dám hó hé gì nữa. Quan Mộc Mộc lo lắng hỏi, “Tiểu Viễn, sao tự nhiên cậu ăn nhiều dữ vậy? Không ảnh hưởng tới sức khỏe chứ?” Quan Viễn khoát tay, “Không sao đâu! Khám bác sĩ rồi, bác sĩ cũng nói không sao.” Bữa cơm này trừ Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc bị dọa bởi sức ăn khủng khiếp của Quan Viễn còn lại mọi người đều vui. Trên đường về, Quan Thạch Đầu ôm bụng than, “Ăn một bữa mà bằng ăn cả ngày luôn! No chết mất!” Quan Mộc Mộc nghe vậy lập tức vươn tay xoa xoa bụng cho Quan Thạch Đầu.  Quan Thạch Đầu lập tức im miệng.  Mặc dù trong xe hơi tối nhưng Quan Viễn dám chắc trăm phần trăm là Quan Thạch Đầu đang đỏ mặt! Triệu Thanh Cốc vốn định xếp cho Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc mỗi người một phòng, dù sao biệt thự có rất nhiều phòng trống. Nào ngờ Quan Thạch Đầu lại nói, “Em và Mộc Mộc ở một phòng thôi! Đông mới vui!” Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Mộc Mộc ý hỏi có đồng ý không. Quan Mộc Mộc không phản đối, vẻ mặt bình tĩnh như thường.   Quan Viễn tinh mắt phát hiện hai vành tai Quan Mộc Mộc đã đỏ bừng.