“Không lâu đâu! Còn muốn ngủ nữa không? Em ăn cơm chưa?” Triệu Thanh Cốc vươn tay ôm Quan Viễn lên, để cậu tựa vào người anh. Quan Viễn ngáp một cái, lắc đầu, “Dạ không. Em muốn ăn cơm chung với anh.” Triệu Thanh Cốc cười cưng chiều, “Được rồi, dậy ăn cơm thôi.” Nói xong dẫn vào phòng vệ sinh rửa mặt.  Quan Viễn ngoan ngoãn dùng khăn ướt lau mặt. “Tỉnh hẳn chưa?” Triệu Thanh Cốc nhẹ nhàng giúp Quan Viễn lau khô mặt. “Dạ.” Miệng nói vậy nhưng Quan Viễn vẫn làm nũng nhào vào người Triệu Thanh Cốc. “Tỉnh rồi thi đi ăn cơm.” “Anh cõng em!” Dứt lời Quan Viễn ôm cổ Triệu Thanh Cốc, quấn hai chân lên ngườii anh. Triệu Thanh Cốc cười cười ôm Quan Viễn vòng ra sau, để cậu nằm trên lưng anh, “Ôm chặt, coi chừng té. Anh đi dọn cơm.” “Dạ.” Quan Viễn cười hì hì quấn chặt Triệu Thanh Cốc hơn.  Triệu Thanh Cốc bật cười ra tiếng nói, “Không cần chặt quá. Anh sắp thở không thông rồi này!” Quan Viễn  nghe lời thả lỏng tay một chút, nhưng chân lại càng quấn chặt hơn. Triệu Thanh Cốc như cõng thêm một con gấu koala ra ra vào vào dọn cơm. Hôm nay Triệu Thanh Cốc nấu canh nấm hương, cực kỳ thơm. Quan Viễn thích thú ăn luôn hai chén. Triệu Thanh Cốc vui mừng hỏi, “Thích nấm hương?” Quan Viễn gật đầu, “Dạ, ăn không ngán, còn rất thơm.” “Sau này anh sẽ thường nấu hơn.” Quan Viễn nghe vậy lập tức dùng đôi môi còn dính nước canh hôn chụt một cái lên má Triệu Thanh Cốc, thấy trên mặt anh lưu lại vết ố, vui vẻ bật cười. Triệu Thanh Cốc mặc Quan Viễn quậy. Cười đã rồi Quan Viễn hỏi, “Sao hôm nay anh bận dữ vậy? Trễ vậy còn họp?!” Triệu Thanh Cốc gật đầu, đáp, “Chi nhánh của Thời Trang Viễn Cốc đã có mặt khắp cả nước, giờ bắt đầu chuẩn bị thành lập công ty truyền thông.” Quan Viễn sửng sốt, “Bây giờ?” Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Mặc dù truyền thông không phải là một ngành sản xuất cụ thể, nhưng sẽ kiếm được không ít tiền, hơn nữa có thể dùng làm công cụ tuyên truyền vô cùng hiệu quả.” Dĩ nhiên Quan Viễn biết lợi ích của truyền thông, nhưng giờ không phải là thời điểm thuận lợi để mở một công ty truyền thông trong nước. Hiện tại điện ảnh truyền hình và giải trí của Trung Quốc vẫn đang là thiên hạ của Hồng Kông. diblên/ànd/lnq/qutd,di"bbio Việc này Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã từng phân tích, lúc đó hai người dự tính đến những năm chín mươi mới bắt ty thành lập. “Không theo kế hoạch đã tính trước ạ?” Quan Viễn biết tất nhiên Triệu Thanh Cốc có lý do, không nhất thiết phải biết mới được, chỉ đơn thuần là ngạc nhiên. “Ừ. Anh muốn chúng ta thành lập một công ty truyền thông trước để rót dần một ít tư tưởng của nước ngoài vào trong điện ảnh và truyền hình, từ từ dẫn đường tư duy của người xem…” Triệu Thanh Cốc chưa nói hết Quan Viễn đã rõ, “Anh muốn thông qua cách đó để nước ta sớm tiếp nhận những người như chúng ta?” Triệu Thanh Cốc gật đầu. “Không nhất thiết phải vậy đâu, chỉ cần chúng ta có đầy đủ thực lực, ai dám nói gì nữa!” Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn vào lòng, “Nhưng anh không mốn em phải chịu bất kỳ ánh mắt kỳ thị nào. Anh muốn chúng ta được chúc phúc như những đôi vợ chồng bình khác.” “Anh…” Quan Viễn tựa đầu vào lòng Triệu Thanh Cốc, vành mắt ửng đỏ. “Anh muốn cố gắng thử, không được cũng không sao. Bất kể kết quả thế nào anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em thật tốt!” Triệu Thanh Cốc đặt cằm lên đầu Quan Viễn, kiên định nói. “Em muốn đối mặt cùng với anh.” Quan Viễn nhìn Triệu Thanh Cốc nói. “Được, dù xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt.” Hai người ăn cơm xong, ở lại nghỉ ngơi một lát rồi mới về nhà. Mùa hè, ban đêm có gió nhẹ, cảm giác vô cùng thoải mái. Hai người xem như đi dạo, cứ từ từ về, cho nên lúc đến nhà đã gần mười giờ. “Tiểu Viễn, sao lại không lau khô tóc?” Triệu Thanh Cốc vừa cầm khăn lau tóc cho Quan Viễn vừa nói. Quan Viễn le lưỡi đáp, “Em quên.” Ai bảo lúc nào cậu gội đầu xong anh cũng sẽ nhanh chóng lau tóc cho cậu, khiến cậu dần quên mất luôn hành động tự lau. Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, nói, “Em đó! Không biết không có anh em sống thế nào đây?” Quan Viễn cười hì hì, “Ai bảo anh cưng em dữ vậy!” Triệu Thanh Cốc dịu dàng cười, “Anh muốn cưng chiều đến mức khiến em không thể sống xa anh, cưng chiều tới mức chỉ có anh mới chiều nổi em!” “Anh thật là xấu xa! Nhưng, em thích ha hah ha…” Trong tứ hợp viện tràn đầy tiếng cưới hạnh phúc của Quan Viễn. Mười ngày sau, tới phiên Triệu Thanh Cốc nhập học. Đai học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa là hai trường đại học nổi tiếng hơn trăm năm, là nơi đã nuôi dưỡng ra những nhân tài kiệt xuất nhất của Trung Quốc. dinlkên.xdl/fa/êqý,đinlk;mvon Trừ hai trường này, những trường đại học nổi tiếng khác trong nước cũng tập trung nhiều nhất ở thủ đô. Ngày nhập học, vừa mở cửa nhà là có thể thấy phụ huynh dẫn con em đi nhập học, đông như trẩy hội. Các địa điểm du lịch cũng đầy người. Tất nhiên Triệu Thanh Cốc không cần gấp, bởi vì có đến ba ngày để đăng ký nhập học. Đợi tới ngày thứ hai, Triệu Thanh Cốc mới đem theo giấy tờ đi. Trùng hợp lại là ngày Quan Viễn được nghỉ, nên dẫn cậu theo luôn. Triệu Thanh Cốc không muốn rêu rao bèn tới trường bằng xe đạp, chứ không đi xe hơi.