Trở Lại Những Năm 80
Chương 70
Ông Lý cười ha ha nói, “Ông vừa nghe tin hai đứa trở lại là lập tức tới ngay, không phiền ông già này chứ!”
Quan Viễn vui vẻ cười đáp, “Không đâu ạ! Bọn con mong ông đến còn không kịp nữa là! Ông ăn cơm chưa để con đi nấu?”
Không ngờ lần này người vẫn luôn mê ăn như ông Lý lại phất tay từ chối, “Thôi, biết hai đứa tàu xe mệt nhọc, ông ăn rồi mới tới!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội rót trà mời ông Lý.
Ông Lý uống một ngụm, khen, “Trà ngon!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đoán hẳn ông Lý có việc mới đến vào lúc này, ngồi chờ ông nói.
Quả nhiên uống trà xong, ông Lý nói ngay, “Thanh Cốc, con cũng không còn nhỏ nữa, có vừa ý cô nào chưa? Nếu chưa thì ông biết một cô bé gia cảnh và nhân phẩm đều không tệ để ông giới thiệu cho!”
Quan Viễn nghe xong sốt ruột cực kỳ, không ngờ ông Lý lại tới để làm mai, nửa đùa nửa thật hỏi, “Ông đổi nghề làm mai rồi ạ?”
Ông Lý không phát hiện Quan Viễn không vui, cười ha ha đáp, “Chẳng lẽ con không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của anh à?”
Quan Viễn suýt chút trợn trắng mắt, hạnh phúc cả đời của anh cậu đã lo xong từ sớm rồi, nhưng không thể nói ra thành lời, thật là tức quá đi mất!
Triệu Thanh Cốc lên tiếng ngay, “Con cám ơn ông, nhưng giờ con đang vội gây dựng sự nghiệp, tạm thời chưa có ý đó ạ.”
“Ông bà mình có câu ‘trước thành gia, sau lập nghiệp’ đấy thôi. Hơn nữa hiện xem như con đã lập nghiệp xong, có thể thành gia…”
“Con đã có người mình thích rồi!” Triệu Thanh Cốc cắt ngang lời ông Lý.
“Thành gia xong… Hả? Con nói gì?” Ông Lý nhìn Triệu Thanh Cốc với vẻ mặt không dám tin.
“Con nói: con đã có người mình thích rồi!” Triệu Thanh Cốc lén nắm chặt tay Quan Viễn, kiên định lặp lại.
Ông Lý kinh ngạc mấy giây mới cười to hô, “Nhóc con, giỏi lắm! Vậy thì tốt rồi! Là cô bé nào ông biết không?”
“Con và người ấy quen nhau đã lâu, cũng thổ lộ luôn rồi…” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa nhìn Quan Viễn với ánh mắt như có thể hóa thành một hồ nước.
Quan Viễn cũng nhìn Triệu Thanh Cốc với ánh mắt tương tự.
Ông Lý nhìn hai người cảm giác có gì đó là lạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, hỏi tiếp, “Vậy sao còn chưa kết hôn? Tuổi này kết hôn là được rồi! Để ông làm người chứng hôn cho hai đứa!”
Triệu Thanh Cốc cười cười đáp, “Có những lời này của ông là con yên tâm rồi! Hiện tình huống của người ấy có hơi đặc biệt, tạm thời vẫn chưa thể kết hôn ạ.”
Ông Lý đảm bảo, “Yên tâm, bộ xương già này vẫn còn chắc lắm! Dư sức làm người chứng hôn cho hai đứa! Sau này Tiểu Viễn trưởng thành lấy vợ, ông cũng sẽ làm người chứng hôn cho nó luôn!”
“Dạ.”
Quan Viễn thầm lo thay cho ông Lý, đến lúc biết đối tượng kết hôn của hai người là ai, không biết ông có hối hận vì những lời hôm nay hay không.
Ông Lý ra khỏi tứ hợp viện, tiếc nuối thở dài một hơi, vốn định giới thiệu cháu gái cho Triệu Thanh Cốc nay đành phải thôi, cũng tò mò người Triệu Thanh Cốc thích là ai.
Hôm sau, tài xế xuất hiện đúng giờ chở Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tới công ty.
Hiện Thời Trang Viễn Cốc đã không thể đáp ứng nhu cầu của thị trường. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bận rộn lo chuyện mở chi nhánh ở khắp nơi suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng mãi đến tối mới về nhà.
Triệu Thanh Cốc đã lên đại học, nên nhập học trễ hơn Quan Viễn. Đêm trước ngày Quan Viễn dự lễ khai giảng, Triệu Thanh Cốc giống hệt một bà mẹ già, luôn miệng dặn dò, “Không được đánh nhau, không đùa giỡn với bạn gái. Trưa anh sẽ tới đón em cùng ăn cơm. Nhớ uống nhiều nước ấm…”
Quan Viễn nghe Triệu Thanh Cốc nói, không chỉ không phiền, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Sáng hôm sau, Triệu Thanh Cốc lại kiểm tra đồ đạc một lần nữa, xác nhận không bỏ quên gì hết mới dắt Quan Viễn ra cửa.
Tài xế đã đứng chờ từ sớm, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ra, nhanh chóng mở cửa xe cho hai người lên.
Các phụ huynh và học sinh khác thấy xe của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xuất hiện trước cổng trường Tứ Trung đều rối rít nhường chỗ, sợ chẳng may đụng hư, bọn họ không cách nào đền nổi. Khi thấy hai người bước xuống xe, những bạn biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều kinh ngạc há hốc miệng.
Bạn ngồi cùng bàn với Quan Viễn là một thiếu niên mập mạp, biệt danh ‘Bé Mập’, thấy Quan Viễn bước xuống chiếc xe hơi sang trọng, miệng há thật to đến mức muốn lệch cả cằm. dinkên/là;md/qe/qu;ný.đôn Bé Mập biết nhà Quan Viễn chỉ có hai anh em, bình thường cũng thấy hai người ăn mặc không tệ, nhưng không ngờ lại có tiền đến mức này.
Khắp Tứ Trung không một thầy cô nào không biết hai anh em Triệu Thanh Cốc. Lúc Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn đến phòng làm thủ tục nhập học, chủ nhiệm lớp Quan Viễn nhiệt tình cực kỳ.
“Thầy Hoàng, con không còn học ở đây nữa, về sau nhờ thầy quan tâm chăm sóc Tiểu Viễn giùm.”
Thầy Hoàng cười nói, “Quan Viễn rất ngoan, thành tích lại tốt, có thầy ở đây, con cứ yên tâm!”
“Đăng ký xong con muốn dẫn Tiểu Viễn đi mua một ít sách tham khảo trước được không ạ?” Triệu Thanh Cốc nói.
Vốn đăng ký xong còn một cuộc gặp mặt học sinh cả khối, nhưng thầy Hoàng vừa nghe hai người muốn đi mua sách tham khảo, lập tức đồng ý ngay, “Được chứ! Hai đứa cứ đi đi!”
Bé Mập vốn định kéo Quan Viễn lại tra hỏi một phen, không ngờ đăng ký xong chẳng thấy bóng dáng Quan Viễn đâu, đành phải thôi.
“Anh, mua sách gì vậy? Kiến thức lớp mười một em học hết rồi còn đâu!” Quan Viễn hỏi.
Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn nói, “Chẳng lẽ em muốn ở lại dự cuộc gặp mặt toàn khối?”
“A, thì ra là vậy! Giờ mình đi đâu, về nhà sao?”
“Dẫn em đi chơi một ngày. Thời gian qua vất vả quá rồi.”
“Dạ! Đi đâu anh?”
Thời gian qua quả thật hai người đã vô cùng mệt mỏi, vất vả lắm mới hoàn thành bước đầu việc mở chi nhánh, tất nhiên phải thừa dịp có thời gian rảnh thả lỏng một chút.
“Đi xem phim được không?”
“Dạ!” Quan Viễn sao cũng được, chỉ cần ở bên Triệu Thanh Cốc là vui rồi.
Hôm nay là ngày công chiếu một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng, tên ‘Bản sắc anh hùng’. Hai người chọn xem luôn phim này.
Trong rạp tối đen như mực, Quan Viễn tựa đầu lên vai Triệu Thanh Cốc. Hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen.
Quan Viễn đột nhiên thấy yêu vô cùng bầu không khí trong rạp chiếu phim, tối tăm không thấy gì hết khiến các giác quan khác được phóng đại lên, dường cậu cậu có thể nghe thấy cả tiếng tim đập mạnh mẽ của Triệu Thanh Cốc.
Màn hình sáng lên, bộ phim bắt đầu. Quan Viễn lập tức chú ý tới diễn viên nam chính. Cậu có ấn tượng với người này, vì anh ta đã từng ồn ào một thời bởi sự kiện công khai mối tình đồng tính. Sự dũng cảm của anh ta khiến Quan Viễn rất bội phục, nhưng chẳng may vẫn không có một kết cục tốt đẹp. Ngoài ra, cậu cũng rất bội phục diễn xuất của anh ta.
Chờ ra khỏi rạp, Quan Viễn kể cho Triệu Thanh Cốc nghe về diễn viên kia, luôn có cảm giác tiếc cho một tài năng.
Lúc này Quan Viễn hoàn toàn không ngờ, sau này chính cậu và Triệu Thanh Cốc sẽ cải biến cuộc đời bi kịch của người diễn viên kia.
Tiếp theo, hai người đi ăn một bữa no nê rồi mới về nhà.
Hôm sau, Triệu Thanh Cốc đưa Quan Viễn tới trước cổng trường, nhìn cậu bước vào xong mới đi công ty.
Quan Viễn vừa ngồi xuống ghế đã bị Bé Mập tóm gọm, “Ha ha, rốt cuộc cũng bắt được cậu! Đúng là lù lù vác cái lu chạy! Nói mau, nhà cậu làm gì mà có mua xe hơi chạy?”
Trước kia Quan Viễn không nói là bởi vì không ai hỏi, nay bạn bè hỏi tới, tự nhiên chẳng có gì phải giấu. “Cậu biết Thịt Kho Viễn Cốc và Thời Trang Viễn Cốc không?”
Bé Mập trợn mắt nói, “Nhảm! Khắp thủ đô này ai không biết chứ! Hôm qua tôi còn xin cha mua cho một bộ đồ của Thời Trang Viễn Cốc đó! Không những không được mua còn bị la nói không lo việc nhà không biết củi gạo mắm muối mắc! Thôi, bỏ qua một bên đi, tôi đang hỏi cậu đó đừng có đánh trống lảng!”
“Viễn Cốc là của hai anh em tôi.” Quan Viễn hút một ngụm sữa tươi, ung dung nói. Triệu Thanh Cốc bắt Quan Viễn mỗi ngày phải uống một hộp sữa tươi mỗi sáng, nói là giúp tăng chiều cao.
“Ha ha, đừng đùa chứ! Viễn Cốc lớn như vậy…” Bé Mập đột nhiên nhớ ra, “Cậu tên Quan Viễn, anh cậu tên Triệu Thanh Cốc, Viễn Cốc?! Viễn Cốc thật sự là của anh em cậu?”
Quan Viễn gật đầu, rốt cuộc cũng uống xong!
“Thì ra nhà cậu có tiền dữ vậy! Còn xạo kêu nhà chỉ có hai anh em…”
“Chỉ có hai anh em thật mà. Công ty là do anh tôi mở.” Quan Viễn cười híp mắt nói.
Bé Mập kinh ngạc trợn to mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lầm bầm, “Thật không ngờ! Chẳng những học giỏi còn làm ra tiền!” Tuy nói tiền không phải tất cả, nhưng có tiền luôn khiến người ta hâm mộ là chuyện đương nhiên.
Quan Viễn thản nhiên giở sách ra đọc bài trước.
Bé Mập là một anh chàng miệng rộng, chỉ qua mấy tiết, cả lớp đã biết nhà Quan Viễn rất giàu, đồ Viễn Cốc bọn họ muốn mua cũng không mua được là của anh em Quan Viễn.
Học sinh cấp ba đã biết suy nghĩ hơn thua. Lúc trước cho rằng Quan Viễn còn nhỏ lại học giỏi, bởi vì nhà chỉ có hai anh em mồ côi sống nương tựa nhau, cuộc sống vô cùng khó khăn không lo học không được, còn thấy cân bằng một chút. diên/dnal/q/êqiys.bbjodn Nay biết hai người có tiền như vậy, vài người lập tức nhìn Quan Viễn với ánh mắt khác hẳn lúc trước. Dĩ nhiên cũng có bạn học sau khi biết chuyện đột nhiên trở nên nhiệt tình với Quan Viễn hẳn.
Không phải Quan Viễn không phát hiện, chỉ là đối với cậu, người khác thế nào chẳng liên quan gì cậu hết.
Bé Mập biết chuyện, áy náy nói, “Tiểu Viễn, xin lỗi cậu. Đều tại tôi hết.”
Quan Viễn nhún vai đáp, “Biết thì biết thôi! Có phải chuyện gì đáng xấu hổ phải giấu giếm đâu!”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
22 chương
113 chương
6 chương
12 chương
40 chương
72 chương
39 chương