Trở Lại Những Năm 80
Chương 60
Sau khi Lý Văn Hoa đi, ông Lý hỏi Lý Văn Thiến, “Văn Thiến mau nói cha nghe tại sao Tiểu Viễn và Thanh Cốc lại bỏ đi? Mã Vũ đã làm gì?”
Dù Mã Vũ có làm gì rốt cuộc vẫn là chồng, Lý Văn Thiến đành mơ hồ đáp, “Có chút chuyện không vui thôi ạ.”
“Hừ!” ông Lý chỉ hừ lạnh một tiếng đã đủ khiến ba đứa con run rẩy cả người. Bọn họ vẫn nhớ rõ lúc bé, mỗi khi ông Lý hừ một tiếng thế này, đa phần là sẽ không trốn khỏi ‘gia pháp’, không đánh cho bọn họ kêu trời gào đất tuyệt đối không bỏ qua, ngay cả đứa con gái duy nhất là Lý Văn Thiến cũng không ngoại lệ.
Lý Văn Đình vội nói, “Cha, cha đừng tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe!”
Ông Lý trợn mắt, “Hiện giờ sức khỏe của cha đã hơn mày rất nhiều rồi!” Quả thật ông Lý đã khỏe hơn hồi trước rất nhiều. Dĩ nhiên ông không hề biết là có liên quan đến Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.
“Văn Thiến, kêu Mã Vũ vào đây, còn lại ra ngoài hết đi!”
Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc nghe vậy đồng thời thở phào nhẹ nhõm, riêng Lý Văn Thiến lại lo lắng không thôi.
Mã Vũ đang ngồi thấp thỏm trong phòng khách, nghe nói ông Lý muốn gặp riêng, cũng thầm hốt hoảng. đinlkễn/klê/qquy"nlsđô:n Trước giờ ông Lý vẫn luôn chọn thái độ không thèm để ý tới cậu con rể này, cũng không hay nổi giận với Mã Vũ, nhưng Mã Vũ vẫn cứ sợ. Bởi vì mỗi lần đứng trước mặt ông Lý, Mã Vũ đều cảm giác như đã bị nhìn thấu từ ngoài vào trong.
Mã Vũ vào phòng sách, khẩn trương hô một tiếng, “Cha.”
Ông Lý không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm Mã Vũ với đôi mắt sáng như đuốc.
Mã Vũ dần toát mồ hôi lạnh, “Cha… sao cha nhìn con dữ vậy?”
Ông Lý bình tĩnh hỏi, “Tại sao Tiểu Viễn và Thanh Cốc lại bỏ đi?”
Mã Vũ thấy vậy, cho rằng ông Lý không giận, thầm thở phào một hơi. Rốt cuộc vẫn là người ngoài làm sao so với con cái trong nhà được!
“Cha, hai đứa nhóc kia đúng là không biết lễ phép gì hết! Tụi nó nói muốn đi mua phòng, con bèn bảo phòng ở thủ đô không dễ tìm, thế là lập tức giận đùng đùng bỏ đi.” Tiếp, Mã Vũ lại thêm mắm thêm muối kể Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không lễ phép như thế nào, ngạo mạn như thế nào.
Ông Lý nhắm mắt lại nói, “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Mã Vũ mừng thầm đi ra, cho là chuyện đã qua, hơn nữa còn thành công khiến cho ông Lý có ấn tượng xấu với hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia.
Nào biết ngay sau khi Mã Vũ đi, ông Lý nặng nề thở dài cảm thán, “Vẫn là không thể sửa nổi!” dinlễn.đnà/lêq/klquts,đôn Sau đó gọi ba đứa con trai vào dặn, “Về sau mấy đứa không cần xen vào chuyện của Mã Vũ nữa.”
Ba anh em Lý Văn Đình nhìn nhau, ngạc nhiên không ngờ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.
“Cha, bởi vì chuyện của hai đứa nhỏ à?”
Ông Lý lắc đầu, đáp, “Tính Mã Vũ mấy đứa đã biết, nếu cứ tiếp tục giúp nó sớm muộn gì cũng liên lụy tới nhà họ Lý thôi?”
Ba anh em Lý Văn Đình đã không ưa Mã Vũ từ sớm, nhưng nghĩ dù sao Mã Vũ cũng là chồng của đứa em gái duy nhất, Lý Văn Mộc bèn do dự nói, “Cha, còn Lý Văn Thiến…”
Ông Lý thở dài, “Lúc ấy nó không nghe lời mọi người, về sau là phúc hay họa phải tự chịu thôi.”
Ông Lý lặp đi lặp lại mấy lần kêu ba đứa con trai phải tìm cho ra tung tích của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày thi thử của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, từ sáng sớm Chương Tử Hành đã tới đón hai người. “Boss, còn hai hôm nữa là tới ngày nhập học chính thức của Tứ Trung. Hai người thi xong rồi làm thủ tục nhập học trước luôn cho khỏe!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Xem ra anh rất có lòng tin với chúng tôi.”
“Tất nhiên! Hai người thông minh như vậy, không qua mới là lạ đó!”
Chỉ còn hai ngày nữa sẽ chính thức nhập học nên nhiều phòng làm việc của Tứ Trung đều mở cửa.
Chương Tử Hành giới thiệu, “Đó là các thầy cô trực trường.” dứt lời nhanh chóng dẫn hai người đến chỗ thầy phụ trách khối lớp mười.
“Chú, con dẫn hai thiên tài đến rồi này!” Chương Tử Hành vừa bước vào cửa đã hớn hở nói với thầy giáo tuổi trung niên mang mắt kính ngồi trong phòng.
Thầy Tào thấy Chương Tử Hành dẫn người đến, lập tức đặt quyển sách xuống bàn, dở khóc dở cười nói, “Cha con tính rất nghiêm túc, sao lại sinh ra một đứa cứ như khỉ con thế này không biết!”
Lúc này Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mới vỡ lẽ, làm bộ gay cấn cho lắm vào thì ra Chương Tử Hành và thầy phụ trách này là người quen.
Thầy Tào chọc Chương Tử Hành xong, quay sang nhìn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, ngạc nhiên nghĩ thầm trông Triệu Thanh Cốc không giống chỉ mới học lớp mười, còn Quan Viễn lại không giống như đã tới tuổi để học lớp mười.
Thầy Tào nói ra thắc mắc của mình.
Triệu Thanh Cốc giải thích, “Con và em trai từ nông thôn tới, khi còn bé trong nhà không có tiền cho đi học nên cứ kéo mãi, sau được đi học con sợ không ai chăm sóc Tiểu Viễn nên hai anh em học chung lớp luôn.”
Thầy Tào nghe Triệu Thanh Cốc giải thích xong, trong mắt đầy vẻ thương tiếc. “Thì ra là vậy. Nếu hai con có thể thông qua kỳ thi thử này, chắc chắn hai con sẽ là học sinh của Tứ Trung.”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội nói, “Dạ, cám ơn thầy ạ.”
Chốc lát sau có hai thầy giáo bước vào, một người cầm đề thi số học, một người cầm đề thi ngữ văn.
Thầy Tào nói, “Hai con làm bài ở đây luôn đi.”
Chương Tử Hành đi ra, còn lại ba thầy ở lại coi thi.
Nếu là học sinh khác, dưới sự giám thị của nhiều thầy cô như vậy, đa phần sẽ khẩn trương phát huy thất thường, nhưng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lại khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhận đề, phát hiện hơi khó hơn kỳ thi chuyển cấp, thậm chí có thêm một vài kiến thức của lớp mười, nhưng tất nhiên chẳng làm khó được Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Hai người nhìn lướt qua đề thi một lần, bắt đầu đặt bút viết liên tục.
Hai thầy chia ra đứng bên cạnh Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Lúc đầu, hai thầy thấy hai người chọn đúng toàn bộ phần câu hỏi cơ bản đã rất hài lòng, về sau thấy hai người không làm sai một câu nào ở phần nâng cao càng kích động hơn.
Hết giờ thi, một thầy giành trước nói, “Thầy Tào, thầy không cần lo cho hai trò này nữa, cứ xếp hết vào lớp tôi đi!”
Thầy còn lại nghe vậy vội vàng nói, “Thầy Tào, tôi thấy hai đứa nhỏ đều có thiên phú với số học, thầy cũng biết khả năng dạy toán của tôi rồi đó, cứ để hai trò này vào lớp tôi đi!”
“Thầy Hoàng, thầy chỉ lo nhìn khả năng số học của hai trò ấy thôi! Sao không thấy tài ngữ văn của chúng cũng tốt giống hệt vậy?!”
Chương Tử Hành nghe thấy trợn mắt há hốc miệng, nghĩ thầm: không hổ là boss cả thầy giáo cũng tranh nhau.
Thầy Tào cười cười nhìn hai thầy giáo tranh học trò, đến khi thấy hai thầy càng nói càng hăng mới lên tiếng can, “Được rồi, khả năng dạy học của hai thầy thì ai cũng biết rồi, nhưng hai thầy cứ chấm bài trước đi, còn chuyện sắp xếp hai trò này thế nào là phải đợi quyết định của ban giám hiệu thôi.”
Hai thầy kia nghe vậy mới ngưng cãi vả, tập trung chấm bài thi. Chỉ chốc lát sau đã có điểm thi của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, lại là tối đa.
Thầy Tôn vốn chấm bài rất nghiêm, viết văn thế nào cũng bị trừ điểm gì đó, nhưng nay sợ cứ soi mói như thường ngày, sẽ bị lấy mất học sinh, nên quyết định cho bài của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc điểm tối đa luôn.
Thầy Tào cười ha ha nói, “Tốt quá, Tứ Trung của chúng ta lại có thêm hai hạt giống tốt rồi!”
Thầy Hoàng nhân cơ hội nói, “Thầy Tào, thầy đề xuất ý kiến với ban giám hiệu đi, lớp tôi là lớp chọn, sẽ có lợi cho sự tiến bộ của hai em ấy!”
“Lớp tôi cũng là lớp chọn chứ không à?!” Thầy Tôn cũng không cam yếu thế.
Thầy Tào sờ cằm nói, “Hai thầy bốc thăm trước đi. Với thành tích của hai em này thế nào cũng vào lớp chọn thôi.”
Thầy Hoàng và thầy Tôn nghe vậy, không có ý kiến gì nữa, đành dựa vào vận may thôi.
Kết quả, Quan Viễn ở lớp mười-1, Triệu Thanh Cốc ở lớp mười-2. Chủ nhiệm lớp mười-1 là thầy Hoàng, chủ nhiệm lớp mười-2 là thầy Tôn.
Thầy Hoàng và thầy Tôn chia ra nói cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết những việc cần chú ý khi nhập học xong mới vui vẻ bước đi.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
390 chương
140 chương
44 chương
113 chương