Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chuẩn bị về, bỗng nghe thấy một giọng nói khó chịu vang lên, “A, anh hai, cả nhà anh ăn ngon uống đã lại không thèm quan tâm no đói của cha mẹ ha!” Tiếp theo, một bà cụ trên năm mươi tuổi bước vào, khác với Dương Tú Thúy, bà cụ vô cùng gầy, nhưng trông vẫn quắc thước, là mẹ của Quan Quốc. Quan Quốc không ngờ mẹ mình sẽ xuất hiện làm ầm ĩ trước mặt mọi người, “Mẹ, hôm qua con và mẹ bọn nhỏ đã qua mời mọi người rồi, chính cha mẹ nói không đi đấy chứ!” Bà cụ kia thong thả đáp, “Tao nói không đi thì tụi bây không biết mời thêm lần nữa à?! Đúng là không phải mời thật lòng mà! Thử một chút là biết ngay!” Quan Viễn thật sự là cạn lời. Ý gì đây, con trai con dâu mời qua ăn tiệc còn phải thử lòng một phen?! Quan Quốc xấu hổ đỏ bừng mặt, nói, “Mẹ, mẹ nói gì kỳ vậy?! Sao lại không thật lòng chứ! Tụi con còn chuẩn bị đem thịt qua cho cha mẹ mà!” Bà cụ nghe vậy vẻ mặt mới dịu một chút, “Tao tới rồi tụi bây khỏi mắc công qua nữa! Không cần nhiều, khoảng ba trăm cân là được rồi.” “Cái gì?!” Lý Anh đang ở phòng bếp dọn dẹp bát đũa nghe phía trước ồn ào bèn chạy lên xem thử vừa lúc nghe thấy mẹ chồng nói vậy. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc hít một hơi, nghĩ thầm: mẹ ơi, một con heo cao lắm chỉ hai trăm cân, bà cụ vừa mở miệng đã đòi ba trăm cân thịt, ở đâu ra?! Bà cụ thấy Lý Anh, hơi chột dạ, nhưng nghĩ đang nắm thóp của Lý Anh nên mạnh mẽ bước lên nói, “Sao?! Tao nói ba trăm cân thịt là được.” Lý Anh đen mặt nói, “Mẹ, ba trăm cân thịt thì nhiều quá! Tháng nào tụi con cũng mang thịt mang tiền qua, mẹ vẫn bắt bẻ này nọ. Chú ba không có gì hết mẹ lại yêu thương như bảo bối, chẳng lẽ Quan Quốc nhà con không phải con ruột của mẹ hay sao?!” Bà cụ phản bác, “Nhà thằng ba khó khăn, sao so sánh với nhau được? Nhà mày làm ra tiền, cho cha mẹ một chút còn kể công?!” Lý Anh tức muốn khóc, “Bấy nhiêu mẹ còn gọi là ‘một chút’?! Chỉ sợ dọn hết cả cái nhà này mẹ cũng không vừa lòng! Vừa mở miệng đã đòi ba trăm cân thịt heo, nhờ bà con nói thử xem đây có phải là lời một người mẹ sẽ nói với con mình không?” “Đúng đấy! Thím à, chẳng phải mấy hôm trước nhà Quan Quốc đã đã kéo một xe đồ qua nhà thím rồi sao? Cả nhà chỉ giết một con heo, cho thím hết anh chị ấy còn cái gì ăn nữa? Vả lại, hai vợ chồng thím ăn được nhiều dữ vậy sao?” “Đúng đấy, đúng đấy…” Bà cụ thấy mọi người không hùa theo mình, tức giận nói to, “Bà con đừng để con nhỏ này lừa! Lúc nào cũng tỏ vẻ con dâu tốt trước mặt mọi người vậy thôi, chứ đem đồ về cho tôi chỉ chút xíu như cái đầu móng tay bởi vì đã lấy hết đồ cho nhà mẹ đẻ rồi! Con trai ngốc của mẹ, vợ mày sắp dọn không nhà mày luôn rồi mà mày vẫn không hề hay biết gì hết!” Mặt Lý Anh lập tức biến sắc, quả thật có bí mật cho tiền nhà mẹ đẻ nên hơi chột dạ. Quan Quốc lập tức nói, “Vợ con cho ai cái gì đều nói với con rất rõ. Hai bên cha mẹ bọn con đều hiếu thuận như nhau.” “Cha sấp nhỏ,…” Lý Anh ngẩng đầu nhìn Quan Quốc, hốc mắt đầy hơi nước. Quan Viễn kéo áo Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh, mình về thôi.” “Ừ.” Triệu Thanh Cốc gật đầu, cõng Quan Viễn đi. “Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh. Có người giống như bà nội ba chịu đựng tất cả vì con, cũng có người như mẹ chú Quan Quốc thiên vị con út ép con lớn tới cùng.” Quan Viễn nằm trên lưng Triệu Thanh Cốc cảm khái. Triệu Thanh Cốc nghe Quan Viễn như ông cụ non, không nhịn được cười. Quan Viễn mất hứng, “Anh cười cái gì?” “À, không có gì! Vui thì cười vậy thôi.” Triệu Thanh Cốc đáp. Cuối năm, thế nào cũng phải tổng vệ sinh nhà cửa một phen, còn phải dán câu đối xuân cho kịp đón giao thừa. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mang mũ, đeo khẩu trang, nhanh chóng lau dọn một lượt, nhờ hàng ngày hai người quét dọn thường, nên cũng không tốn bao nhiêu sức. Dán câu đối và treo lồng đèn xong trông nhà cửa sáng sủa có không khí tết hẳn. Chiều, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đang ở trong bếp nấu cơm thì Lý Anh đưa đồ ăn tới. “Đây là chân giò thím lựa muối riêng, dòn ngon lắm, tối nay ăn cái này với cơm là nhất luôn!” Lý Anh đặt thau chân giò lên bàn, nói với Triệu Thanh Cốc. Quan Viễn thấy vẻ mặt Lý Anh như thường, đoán chắc không bị ảnh hưởng gì từ vụ mẹ chồng cố tình tới kiếm chuyện. “Cám ơn thím! Phiền thím quá, buổi trưa tụi con ăn nhiều rồi mà.” Triệu Thanh Cốc nói. Lý Anh cười cười nói, “Một ít thịt heo thôi có phải cái gì quý trọng đâu! Hai đứa chính là đại ân nhân của nhà thím mà! Thôi hai đứa nấu cơm tiếp đi thím về đây!” Quan Viễn nhìn theo bóng lưng Lý Anh, hỏi Triệu Thanh Cốc, “Anh, anh nói thím ấy có ý gì?” “Kệ đi, đừng nghĩ nhiều. Mau lấy giùm anh một cái chén đi.” “Dạ.” Mùng một tết, hiếm lắm mới có mặt trời lên, cả thôn tụ tập ra sân phơi chơi. dnlkiễn/sfnl/lkq/quylnk[ư.bdd,ôdn Đàn ông đánh bài, phụ nữ ngồi một bên tám chuyện gia đình. Cuộc sống ngày càng tốt hơn, cậu chuyện của họ bắt đầu xoay quanh so ăn so mặc, so con cái. Về so con, lúc nào Ngô Tú Lệ cũng rất tự tin. Quan Mộc Mộc học chung lớp với Quan Thạch Đầu lại thường thi được nhất lớp, nên Ngô Tú Lệ cũng hay khoe trước mặt Lý Anh.  Ngô Tú Lệ tự hào nói, “Mộc Mộc nhà tôi giống mẹ, thông minh quá trời quá đất! Sau này nhất định sẽ thi đậu đại học, làm ‘người nhà nước’.” Thành tích học tập của Quan Thạch Đầu đã thành tâm bệnh của Lý Anh, sao chịu nổi Ngô Tú Lệ nói vậy, “Thằng bé đúng là giỏi, đáng tiếc có một người mẹ lôi thôi lếch thếch!” “Chị…” “Chị cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Lý Anh nhìn Ngô Tú Lệ với ánh mắt đầy ghét bỏ. Ngô Tú Lệ tức giận phản bác, “Tôi lôi thôi lếch thếch chỗ nào? Tôi cho chị biết giờ tôi còn sạch hơn chị nữa đó! Chị cứ nhìn vào nhà tôi là biết ngay thôi!” Hiện tại quả thật Ngô Tú Lệ đã khá hơn trước rất nhiều, ít nhất biết dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, không để chén qua đêm mới rửa, chủ yếu do sợ Quan Mộc Mộc đi học bị người ta biết cười nhạo. “Tôi có rảnh đâu mà đi nhìn nhà cô!” Lý Anh nói. Quan Mộc Mộc đang ngồi bên cạnh chơi với Quan Thạch Đầu, thấy hai người lại muốn cãi nhau bèn vội vàng dập lửa, “Mẹ, thím, hai người đang nói gì vậy? Thím cho anh Thạch Đầu đi với con tìm Tiểu Viễn chơi được không?” Lý Anh vừa thấy bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu của Quan Mộc Mộc, lập tức tan chảy ngay, “Đương nhiên là được rồi! Hai đứa đi đi!” Quan Thạch Đầu không vui nói, “Tìm Tiểu Viễn làm gì! Gần đây anh Thanh Cốc cứ như ăn thuốc nổ ấy! Không đi!” Quan Mộc Mộc trừng Quan Thạch Đầu một cái, Quan Thạch Đầu lập tức xìu ngay. Lúc đi, Quan Mộc Mộc kéo mẹ mình theo luôn, để tránh ở lại cãi nhau với thím Lý. Lý Anh nhìn theo bóng lưng hai mẹ con Quan Mộc Mộc, lẩm bẩm, “Con trai đáng yêu bao nhiêu mẹ lại đáng ghét bấy nhiêu!” Lúc này Lý Anh không thể ngờ rằng tương lai mình và Ngô Tú Lệ sẽ còn dây dưa sâu xa đến thế nào. Lúc Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu tới, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đang nằm dài trong sân phơi nắng. Triệu Thanh Cốc hỏi ngay, “Hai đứa tới có gì không?” Quan Mộc Mộc che miệng cười nói, “Dạ tới tìm Tiểu Viễn chơi!” Hiện Quan Mộc Mộc đang bắt đầu thay răng, răng cửa hàm trên đã rụng hết, răng mới chưa kịp lên nên khi cười luôn dùng tay che miệng lại, khác hẳn với Quan Thạch Đầu cứ vô tư há miệng cười nói tới mức thấy luôn cả amidan ở trong. Thế gới hai người bị quấy rầy, Quan Viễn buồn bực hít sâu một hơi. “Chơi cái gì? Chỗ tôi chẳng có gì để chơi hết!” Quan Viễn tựa đầu vào vai Triệu Thanh Cốc, híp mắt nói. “Mình chơi đánh bài đi, em có tiền!” Quan Thạch Đầu móc ra một xấp tiền lẻ, hớn hở nói. “Nhưng tôi không có.” Quan Mộc Mộc sờ sờ cái túi trống rỗng, nói. “Không sao, tôi có nhiều lắm!” Quan Thạch Đầu vội chia một nửa xấp tiền nhét vào túi Quan Mộc Mộc. “Cũng được.” Dù sao cũng đang ngày tết, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Quan Viễn đồng ý đề nghị của Quan Thạch Đầu. Nửa giờ sau, trình độ chơi bài của Quan Thạch Đầu đã khiến Quan Viễn phải trợn mắt há hốc mồm. dinlkên/zdnlf/qlee/quư",yddnkb,ôn “Không phải là cậu lén luyện chơi bài mỗi ngày đây chứ?!” Quan Viễn kinh ngạc hỏi. Quan Thạch Đầu đắc ý cười đáp, “Không cần luyện, khả năng chơi bài của em là trời cho!” Quan Viễn đỏ mắt nhìn một đống tiền trước mặt Quan Thạch Đầu. Triệu Thanh Cốc cười nói, “Đượcrồi, không chơi nữa. Đi ăn cơm trưa thôi.” Quan Thạch Đầu vội hô, “Đừng mà! Em vẫn chưa thắng đủ!” “Còn muốn ăn tiền của tôi nữa?! Nếu tôi nói chuyện cậu đánh bài cho thím Lý nghe xem thím ấy có mổ cậu làm món thịt xào măng hay không!” Quan Viễn uy hiếp. Quả nhiên Quan Thạch Đầu vừa nghe đến Lý Anh lập tức sợ mất mật, nhưng chẳng mấy chốc đã vui lại ngay, “Năm mới chơi bài mẹ em sẽ không la đâu!” “Qua tết sẽ la.” “Qua tết nhất định mẹ em sẽ cãi nhau một trận thật to với bà nội, không có thời gian mà quan tâm em đâu!” Quan Thạch Đầu cười nói. “Ủa, sao vậy?” Quan Viễn hứng thú hỏi. Quan Thạch Đầu bĩu môi, “Thì sau chuyện bà nội em đòi thịt đó! Giờ đang tết nên thôi chứ qua tết thế nào cũng làm ầm lên cho coi!” “Sao cậu biết?” Quan Viễn không tin vô tư như Quan Thạch Đầu lại để ý biết mấy chuyện này. “Em vô tình nghe thấy lúc cha mẹ nói chuyện với nhau.” “Vậy cha mẹ cậu chuẩn bị làm sao?” Quan Viễn hóng chuyện. “Mẹ em nói lần này có chết cũng không cho bà nội vừa lòng! Dù gì lấy thịt về rồi, thế nào bà nội cũng cho chú ba hết thôi chứ có ăn đâu.”