nh của thím họ, chẳng phải là anh của Triệu Tú Quyên?! Quan Viễn thầm cười lạnh, đứa nhỏ đã lạnh tới mức môi tím tái còn đem đến vòi tiền, đúng là một người cha ‘cực phẩm’! Triệu Thanh Cốc cũng có cùng suy nghĩ với Quan Viễn, “Con bác bị lạnh thành như vậy rồi không nhanh đưa đi chạy chữa còn lo tới đây mượn tiền?! Xin khuyên bác một câu, mau ẵm bé tới trạm y tế đi, chẳng may có chuyện gì bác sẽ phải hối hận cả đời đó!” dứt lời đóng sầm cồng lại. Triệu Thiết Tài không ngờ Triệu Thanh Cốc dám ‘thấy chết không cứu’ hung hăng trừng mắt hồi lâu mới cởi áo khoác ra bọc đứa bé lại, ôm về. Thật ra đứa bé này không phải bị rơi xuống sông, chỉ là lúc vọc nước ở nhà Triệu Tú Quyên bất cẩn đụng đổ thau nước giặt đồ Triệu Tú Quyên đặt trên kệ mới ướt hết cả người. dinlkên.xdnalqa..êq.úylbj.đôn Vốn Triệu Thiết Tài chuẩn bị cho con thay đồ, lau khô rồi uống bát canh gừng coi như xong, nhưng Triệu Tú Quyên lại xúi cứ để nguyên như vậy nhân cơ hội tới nhà Triệu Thanh Cốc vòi tiền. Bởi vậy đứa bé mới lạnh thành môi tím tái thế kia. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không thèm quan tâm nên không hề biết, Triệu Thiết Tài đã về mắng chửi Triệu Tú Quyên một trận, trách Triệu Tú Quyên nói bậy, còn bắt Triệu Tú Quyên đưa tiền chạy chữa. Hai người vì thế suýt nữa đánh nhau. Rốt cuộc, do cứu trị chậm trễ, đứa nhỏ sém chút mất mạng, khiến quan hệ giữa Triệu Tú Quyên và nhà mẹ đẻ càng căng thẳng hơn. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã thi được điểm cao nhất trường trong kỳ thi chuyển cấp, đậu vào trường trung học cơ sở tốt nhất huyện Vân Sơn. Lúc này chuẩn bị bắt đầu năm học mới, hai người vội đến trường mới đăng ký nhập học.  Trường này có một vấn đề hơi phiền là bắt tất cả học sinh phải ở nội trú, dù là học sinh nhà ở thị trấn cũng phải trọ trong trường. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn muốn đến sớm để xem có xin ở ngoại trú được không. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới chỗ dán danh sách, thấy một người ở lớp 1, một người ở lớp 3, bèn đi tìm thầy quản lý khối để xin được học chung lớp. Thầy quản lý khối vừa nghe tên Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, hai trong số bốn học sinh thi đạt điểm tối đa trong Nhất Trung này, cười tươi hỏi thăm, “Hai em có gì cần trường hỗ trợ à?” “Thưa thầy, em và anh trai được phân vào hai lớp. Em muốn xin chuyển qua học chung lớp với anh được không ạ?” Quan Viễn hỏi. Thầy quản lý khối cười nói, “Sớm muộn gì cũng có ngày hai anh em phải tách ra thôi, sao có thể cùng nhau mãi được!” Triệu Thanh Cốc nói, “Thưa thầy, em cũng muốn học chung với em trai. Để một mình em ấy em không yên tâm.” “Lớp hai em nằm chung một tầng, phòng cũng sát nhau, có gì mà không yên tâm!” Triệu Thanh Cốc coi bộ xin chuyển lớp không được, bèn nói, “Vậy có thể cho em và Tiểu Viễn ở ngoại trú được không ạ? Nhà em chỉ có hai anh em…” Vừa rồi thầy quản lý khối còn ngạc nhiên sao hai anh em Triệu Thanh Cốc không có người lớn trong nhà dẫn tới nhập học, nay nghe vậy, lập tức tưởng tượng cảnh hai anh em mồ côi đáng thương, bèn nói, “Tình huống của hai em hơi đặc biệt, thầy sẽ báo lên để xin ý kiến của ban giám hiệu nhà trường.”  Triệu Thanh Cốc nói, “Dạ cám ơn thầy ạ. Nếu không được, chắc em và Tiểu Viễn phải qua Nhị Trung học thôi, vừa gần nhà hơn vừa có thể ở ngoại trú.” Thầy quản lý khối giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: uy hiếp một cách kín đáo?! Dù thế nào cũng phải giải quyết cho xong, nếu không chẳng khác gì tự động dâng tặng hai hạt giống tốt cho Nhị Trung, không bị hiệu trưởng xé xác mới là lạ! Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa hoàn tất thủ tục nhập học, chủ nhiệm lớp đã tìm hai người nói thầy quản lý khối muốn gặp. Hai người đoán hẳn là về chuyện xin ở ngoại trú, nhanh chóng tới phòng làm việc của thầy quản lý khối. “Thầy đã báo nguyện vọng của hai em lên ban giám hiệu. Ban giám hiệu xét thấy tình huống của hai em đặc biệt đã quyết định đồng ý yêu cầu xin được ở ngoại trú của hai em. Nhưng có một điều kiện là thành tích học tập của cả hai em không được tụt xuống, bằng không hai em sẽ phải chuyển ngay qua ở nội trú.” Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn gật đầu cam đoan, cám ơn thầy quản lý khối. Vào năm học mới, Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc học lớp bốn; Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã lên lớp chín, cả thôn Quan Gia không ai không hâm mộ, khen ngợi. Lý Anh thấy Quan Thạch Đầu vẫn vô tư bắt gà rượt chó trong sân, lửa giận bùng lên, vừa nhéo lỗ tai Quan Thạch Đầu vừa nói, “Quan Thạch Đầu, mày nhìn Tiểu Viễn kìa, mới bây lớn đã lên lớp chín còn luôn học nhất lớp, mày thì sao?! Lần nào cũng thi chót lớp, mỗi lần đi họp phụ huynh, mẹ đều bị nói cho xấu hổ không dám ngẩng đầu lên! Mày cố gắng một chút cho mẹ nở mày nở mặt với người ta không được à?” “A, a…” Quan Thạch Đầu bị đau, hô, “Mẹ, mau thả ra đi, lỗ tai con sắp đứt rồi!” Quan Thạch Đầu chỉ xoay xoay một hồi đã thoát khỏi tay Lý Anh. Sau đó chạy vèo ra khỏi sân để lại một mình Lý Anh với cục tức chưa tiêu. Quan Thạch Đầu vốn muốn tìm Quan Viễn chơi, nhưng hai người đang ở thị trấn chưa về, bèn thuận đường chạy qua nhà Quan Mộc Mộc luôn. Hiện nhhà Quan Mộc Mộc đã không còn cái vẻ bẩn kinh khủng như trước, lúc nào cũng được Quan Mộc Mộc dọn dẹp sạch sẽ đến mức bóng loang loáng. Lúc Quan Thạch Đầu đến, Quan Mộc Mộc đang ngồi trong nhà làm bài tập. Quan Mộc Mộc vừa thấy Quan Thạch Đầu tới, mắt lập tức sáng lên. Kể từ khi Quan Thạch Đầu giúp Quan Mộc Mộc đánh nhau, Quan Mộc Mộc biết mặc dù bề ngoài nhìn Quan Thạch Đầu hùng hùng hổ hổ, nhưng ở thời khắc mấu chốt nhất định sẽ bảo vệ mình. Cho nên đối với Quan Mộc Mộc, Quan Thạch Đầu là bạn tốt nhất, ngay cả Quan Viễn cũng không sánh bằng. Quan Thạch Đầu thấy Quan Mộc Mộc đang làm bài tập, lập tức méo miệng nói, “Đi chơi đi! Cứ đọc sách làm bài tập cả ngày, không sợ thành con mọt sách à?!” Quan Mộc Mộc mỉm cười để lộ hai cái răng cửa, hỏi, “Lại bị thím nhéo lỗ tai à?” Quan Thạch Đầu như không nghe thấy câu hỏi, nhìn chằm chằm Quan Mộc Mộc nói, “Sao trước kia tôi không phát hiện cậu xinh dữ vậy ta?!” Quan Mộc Mộc lộ vẻ buồn buồn hỏi, “Cậu không muốn làm bài tập với tôi sao?” Nếu là người khác nói như vậy chắc chắn Quan Thạch Đầu sẽ khịt mũi khinh thường ngay nhưng Quan Mộc Mộc nói vẻ buồn buồn thế này, Quan Thạch Đầu lại không nỡ cự tuyệt. Thật ra Quan Mộc Mộc biết Quan Thạch Đầu là một người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần nói nhỏ nhẹ một chút là được ngay, nên mới cố tình như vậy. Quả nhiên, Quan Thạch Đầu gãi gãi đầu nói, “Nhưng tôi khôg biết làm!” “Tôi chỉ cậu làm! Cậu cứ ở đây làm luôn đi!” Quan Thạch Đầu hết cách, đành khổ sở ngồi xuống làm bài tập chung với Quan Mộc Mộc, đến khi làm xong về nhà mới nhớ ra mình chạy tới nhà Quan Mộc Mộc là vì muốn trốn làm bài tập! Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc quyết định trong thời gian đi học sẽ ở trên thị trấn luôn. Bởi vì tối có tiết tự học thường về trễ, sáng lại phải tới trường sớm, Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn không chịu không nổi. Nhà trên thị trấn đã đủ đồ dùng, Quan Viễn chỉ cần chuẩn bị thêm một số thứ cần thiết và trồng thêm hoa cỏ ở sân sau để sống thoải mái hơn.  Sau mấy tuần nhập học, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghênh đón cuộc thi đầu tiên trong năm. Lần thi này liên quan trực tiếp đến việc hai người có tiếp tục được ở ngoại trú hay không nên Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tập trung hơn hẳn. Ở lớp Quan Viễn, trừ cậu còn một bạn nữ cũng đạt điểm tối đa lúc thi chuyển cấp. Bạn nữ này luôn xem Quan Viễn đã đối thủ cạnh tranh lớn nhất, mỗi khi thấy Quan Viễn ngồi trong lớp đọc sách, là cũng lôi sách ra học, tuyệt đối không đi đâu chơi hết. Quan Viễn sợ phiền, không chịu nhận chức gì trong lớp, bạn nữ này lại là lớp trưởng, vẫn luôn cho rằng lớp trưởng mà thua học sinh thường thì sẽ rất mất mặt. Sau thi một tuần đã có thành tích. Chủ nhiệm lớp Quan Viễn, giáo viên môn Ngữ văn, cười tươi rói bước vào phòng học, “Lần này lớp mình thi không tệ! Một bạn nhất khối, ba bạn lọt vào tốp mười, năm bạn lọt vào tốp hai mươi của khối. Toàn khối có mười hai lớp, lớp mình đạt được thành tích thế này đã là vô cùng khá! Giờ thầy sẽ đọc tên mỗi bạn lên nhận bài của mình. Triệu Hồng Hồng, chín mươi chín điểm...” Triệu Hồng Hồng chính là lớp trưởng, Ngữ văn thi được chín mươi chín thật sự là quá giỏi. Bạn nữ ngồi bên cạnh Triệu Hồng Hồng nói với giọng tràn đầy bội phục, “Hồng Hồng, chắc chắn cậu nhất lớp rồi…” nhưng chưa kịp hết cậu, thầy chủ nhiệm lại đọc tới tên Quan Viễn, “Quan Viễn, một trăm điểm.” “A a…” “Đúng là trâu bò…” Mức độ khó của trung học khác một trời một vực với tiểu học, Quan Viễn thi Ngữ văn đạt điểm tối đa thật sự nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mọi người. d",iên.xnda/lfeq.qu","yd",odn Triệu Hồng Hồng đỏ mắt, thầm nghĩ: chỉ là điểm Ngữ văn thôi, tổng thành tích chưa chắc hơn mình! Vừa biết điểm tổng xong, Triệu Hồng Hồng lập tức gục đầu xuống bàn. Không chỉ tổng điểm thua Quan Viễn, còn không lấy được vị trí nhất khối! Quan Viễn nào rảnh quan tâm suy nghĩ của Triệu Hồng Hồng, thấy tên mình và Triệu Thanh Cốc nằm song song trên bảng khen thưởng, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Tan học, Quan Viễn đứng trước hành làng lớp 3 chờ Triệu Thanh Cốc. Bởi vì lớp 3 có một bạn không thi đậu, chủ nhiệm lớp ở lại trễ làm tâm lý cho cả lớp.  Triệu Hồng Hồng kiểm tra cửa nẻo phòng học xong, về sau cùng, thấy Quan Viễn đứng ngoài hành lang, bèn đi tới trước mặt cậu nói, “Quan Viễn, lần sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu!” Quan Viễn nhún vai, đang định nói gì đó, bỗng thấy Triệu Thanh Cốc đã ra, mắt sáng lên, lập tức quên mất Triệu Hồng Hồng, hô, “Anh, sao ra trễ quá vậy?” Triệu Thanh Cốc cầm tay Quan Viễn đưa lên miệng hà hơi cho cậu, “Sau này nếu anh ra trễ, em cứ về trước, đừng đứng ngoài hành lang chịu lạnh, biết không?” “Mai là ngày nghỉ, rốt cuộc có thể về thôn rồi! Tối nay mình ăn gì đây?” Còn lâu Quan Viễn mới chịu nghe lời Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc biết Quan Viễn cố tình giả lơ, cười cưng chiều, véo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu, “Em muốn ăn cái gì thì mình ăn cái đó!” Triệu Hồng Hồng nhìn hai người đi xa, mắt lại đỏ.