Vợ Quan Đại Tráng hốt hoảng hỏi, “Tiểu Viễn, mày dám đuổi bọn tao?! Chuyện này mày quyết định được sao?” Quan Viễn cười đáp, “Mắc gì không được?” “Xưởng này là của Thanh Cốc, mày còn nhỏ, không biết gì thì đừng có nói bậy!” Mấy người kia nghe vợ Quan Đại Tráng nói vậy, mắt lập tức sáng lên như đã tìm thấy cọng rơm cứu mạng “Đúng xưởng này không phải của mày, mày không có quyền gì đuổi bọn tao hết!” “Tiểu Viễn hoàn toàn có quyền.” Triệu Thanh Cốc đột nhiên xuất hiện lên tiếng, không biết đã nghe được nhiều ít. Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc tới, lười nói tiếp, lui ra sau dựa sát vào lòng Triệu Thanh Cốc. “Cái gì?! Thanh Cốc, bọn này đều là hàng thím hàng cô của mày, mày không thể không nể mặt như vậy…” Một phụ nữ đứng sau lưng vợ Quan Đại Tráng nói. “Đúng, bởi vì mấy thím đều là hàng cô hàng thím tôi mới trả lương cao như vậy. Mấy thím nghĩ xưởng này nhất định phải mở trong thôn mình mới được?!” Mấy người kia nhìn nhau không hiểu. Ý gì? “Tôi hoàn toàn có thể mở xưởng trong thị trấn, càng tiện cho người tới mua gia vị hơn nữa. Chỉ là Tiểu Viễn muốn tạo điều kiện cho thôn ta, nên mới mở xưởng ở đây thôi.” Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói. Quan Viễn bĩu môi, đúng là người làm ăn ai cũng giảo hoạt, mở xưởng trong thôn là để gần dễ quản lý hơn thôi! Nghe vậy không riêng nhóm bên vợ Quan Đại Tráng, cả mấy người nhóm Lý Anh cũng sốt ruột.  “Thanh Cốc, con đừng nghe bọn họ nói bậy! Mấy thím rất muốn làm trong xưởng, cũng biết hai đứa có tình có nghĩa mới tạo công ăn việc làm cho thôn mình! Mấy thím không phải hạng người vô ơn như bọn họ đâu!” “Đúng đấy, đúng đấy! Mấy thím rất hài lòng với hiện tại, vẫn muốn làm tiếp!” Ai cũng sợ nói chậm Triệu Thanh Cốc sẽ bỏ xưởng luôn. Triệu Thanh Cốc giơ tay lên trấn an họ, “Ai thật lòng muốn làm con đều biết hết, tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi người đó.” Những người bên nhóm Lý Anh nghe Triệu Thanh Cốc nói vậy mới yên tâm, nhìn nhóm vợ Quan Đại Tráng với ánh mắt căm ghét, suýt nữa thì bị đuổi việc cả đám rồi! Mấy người bên kia hoảng hồn, đều khóc theo mẹ Mộc Tử.  Triệu Thanh Cốc đã quyết tâm, dù bọn họ có khóc lóc om sòm thế nào cũng vô dụng.  Triệu Thanh Cốc nói to, “Chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc, con và Tiểu Viễn nhất định sẽ không bạc đãi! Giờ mọi người đi làm việc đi, đừng để không kịp đơn hàng.”  Mấy người nghe vậy lập tức quay lại làm việc, nhờ vụ này, hiệu suất đã được tăng lên không ít. Vừa lúc Quan Nhị Mao về, Triệu Thanh Cốc bèn giao cho Quan Nhị Mao đi kết tiền lương cho mấy người bên nhóm đòi tăng lương, rồi dẫn Quan Viễn về nhà, tin tưởng Quan Nhị Mao sẽ xử lý tốt phần còn lại. Quan Nhị Mao không hỏi một câu nào, bởi vì dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết bọn họ đã gây chuyện gì. Quan Nhị Mao thầm cười lạnh một tiếng, đúng là một đám lòng tham không đáy! “Đều tại cô hết! Giờ tôi bị mất việc rồi, cô đền cho tôi đi!” Mẹ Mộc Tử thấy Triệu Thanh Cốc bước đi, biết đã hết đường cứu vãn, quay sang đổ thừa vợ Quan Đại Tráng. Vợ Quan Đại Tráng chẳng phải dạng vừa, lập tức mỉa mai, “Hừ! Do cô tham tiền mới bị đuổi còn dám trách tôi! Đúng là không biết xấu hổ!” Mẹ Mộc Tử đứng yên ngơ ngác, vẻ mặt tuyệt vọng, xong thật rồi! Ba năm trước cha Mộc Tử qua đời, chỉ còn mẹ góa con côi sống nương tựa lẫn nhau. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thấy thương nên ưu tiên rất nhiều, không ngờ mẹ Mộc Tử vẫn không biết đủ. “Được rồi! Mọi người đừng ồn ào nữa, làm hư cái gì là phải bồi thường đó!” dinễn/dna/fleQoyudlmnlnloion Bình thường Quan Nhị Mao luôn làm mặt lạnh mới trấn áp nổi một đám bà thím, lúc này vừa lên tiếng, mấy người này lập tức im ngay, lề mề bước ra khỏi xưởng. Quan Nhị Mao phát cho những người này đủ một tháng tiền lương theo lời Triệu Thanh Cốc. “Xong rồi, mấy thím đi về tìm chỗ trả lương cao hơn đi!” Mẹ Mộc Tử cầm hai mươi tệ trong tay, thầm hối hận muốn chết, sau này không còn nguồn thu nhập ổn định hằng tháng, phải dựa vào làm rẫy nuôi heo để lo học phí cho bọn nhỏ, còn cả dự định năm mới sẽ xây nhà ngói không biết phải hoãn tới khi nào… Mẹ Mộc Tử cứ nghĩ phải quay lại những ngày tháng một xu tiền cũng ước gì bẻ thành hai để tiêu, bước chân vô hồn về tới nhà lúc nào cũng không hay. Quan Đại Tráng đang ngồi trong sân rửa cày cuốc, thấy vợ về sớm vội hỏi, “Sao mình về sớm vậy, hôm nay xưởng cho nghỉ à?” Trước đây đã có tiền lệ, chỉ cần vào ngày mùa, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc sẽ để mọi người nghỉ ở nhà một hai ngày phụ thu hoạch mùa màng. “A, quên mất! Nay đâu phải ngày mùa?” Quan Đại Tráng gãi đầu hỏi. Vợ Quan Đại Tráng đột nhiên úp mặt xuống bàn trong sân khóc rống lên. “Mình sao vậy? Bị ai bắt nạt à? Đừng khóc nữa, mau nói anh nghe thử coi nào!” Quan Đại Tráng sốt ruột nói. Vợ Quan Đại Tráng khóc một hồi mới đứt quãng kể lại chuyện vừa xảy ra. Quan Đại Tráng càng nghe mặt càng đen, cuối cùng đập bàn quát, “Đúng là đồ đàn bà ngu ngốc!” Vợ Quan Đại Tráng khóc hu hu, “Em cũng chẳng hiểu lúc ấy trong đầu mình nghĩ cái gì nữa, tự nhiên chỉ một lòng một dạ muốn tăng lương. Mình à, em biết sai rồi, hay là anh đi nói với Thanh Cốc một tiếng, xem có cho em về làm lại được không?” Quan Đại Tráng quát, “Người ta đã giúp mình đến vậy, chẳng những không biết mang ơn còn tham lam đòi thêm! Không xin xỏ gì nữa hết!” Mấy nhà khác cũng xảy ra tình huống tương tự. Năm nay Mộc Tử chín tuổi, có lẽ do con nhà nghèo sớm hiểu chuyện, sau khi cha chết Mộc Tử đã trưởng thành rất nhanh. Sau khi nghe mẹ kể lại mọi chuyện, Mộc Tử lẳng lặng cho vở bài tập đã làm xong vào trong cặp, đứng dậy đi ra ngoài. Mẹ Mộc Tử ngơ ngác nhìn con trai hỏi, “Con đi đâu vậy?” “Đi xin lỗi. Mẹ làm sai tự nhiên con phải đi xin lỗi người ta.” Mẹ Mộc Tử cho rằng con trai đi xin giúp mình, gật đầu đứng lên nói, “Ừ ừ, để mẹ đi với con. Biết đâu Thanh Cốc sẽ thương tình nhà mình khó khăn cho mẹ đi làm lại…”  Mộc Tử ngăn mẹ lại, “Mẹ, mẹ ở nhà đi, để con đi một mình thôi. Chúng ta dù sống khổ, cũng quyết không thể dựa vào đó để lợi dụng sự đồng tình của người khác. Anh Thanh Cốc và Tiểu Viễn đã tốt với chúng ta quá đủ rồi. Mẹ đã khiến họ thương tâm, đừng tới xưởng nữa, về sau con sẽ giúp mẹ chống đỡ cái nhà này.” Mẹ Mộc Tử sững người, lúc ồn ào đòi tăng lương quả thật trong lòng đã có suy nghĩ không chừng Triệu Thanh Cốc thấy mình đáng thương sẽ đồng ý, nay nghe con trai nói, cảm thấy xấu hổ vô cùng thì ra mình đã biến thành loại người xấu xa như vậy hồi nào không hay. Mẹ Mộc Tử nhìn theo bóng lưng gầy yếu của con trai, nước mắt tuôn như mưa. Lúc Mộc Tử tới, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang ăn cơm. Triệu Thanh Cốc nhiệt tình mời Mộc Tử ăn cùng. Không ngờ Mộc Tử vừa vào nhà đã quỳ xuống đất, khiến hai người giật nảy cả mình. Triệu Thanh Cốc vội đỡ Mộc Tử đứng lên, “Cậu mau đứng dậy đi! Sức khỏe cậu vốn yếu, hơi đất vào lại ngã bệnh bây giờ.” Mộc Tử nương theo Triệu Thanh Cốc đứng lên, khàn giọng nói, “Anh Thanh Cốc, Tiểu Viễn, em tới thay mẹ xin lỗi hai người…” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhìn nhau. Triệu Thanh Cốc lên tiếng, “Không sao, làm việc quan trọng là hai bên tự nguyện. Thím không muốn làm, anh hiểu.” Mộc Tử nghe vậy, biết Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn giận thật, ngẫm lại nếu là mình, chỉ sợ cũng sẽ như vậy. “Em biết hai người giận, cũng không mong sẽ được tha thứ, chỉ là đến để nói một câu xin lỗi.” Mộc Tử đỏ mắt nói. Cuối cùng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã chấp nhận lời xin lỗi của Mộc Tử, tiễn cậu ta về. Quan Viễn theo Triệu Thanh Cốc vào bếp, hỏi, “Anh, sau này Mộc Tử có giống như mẹ cậu ta không?” Triệu Thanh Cốc bình tĩnh nói, “Chưa biết được, cứ để từ từ coi sao, nếu tính tình không biến lúc nào có dịp cứ giúp cậu ta một phen!” Quan Viễn ôm hông Triệu Thanh Cốc nghĩ thầm: thật ra trong hai người, cậu mới là người có tâm địa sắt đá, ngoài mặt Triệu Thanh Cốc có vẻ lạnh lùng nhưng trái tim lại mềm mại hơn nhiều. Dĩ nhiên anh không phải kiểu tốt vô hạn độ, tự anh có nguyên tắc riêng. Nếu anh đã xem là ‘phe mình’ chắc chắn sẽ quan tâm đủ đường, tựa như cả nhà Quan Quốc và Quan Nhị Mao. diên;n/da/ănm,lea/vsy/nkd;ơdoon Ngược lại, một khi phạm tới giới hạn của anh, sẽ bị anh chặn ngoài cửa, ví dụ cả nhà họ Quan và mẹ Mộc Tử. Đầu xuân trời còn hơi lạnh, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm. Triệu Thanh Cốc cầm một cuốn sách đọc say sưa, còn Quan Viễn chỉ nhìn tựa đề thôi đã thấy không có hứng thú.  Quan Viễn thích văn hóa cổ, hiện đã có chút thành tựu trong lĩnh vực quốc họa, nay Triệu Thanh Cốc đọc sách, cậu tiếp tục tập vẽ. Quan Nhị Mao đi vào, thấy hai người tuy không nói chuyện, lại có cảm giác người ngoài không cách nào xen vô được. “Thanh Cốc, Tiểu Viễn.”  Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nghe Quan Nhị Mao kêu mới biết có người tới. “Nên tuyển người bù cho số đã đi đúng không?” Quan Nhị Mao hỏi Triệu Thanh Cốc. “Đúng. Ít nhất là bù cho hết năm nay.” Triệu Thanh Cốc gật đầu đáp. “Là sao? Chẳng lẽ chỉ làm hết năm nay, năm sau không làm nữa?” Quan Nhị Mao ngạc nhiên hỏi lại.