Triệu Thanh Cốc không nhập hộ khẩu vào nhà họ Quan, muốn đi lúc nào cũng được. Quan Viễn lại khác, trước mười tám tuổi, nếu nhà họ Quan không chịu thả người, Quan Viễn cũng không có cách nào tự cắt hộ khẩu. Nhưng, Triệu Thanh Cốc sao có thể để Quan Viễn ở lại nhà họ Quan một mình?! Hai người về phòng rồi, Quan Viễn lập tức tự trách, “Đều tại em hết, nếu không vì em thì anh có thể sống thoải mái một mình rồi!” Triệu Thanh Cốc lắc đầu đáp, “Ngốc, hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng, rời khỏi nhà họ Quan, không có chỗ ăn chỗ ở, sống thế nào được mà thoải mái? Sao lại là vì em chứ?” Mặc dù Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc nói vậy chỉ để an ủi mình, nhưng tâm trạng vẫn tốt hơn nhiều, lại thấy Triệu Thanh Cốc ăn uống thiếu thốn tới mức gần như da bọc xương, bèn đề nghị, “Anh, ngày mai chúng ta lên ngọn núi gần thôn xem thử đi, coi có gì ăn được không?” “Tiểu Viễn chưa no à? Vừa lúc anh còn nửa cái bánh bột này, chờ một xíu, để anh đi hâm nóng lại cho em!” Triệu Thanh Cốc không đợi Quan Viễn đáp đã vội vàng chạy ra khỏi phòng, “Anh…” Quan Viễn nhìn theo bóng lưng vội vàng của Triệu Thanh Cốc, dở khóc dở cười. Chỉ chốc lát sau, Triệu Thanh Cốc đã cầm một nửa cái bánh nóng về, “Đây, Tiểu Viễn, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi!” “Anh, em không đói. Anh ăn đi!” Quan Viễn từ chối. “Thật sự không đói?” “Dạ.” Quan Viễn đáp. “Vậy thì anh cất nó ở đây, khi nào em đói lại hâm lên là ăn được.” Triệu Thanh Cốc không hề có ý định sẽ ăn cái bánh. Quan Viễn vô cùng cảm động, càng quyết tâm việc cấp bách bây giờ là không để Triệu Thanh Cốc bị đói nữa, “Anh, ngày mai chúng ta lên núi đi!” Triệu Thanh Cốc ngạc nhiên hỏi lại, “Lên núi làm gì?” “Xem thử có gì ăn không, biết đâu lại bắt được thỏ này nọ!” Triệu Thanh Cốc cho là Quan Viễn thèm thịt, thầm khổ sở không thôi, gần nửa năm không được ăn thịt dù chỉ một miếng, ngay cả Triệu Thanh Cốc cũng rất thèm, “Bây giờ trên đó chỉ toàn tuyết, trống hoắc trống hơ, lấy đâu ra thỏ.” Quan Viễn lập tức làm nũng, “Anh, đi thử đi! Đi đi mà!” Triệu Thanh Cốc không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý, dù sao bắt đầu từ ngày mai cũng không cần ra đồng, “Được rồi, mai một mình anh đi, em ở nhà chờ anh về.” Tất nhiên Quan Viễn không thể đồng ý, thầm nghĩ, nếu cậu không đi thì thật sự là một cọng lông thỏ cũng không thấy mất, đành tiếp tục làm nũng đòi đi theo. Triệu Thanh Cốc bị nài nỉ mãi, rốt cuộc phải đồng ý. Hôm sau, mới tờ mờ sáng, Triệu Thanh Cốc đã kêu Quan Viễn dậy, bởi vì nếu hai người không đi sớm cho về kịp bữa trưa, chắc chắn sẽ phải chịu đói cả ngày. Hôm nay không ra đồng, nên nhà họ Quan sẽ không ăn sáng. Lúc này, trừ Dương Phi Phương dậy sớm vì đến phiên làm việc nhà, còn lại những người khác đều đang ngủ. Dương Phi Phương đang cho heo ăn. Mặc dù hai con heo này vô cùng gầy, nhưng nhà họ Quan rất coi trọng, định mấy ngày nữa sẽ giết thịt rồi một con bán, một con giữ lại ăn, tất nhiên thịt sẽ không có phần của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn. Đối với người trong thôn, một năm được ăn mấy lần thịt, cuộc sống đã coi là rất tốt rồi. Triệu Thanh Cốc bọc Quan Viễn trong áo bông của mình thật kín, gần như chỉ để lộ một đôi mắt mới đi ra khỏi phòng. Quan Viễn sợ Triệu Thanh Cốc bị lạnh, càng dính sát vào người anh hơn. Dương Phi Phương thấy hai người ra cửa, hỏi, “Bé Hai, mới sáng sớm đã dẫn bé Tư đi đâu đó?” Triệu Thanh Cốc không quay thèm quay đầu lại, chỉ đáp là muốn chạy bộ một vòng quanh thôn. Dương Phi Phương thấy thái độ Triệu Thanh Cốc như vậy, vốn đã ghét nay càng ghét hơn. dankiễn.đàn/lêàgq.qudsgý.đgôn Sau khi Dương Phi Phương vào làm dâu nhà họ Quan đã bóng gió hoặc trắng trợn đòi tiền Triệu Thanh Cốc vài lần, nhưng đều không thành công, có một lần ép quá, Triệu Thanh Cốc tức giận cầm búa chẻ củi hăm dọa khiến Dương Phi Phương sợ gần chết, từ đó về sau mới không dám trực tiếp bức bách Triệu Thanh Cốc nữa. Ngoài đường, chỗ nào cũng đều là một mảnh trắng xóa, không một bóng người. Triệu Thanh Cốc tăng tốc lên, không tới hai mươi phút đã đến dưới chân ngọn núi nhỏ ngoài thôn. Đó là một ngọn núi nhỏ nằm không xa thôn Quan Gia, hợp với một ngọn núi khác gọi là núi Lớn. Quả nhiên giống như lời Triệu Thanh Cốc nói, trên núi, trừ vài cành cây khô quắt, khắp nơi đều là tuyết, trắng xóa một mảnh. Mặc dù Triệu Thanh Cốc đã biết từ sớm, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến anh có hơi thất vọng. “Tiểu Viễn đừng buồn, chờ về anh sẽ kết lưới đem ra sông bắt cá cho em ăn. Ngon lắm đó!” mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Triệu Thanh Cốc cũng không ôm hi vọng lắm, cái gì ăn được thì người trong thôn tìm hết rồi, làm gì còn cá cho hai anh em đi bắt. Quan Viễn nghe vậy, nghĩ thầm: Vài hôm nữa đi bắt cá cũng là một ý kiến không tồi. “Mình về thôi!” Triệu Thanh Cốc nói. Quan Viễn sốt ruột, nhân lúc Triệu Thanh Cốc xoay người, vội vàng kêu to, “Anh, anh mau nhìn xem cái gì kìa!” Triệu Thanh Cốc nhìn theo hướng tay Quan Viễn, bất ngờ thấy được một con thỏ! Thỏ! Tim Triệu Thanh Cốc đập bình bịch, lập tức cười to ra tiếng. Thỏ vốn tính rất tò mò, chỉ cần một tiếng động lạ cũng có thể hấp dẫn nó. Quả nhiên, con thỏ kia nghe thấy tiếng cười, đã đứng yên một chỗ không chạy. Triệu Thanh Cốc lập tức chạy nhanh qua, dùng một tay chụp lấy con thỏ, dù nắm được rồi, cánh tay vẫn còn run run, không dám tin. “Anh, mau thả em xuống! Em cũng muốn xem.” Triệu Thanh Cốc dù chạy nhanh bắt thỏ vẫn không quên ôm chặt bảo vệ Quan Viễn, nghe vậy, lập tức thả Quan Viễn xuống đất. Triệu Thanh Cốc vui vẻ cười to, “Tiểu Viễn, chúng ta sắp được ăn thịt rồi! Vui không?” Quan Viễn cũng cười để lộ hàm răng trắng bóc, “Dạ vui ạ! Sắp được ăn thịt rồi!” Triệu Thanh Cốc nói, “Đi nào, anh nhớ dưới chân núi Lớn có một nhà gỗ nhỏ, là nơi các chú thợ săn nghỉ chân, chúng ta đến đó luộc thịt ăn đi!” Đến nơi, Triệu Thanh Cốc lập tức xử lý con thỏ, may mắn ở đó có một cái chảo cũ, nếu không muốn ăn cũng khó mà ăn được. Triệu Thanh Cốc giữ lại da thỏ, định để dành làm khăn quàng cổ cho Quan Viễn, sau khi sơ chế xong, dùng mồi lửa mang theo từ nhà nhóm lửa luộc thịt. Quan Viễn thừa dịp Triệu Thanh Cốc không chú ý, bỏ thêm vào chảo chút gia vị, chỉ chốc lát, mùi thơm nồng nàn đã bốc lên. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.  Kiếp trước Quan Viễn chỉ sống đến năm 1993, lúc đó đời sống sinh hoạt của người dân cũng không khá bao nhiêu, hơn nữa cậu vì tiết kiệm nên ăn uống rất tằn tiện. dầên.xđan/lsdfgêwuys,đôn Sau Quan Viễn biến thành du hồn, có nhiều thứ để ăn, đáng tiếc lúc đó lại ăn không được. Cho nên dù qua cả hai đời vẫn rất thèm thịt. Nấu khoảng hai tiếng đồng hồ, Triệu Thanh Cốc thử trước, xác định thịt đã chín rồi mới gắp một miếng nhét vào miệng Quan Viễn. Không có đũa sẵn, Triệu Thanh Cốc tùy tiện bẻ một nhánh cây rửa sạch dùng làm đũa. “Anh, ngon lắm! Anh cũng ăn đi!” Quan Viễn vừa nhai thịt, vừa nói. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ăn hơn phân nữa con thỏ, tất nhiên Quan Viễn còn nhỏ, dạ dày chẳng chứa được bao nhiêu, phần lớn là vào bụng Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc chưa ăn no, nhưng nghĩ phải để dành cho bữa sau Quan Viễn ăn nữa, bèn chạy đi kiếm đồ bọc thịt, vất vả lắm mới tìm thấy một lá cây còn xanh ở dưới chân núi, cẩn thận bao phần thịt dư lại rồi giấu kỹ trong người. “Anh no rồi ạ? Hay là anh ăn hết luôn đi!” Triệu Thanh Cốc vỗ vỗ bụng mình nói, “Anh no rồi. Bụng căng như cái trống luôn rồi này!” Quan Viễn biết không có khả năng kêu Triệu Thanh Cốc ăn hết mớ thịt này, nên không khuyên nữa, thầm nghĩ từ nay về sau sẽ nghĩ cách cho Triệu Thanh Cốc được ăn no mỗi ngày. Lúc về, Triệu Thanh Cốc vẫn bọc Quan Viễn vào trong áo bông như khi đi. Quan Viễn dán chặt người vào lòng Triệu Thanh Cốc, ngửi mùi thịt thỉnh thoảng xông vào mũi. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về đến thôn, nhà nhà đã bắt đầu nấu cơm trưa. Hai người gặp bà nội ba của Quan Viễn đang xách nước ở giếng chung của thôn. Bà nội ba là người hiền lành, thường quan tâm hai người, quần áo và giầy hai người mang đều là do bà nội ba làm cho. “Bà nội ba! Sao bà lại đi gánh nước, chú đâu ạ?” Triệu Thanh Cốc hỏi thăm. “Thanh Cốc à? Con cất cái gì trong ngực mà phồng một đống dữ vậy?” Quan Viễn nghe vậy lập tức vạch áo ra, để lộ khuôn mặt nho nhỏ, hô một tiếng “Bà nội ba!” Bà nội ba thấy Quan Viễn, nói, “Thì ra là Tiểu Viễn à! Hai anh em đi đâu đó? Trời lạnh thế này mau về nhà cho ấm đi, đừng để bị cảm.” Triệu Thanh Cốc vội đặt Quan Viễn xuống đất, cầm lấy đòn gánh trong tay bà nội ba, “Để con gánh về cho. Tiểu Viễn nắm chặt áo anh coi chừng trợt.” “Dạ.” Quan Viễn nghe lời nắm lấy vạt áo Triệu Thanh Cốc. Bà nội ba vội nói, “Đừng, đừng! Con còn nhỏ, gánh sao nổi!” Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao ạ! Con khỏe lắm!” dứt lời, bắt đầu gánh nước đi. Bà nội ba đành đi theo sau. Ba người về gần tới nhà bà nội ba, đã nghe thấy tiếng ồn ào từ xa. “Từ lúc tôi vào nhà anh, không chỉ không được ăn ngon uống ngon, còn phải chịu khổ biết bao nhiêu, vậy mà chỉ cho nhà mẹ đẻ chút tiền, bà già đáng chết kia cứ lầm bầm miết…” “Đó là mẹ anh.” Một người đàn ông ngồi chồm xổm trên đất nói nhỏ. Người nói là con dâu của bà nội ba, tên Triệu Quyên, còn người đàn ông là con trai duy nhất của bà, Quan Mãn Địa. Hai năm trước ông nội ba của Quan Viễn đã qua đời vì bệnh, nhà chỉ còn lại ba người. Triệu Quyên là người luôn toan tính, Quan Mãn Địa lại là kẻ nhu nhược.  Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thấy bà nội ba sống như vậy trong lòng cũng không vui nổi, nhưng việc nhà người ta, hai người không xen vào được, đành nhắm mắt làm ngơ. Triệu Thanh Cốc đổ nước vào lu cho bà nội ba xong, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của bà, nhanh chóng ôm Quan Viễn về nhà.