Nhờ nước suối thiêng, ngày hôm sau bệnh của bà nội ba đã ổn hẳn, ngay cả bác sĩ cũng không tin nổi. Quan Mãn Địa quỳ trước giường bệnh của bà nội ba khóc không thành tiếng. Triệu Thanh Cốc chẳng thèm nói gì, lặng lẽ dắt Quan Viễn đi ra ngoài. “Anh, chúng ta có nói với chú Quan Mãn Địa để lấy tiền lại không?” “Tất nhiên! Cho ai thì cho chứ không thể cho chú ta được!” Mấy ngày sau, bà nội ba khỏe hẳn, Quan Mãn Địa cõng bà về nhà. Không ngờ, lúc này Triệu Tú Quyên đã trở lại, bỏ đi thái độ kiêu căng lúc trước, chạy ra hỏi han bà nội ba ân cần, làm Quan Mãn Địa vô cùng vui vẻ. Thật ra Triệu Tú Quyên cũng bất đắc dĩ mới phải quay lại.  Triệu Tú Quyên bị thôn Quan Gia bắt gian nên mới về nhà mẹ đẻ, bởi vậy anh trai chị dâu trong nhà đều nhìn cô ta không vừa mắt, ngay cả mẹ ruột cũng tùy thời bắt lấy cơ hội để mắng chửi. Thậm chí, từ khi Quan Mãn Địa bị Triệu Thanh Cốc kéo đi không thấy tới nữa, nhà họ còn bàn nhau nếu Quan Mãn Địa ly hôn với Triệu Tú Quyên, sẽ gả Triệu Tú Quyên cho ông già què trong thôn lấy tiền. Ông què kia đã năm mươi mấy tuổi, tính tình lại tệ, hễ chút là đánh người. Lúc này Triệu Tú Quyên đã biết sợ, đợi thêm mấy ngày vẫn không thấy Quan Mãn Địa tới đón, lập tức tự động vác bao đồ quay lại. Bà nội ba không thèm để ý Triệu Tú Quyên, nắm tay Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nói, “Cám ơn hai đứa rất nhiều! Nếu không có hai đứa thì bây giờ bà đã biến thành một đống đất mục rồi. Có thằng con trai cũng như không…” Quan Mãn Địa nghe vậy thấp thỏm hô một tiếng mẹ. Bà nội ba không ứng, tiếp tục nói chuyện với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Cuối cùng bà nội ba nhớ ra chuyện Triệu Thanh Cốc đã đóng tiền giùm, bèn nói với Quan Mãn Địa, “Mãn Địa, mau đi lấy tiền trả lại cho cháu nó đi.” “Dạ.” Quan Mãn Địa lập tức đáp. Triệu Tú Quyên sốt ruột cản, “Cái gì?! Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói có thằng con trai cũng như không sao?! Còn kêu tụi con bỏ tiền?!” “Ngày mai cô lập tức đi ly hôn với Mãn Địa ngay đi. Nhà họ Quan chúng tôi không dám nhận một cô con dâu như cô đâu!” Quan Mãn Địa lập tức kêu, “Mẹ!” Triệu Tú Quyên hoảng sợ, vội vàng nói, “Mẹ, con sai rồi! Con hứa sau này sẽ sửa đổi! Con không muốn ly hôn với Mãn Địa đâu!” Bà nội ba khoát tay nói, “Nhà chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, không chứa nổi thần tiên như cô. Ly hôn đi, để cô đỡ phải chịu đựng hai mẹ con tôi nữa!” Triệu Tú Quyên biết nếu Quan Mãn Địa đồng ý ly hôn, mặc kệ cô ta có chịu hay không cũng không có tác dụng, bèn quỳ xuống đất nói, “Mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho con một lần! Lần sau con nhất định không dám nữa!” Quan Mãn Địa cũng quỳ xuống cầu xin. Bà nội ba bất đắc dĩ thở dài, “Hai đứa bây đã nhất quyết không chịu ly hôn vậy thì phải đồng ý với mẹ ba điều kiện: Một, sau này tiền nong trong nhà do mẹ trông nóm. Hai, lập tức ra trạm xá kiểm tra ngay xem có thai không, nhà họ Quan không thể nuôi con giùm người khác. Ba, trong vòng ba năm phải có con. Chỉ cần một trong ba điều kiện không đạt được, nhất định phải ly hôn.” Triệu Tú Quyên mặc dù không cam nhưng vẫn phải đồng ý. Quan Mãn Địa thì chỉ cần bà nội ba không bắt ly hôn là mừng rồi nên cũng gật đầu liên tục. Sau khi nhận tiền lại, Triệu Thanh Cốc từ chối lời mời ở lại ăn cơm của bà nội ba, lập tức dắt Quan Viễn đi ngay. “Anh, em thấy bà nội ba thật là thông minh, sao trước kia còn bị Triệu Tú Quyên bắt nạt vậy?” Triệu Thanh Cốc thở dài nói, “Bởi vì bà nội ba thương Quan Mãn Địa.” Triệu Thanh Cốc biết bà nội ba thật sự không muốn Triệu Tú Quyên làm con dâu nữa, nhưng Quan Mãn Địa cứ van nài nên bà nội ba mới không nỡ nhẫn tâm. Về phòng, Triệu Thanh Cốc khóa cửa lại, ôm Quan Viễn lẳng lặng nằm trên giường gạch, mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi vì chuyện bà nội ba, thật sự quá mệt mỏi. Quan Viễn yên lặng nằm trong lòng Triệu Thanh Cốc, ngửi ‘mùi vị’ trên người anh, dường như là mùi thơm của trúc, khiến cậu càng ngày càng mê muội. dinlkễn/đàn/lêq"nlkquý]nlkđôn Một lát sau, Quan Viễn mới nói, “Anh, ngày mai mình đi bắt cá nữa đi! Cá lần trước ăn ngon quá!” Triệu Thanh Cốc cười nói, “Ngốc, lần trước anh em mình gặp may thôi chứ trong sông Nguyệt rất ít có cá lớn như vậy, không chắc sẽ bắt được nữa đâu.” Quan Viễn lắc lắc tay Triệu Thanh Cốc làm nũng, “Đi đi mà! Biết đâu bắt được thì sao! Không chừng có nhiều chúng ta còn có thể bán lấy tiền nữa ấy chứ!” Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ, mặc dù trong tay còn mấy ngàn tệ, nhưng phần đó là để dành cho Tiểu Viễn đi học, không thể dùng phạm vào, ngồi không sẽ miệng ăn núi lở, phải nghĩ cách kiếm tiền mới được. Nhưng hiện tại việc trong hợp tác xã không nhiều, dựa vào làm mướn kiếm tiền quả thật là người si nói mộng. “Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi thử coi sao!” Tuy nói vậy nhưng Triệu Thanh Cốc vẫn không kỳ vọng lắm, nếu thật bắt được cá, chắc chỉ là chút cá con, bán cá kiếm tiền hiển nhiên là không thực tế. Không may, dự định ra sông bắt cá của hai người đã không thực hiện được, bởi vì, Quan Mãn Nguyệt về. Quan Mãn Nguyệt vừa bước qua cửa đã nhào vào lòng Dương Tú Thúy khóc đến chết đi sống lại, “Mẹ, mẹ cứu con đi! Thằng điên kia lại đánh con! Mẹ xem này, trên người con đã không còn chỗ nào là lành lặn hết!” diễ/đànkhvkjlqquys,đôbln Dứt lời, Quan Mãn Nguyệt vén quần áo lên cho Dương Tú Thúy xem, quả  nhiên khắp nơi đều là vết bầm tím ngang dọc, nhìn thấy ghê người. Dương Tú Thúy đau lòng ôm Quan Mãn Nguyệt khóc bù lu bù loa, “Trời ơi, đứa con gái đáng thương của mẹ! Cái bọn mặt người dạ thú kia sớm muộn gì cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cho coi…” Mặc dù Quan Hà đã ép Quan Mãn Nguyệt cưới Vương Quốc Huy, nhưng thấy con gái bị đánh thành thế này trong lòng Quan Hà cũng không dễ chịu. Hơn nữa, đây là một cơ hội tốt để ‘ăn’ của nhà họ Vương, Quan Hà sao có thể bỏ qua. Quan Hà nói với ba đứa con trai, “Đi! Chúng ta tới nhà họ Vương hỏi xem họ muốn gì?! Dám coi nhà họ Quan như không người à!” Lần trước Quan Mãn Khố đến tìm Quan Mãn Nguyệt đã bị xua đuổi nên lúc này không tình nguyện đi, “Bị đánh biết về nhà méc mẹ, lúc trước anh em tới nhờ giúp đỡ lại xua đuổi! Con không đi đâu!” Quan Mãn Nguyệt không phải dạng vừa, lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào mũi Quan Mãn Khố mắng, “Hừ, giờ tôi biết bộ mặt thật của anh rồi! Lúc đầu nếu mấy người không ép tôi lấy thằng điên kia thì tôi phải chịu khổ thế này sao? Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ đen tối của mấy người!” “Con nhỏ mất dạy này, mày nói bậy cái gì đó?!” Quan Mãn Khố bị Quan Mãn Nguyệt chỉ vào mũi mắng, điên lên, siết quả đấm chuẩn bị đánh người.  Quan Mãn Nguyệt gào lên như phát điên, “Có giỏi thì đánh đi! Đánh chết là tốt nhất, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa! Nhưng trước khi chết tôi sẽ kéo mấy người theo làm đệm lưng! Còn con mụ tiện nhân Quan Mãn Tinh độc ác kia, sớm muốn gì bà cũng sẽ giết cả nhà mụ ta…” Cả nhà họ Quan đều giật mình khi thấy bộ dáng hung hăng của Quan Mãn Nguyệt. Quan Mãn Khố cũng khiếp vía, buông nắm đấm xuống, lùi về sau mấy bước. Dương Tú Thúy lo lắng nói, “Nguyệt nhi, con đừng suy nghĩ nông nổi! Có gì từ từ nói, đừng hù mẹ!” “Nếu hôm nay mấy người không tới nhà họ Vương đòi lại công bằng cho tôi, tôi sẽ thiêu hết cái nhà này cho mấy người biết tay!” Quan Mãn Nguyệt nhìn về phía bốn cha con Quan Hà nói. Quan Hà sợ Quan Mãn Nguyệt giận quá mất khôn làm ra chuyện không thể vãn hồi, lập tức nói, “Được rồi, được rồi, có ai nói không đi đâu! Con bị như vậy, cha và các anh tất nhiên phải đòi lại công bằng cho con rồi!” Lúc này Quan Mãn Nguyệt mới bình tĩnh hơn một chút. Quan Hà kêu mấy anh em chuẩn bị Quan Mãn Thương đi, thấy Triệu Thanh Cốc đang ôm Quan Viễn đứng bên cạnh, nói, “Thanh Cốc cũng đi đi. Thái Minh đâu rồi, gọi nói tới đi luôn!” Quan Thái Minh đang chơi ở trong sân, nghe Quan Hà nói chuẩn bị lên thị trấn, vội chạy vào, “Ông nội, con cũng đi à? Vui quá, được lên thị trấn rồi!” Quan Hà nghĩ Quan Thái Minh vóc dáng to cao chắc được việc nên mới kéo theo, không ngờ Quan Thái Minh biểu hiện ngốc nghếch như vậy, sợ rằng đi theo cũng không ích gì, lại nhìn Triệu Thanh Cốc chững chạc đứng một bên, tâm tình phức tạp không rõ lý do. “Ông nội, anh con đi theo làm gì ạ?” Quan Hà trừng Quan Viễn, “Con nít con nôi biết gì mà hỏi?! Thanh Cốc, tuy Mãn Nguyệt không phải cô ruột con, nhưng Mãn Nguyệt bị thế này chắc trong lòng con cũng không dễ chịu đúng không! Kêu con đi theo chỉ là để nhiều người trông càng có khí thế hơn thôi.” Triệu Thanh Cốc gật đầu một cái, mặc dù không thích Quan Mãn Nguyệt, nhưng dù gì đã ở nhà họ Quan lâu như vậy, cũng không thể trơ mắt nhìn Quan Mãn Nguyệt bị bắt nạt được. “Anh, Tiểu Viễn cũng muốn đi!” Quan Hà trừng Quan Viễn, “Thằng nhóc nhiều chuyện này, bọn tao đi làm việc quan trọng, mày theo làm gì?!” Triệu Thanh Cốc cũng không đồng ý dẫn Quan Viễn đi. Lỡ đánh nhau thật, ngộ nhỡ Quan Viễn bị liên lụy, Triệu Thanh Cốc không đau lòng muốn chết mới là lạ. “Tiểu Viễn ngoan, ở nhà chờ đi, anh về sẽ mua đường cho em ăn.” Triệu Thanh Cốc nói nhỏ bên tai Quan Viễn. Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc mặc dù rất cưng chiều cậu, nhưng một khi ý đã quyết thì không cách nào thay đổi được, đành phải ngoan ngoan ở nhà chờ. Triệu Thanh Cốc đi rồi, đột nhiên Quan Viễn cảm thấy trời cũng không xanh nữa, nhàm chán ngồi trong sân phơi nắng.  Dương Tú Thúy vẫn đang an ủi Quan Mãn Nguyệt trong phòng chính. Dương Phi Phương ghét nhìn vẻ mặt khóc lóc của Quan Mãn Nguyệt bèn tránh trong phòng riêng khôg ra, trong sân chỉ còn lại Quan Thái Tinh và Quan Dư chơi đùa. Quan Viễn híp mắt phơi nắng một hồi, ngủ luôn lúc nào không hay.  Đột nhiên Quan Viễn cảm thấy trên mặt đau nhói, mở mắt ra nhìn thử. Quả nhiên là thằng nhóc Quan Dư hư hỏng. Quan Dư tát Quan Viễn xong, còn chỉ vào mặt Quan Viễn cười ha ha.  Quan Viễn lén lấy ra một chút bột ngứa từ trong không gian, quăng lên người Quan Dư, sau đó tới gần Quan Dư, hạ giọng, lạnh lùng nói, “Ngày mai tao sẽ bán mày cho bọn buôn trẻ con, để mày ngày ngày bị đánh, còn không được ăn cơm…” dứt lời thong thả đi về phòng mình. Quan Dư bị dọa sợ, chờ Quan Viễn đi rồi mới dám khóc rống lên.