Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 33 : Tu la địa ngục

“Là ai thì ta không biết, thế nhưng muốn tìm ra được cũng không khó.” “Hả?” Đông Phương Hiển nói vậy làm Thẩm Tu Lâm ngay lập tức đáp lại “Như vậy Đông Phương, chúng ta bây giờ đi tìm người kia.” Đông Phương Hiển gật đầu “Được, đi thôi.” Hai người xuống lầu dưới, nhìn qua bàn ăn, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chặn lại nói “Đông Phương, không vội, ngươi còn chưa ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm rồi lại đi.” Trong giọng nói của Thẩm Tu Lâm rõ ràng mang theo quan tâm khiến Đông Phương Hiển dừng một chút, mấy giây sau y mới gật đầu “Được.” Thẩm Tu Lâm cũng không ngồi nhìn Đông Phương Hiển ăn điểm tâm, khi đối phương đang ăn thì hắn đi lên lầu kiểm tra một chút tin tức, đồng thời gọi điện thoại cho Bạch Lâm. Bạch Lâm tất cả đều thuận lời, Thẩm Tu Lâm an tâm. Bên phía baba cùng ông nội cũng không có chuyện gì. Một lần nữa đi xuống lầu, Đông Phương Hiển đã ăn xong điểm tâm, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm xuống lầu liền đứng lên, nhàn nhạt nói “Đi thôi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu. Tuy rằng không biết ai tính kế bọn họ, thế nhưng thông qua loại dược liệu bị hạ kia, Đông Phương Hiển có thể căn cứ pháp môn đặc biệt của tinh thần lực tìm tới người kia. Vì vậy, sau đó không lâu, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển xuất hiện ở trước một khách sạn. “Đang ở bên trong.” Đông Phương Hiển nói. Thẩm Tu Lâm hé mắt “Chúng ta đi lên xem một chút.” Căn cứ cảm ứng của Đông Phương Hiển, bọn họ trực tiếp đi đến trước một gian phòng. Hai người liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Tu Lâm tiến lên gõ cửa. Sau đó không lâu, Lưu Tịch Nhan ra mở cửa. Khi Lưu Tịch Nhan nhìn thấy người đến là Thẩm Tu Lâm thì sắc mặt hơi thay đổi, mà Thẩm Tu Lâm lợi dụng lúc này đi vào phòng, đồng thời sau đó Đông Phương Hiển cũng vào theo, đóng cửa lại. Lưu Tịch Nhan sắc mặt lần thứ hai thay đổi, nói “Các ngươi là ai? Tại sao đột nhiên đến đây, ta muốn báo cảnh sát.” “Ngươi là ai?” Thẩm Tu Lâm lạnh băng nhìn nữ nhân trước mặt, người này hắn không có ấn tượng, bất kể là đời trước hay đời này, trong trí nhớ đều không có. Mà một nữ nhân như vậy lại tính kế bọn họ? “Các ngươi không biết ta là ai thì làm sao lại muốn vào phòng của ta.” Lưu Tịch Nhan kêu lớn. Đông Phương Hiển nói “Bên kia còn một người, thuốc từ nàng ta làm ra.” Đông Phương Hiển vừa nói vừa nhìn về gian phòng bên cạnh. Lưu Tịch Nhan nghe thấy bọn họ nói đến “thuốc” thì sắc mặt thay đổi hẳn. Mà Thẩm Tu Lâm, hắn đã thiếu kiên nhẫn đối thoại với Lưu Tịch Nhan, hắn có thể nhận ra nữ nhân này chột dạ cho nên không nghĩ lãng phí thêm thời gian. Khi ánh mắt Thẩm Tu Lâm biến thành lãnh khốc, Lưu Tịch Nhan nhất thời trong lòng nảy lên một cái. Bỗng nhiên nàng ta cảm thấy hối hận, Thẩm Tu Lâm này lãnh khốc như vậy, không hề có bộ dáng quý công tử, chính mình có phải đoán sai cái gì hay không? Nghĩ như thế, Lưu Tịch Nhan đề phòng nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Thẩm Tu Lâm hơi gợi lên khoé miệng, thế nhưng đáy mắt không có một điểm ý cười. “Vừa vặn lấy ngươi đến làm thí nghiệm.” Dứt lời, Thẩm Tu Lâm đột nhiên ra tay, tinh thần lực di động, bóp lấy cổ của đối phương. “A…” Lưu Tịch Nhan theo bản năng hét thảm một tiếng, thế nhưng thanh âm kia như bị đè lại ở yết hầu, không cách nào phát ra được. Lưu Tịch Nhan kinh ngạc trợn to mắt, nàng muốn kêu cứu nhưng quá khó khăn. Trong mắt nàng lộ ra cực đoan sợ hãi, nàng làm sao sẽ cảm thấy quý công tử này sẽ coi trọng nàng? Làm sao nghĩ dùng cách bỏ thuốc để tiếp cận hắn, được đến hắn? Người này, vốn là ác ma. Lưu Tịch Nhan lúc này vô cùng hối hận, thế nhưng nàng ngày càng mơ hồ… Mà lúc này, Đông Phương Hiển cũng đã sử dụng tinh thần lực đem Vương Tranh Viện từ phòng bên cạnh lôi ra. Thật sự là lôi ra, thân thể Vương Tranh Viện ở trên sàn nhà lưu lại một vệt, vệt kia là màu xám đen. Thế nhưng thoáng qua liền biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại. Đây là lần thứ nhất Thẩm Tu Lâm chân chính nhìn đến Đông Phương Hiển động thủ, hắn cũng đặc biệt khiếp sợ. Tự hỏi, chính hắn cũng không làm được trình độ như thế. Càng làm Thẩm Tu Lâm để ý là bây giờ sắc mặt Đông Phương Hiển vô cùng lãnh khốc, giống như Tu La địa ngục. “Thuốc kia là ngươi làm? Ngươi bỏ thêm cái gì?”