Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 26 : Nữ nhân tính kế

Sau đó, trong vòng một đêm, Thẩm Tu Lâm bọn họ đi dạo liên tục mười hai cửa hàng. Tại mười hai cửa hàng này, mỗi một cửa hàng Thẩm Tu Lâm đều sẽ mua một hai thứ, chưa bao giờ là tay không ra về. Thế nhưng càng nhiều hơn là Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn một chút, ngẫu nhiên sẽ chạm một cái. Sở dĩ như vậy là bởi vì Thẩm Tu Lâm phát hiện khi tinh thần lực của hắn tập trung lại, mặc dù không cần chạm tay đến thì hắn vẫn có thể hấp thu linh khí bên trong nguyên thạch. Cho nên phần lớn thời gian hắn kỳ thực chỉ cưỡi ngựa xem hoa. Từ cửa hàng thứ ba trở đi, Đông Phương Hiển liền không nói gì thêm, bởi vì Thẩm Tu Lâm nhận biết cũng không để sót cái nào. Sở dĩ chỉ đi qua mười hai cửa hàng, đó là bởi vì Thẩm Tu Lâm hiện tại chỉ có thể cực hạn hấp thu từng đó linh khí. Nếu tiếp tục đi dạo, những nguyên thạch hoặc ngọc thạch kia hắn nhất định đều phải “mua” đi. Tuy rằng hắn không thiếu tiền, thế nhưng, chưa tới mạt thế, tiền vẫn còn là đồ tốt, hắn có thể mua càng nhiều vật tư hơn. Thời điểm quay về nhà đã là 12 giờ. Vương Thành không quấy rầy Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm, sau khi trở về liền đi thẳng tới gian phòng của mình ở tại lầu một. Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau lên lầu hai. Khi Thẩm Tu Lâm chuẩn bị vào phòng, Đông Phương Hiển liếc nhìn đối phương một cái, nói “Tinh thần lực của ngươi biến dị, khi mới bắt đầu cần xây dựng vững chắc nền móng cơ sở, sau này ngươi phát triển càng có lợi.” Thẩm Tu Lâm nghe vậy liền gật đầu, mỉm cười nói “Hảo, ta đã biết, đa tạ Đông Phương tiên sinh chỉ điểm.” Đông Phương Hiển khẽ gật đầu, đột nhiên nói “Không cần khách khí như thế, ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta.” Thẩm Tu Lâm nghe thấy được hơi ngẩn ra, sau đó vội hỏi “Hảo, sau này ta gọi ngươi Đông Phương được không?” Đông Phương gật đầu “Ừm.” “Vậy Đông Phương ngủ ngon.” Thẩm Tu Lâm cười nói. Đông Phương Hiển gật nhẹ, đi vào phòng của mình, đóng cửa phòng lại. Sau khi đóng cửa phòng, Đông Phương Hiển ngay lập tức lấy khối nguyên thạch cao bằng nửa người kia từ trong không gian ra, Vương Thành cho rằng những thứ này bị đưa đến kho hàng, kỳ thực sớm đã bị chuyển vào không gian. Đương nhiên, đối với Vương Thành, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, người này vẫn là biết đến rõ ràng. Đông Phương Hiển sau khi lấy ra nguyên thạch thì đặt trên cửa mấy lớp cấm chế, sau đó mới chậm rãi đi tới gần khối nguyên thạch. Phía ngoài Thẩm Tu Lâm cũng không biết Đông Phương Hiển làm cái gì, nếu biết đến hiển nhiên sẽ kinh ngạc đối phương chỉ tuỳ tay đặt vài cấm chế lại cường hãn như vậy. Thẩm Tu Lâm trở về phòng cũng không nghỉ ngơi mà ngồi xếp bằng tu luyện. Tu luyện chính là nghỉ ngơi và ngủ một cách tốt nhất. Luyện thể tầng thứ nhất hắn cảm giác mới chỉ nghiên cứu được tầng ngoài đại khái, tuy rằng dị năng đã lên tới cấp hai, thậm chí tới được trung kỳ thế nhưng công pháp của hắn vẫn chỉ dừng ở tầng một. Chỉ là sau khi tinh thần lực biến dị, hắn cảm giác tinh thần lực càng ngưng tụ hai phần. Luyện thể đã có đủ hiệu quả. Mặc dù không có Đông Phương Hiển nhắc nhở, Thẩm Tu Lâm cũng sẽ bước từng bước một, chăm chỉ tu luyện. Khi trời sáng, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc mở mắt ra, trong mắt sáng ngời, không có một chút uể oải do một đêm không ngủ. Đồng thời, Thẩm Tu Lâm ánh mắt ngưng lại, một cái gai nhọn do tinh thần lực ngưng tụ bắn ra, tiếp theo trong nháy mắt bồn hoa đặt trên nóc tivi có thêm một lỗ thủng. Cái lỗ thủng kia chỉ có kích cỡ tương đương ngân châm, đừng nói nhìn, dù là sờ lên cũng không có cảm giác khác thường. Chậu hoa không chia năm xẻ bảy, vẫn giống như trước. Chính là bởi như vậy mới đáng sợ, nếu như gai nhọn đó đâm xuyên qua không phải là bồn hoa mà là đại não của con người? Như vậy, người kia sợ rằng sẽ phải lập tức tử vong. Mặc dù không phải não người, tại trong mạt thế đâm xuyên qua tinh hạch của tang thi thì sao? Như vậy, Thẩm Tu Lâm công kích tinh thần lực gai nhọn ắt sẽ khiến tang thi lập tức ngã xuống? Có thể thấy được tinh thần lực công kích quả nhiên rất đáng sợ, hơn nữa khiến người khác khó lòng phòng bị. Đối với hiệu quả do mình làm nên Thẩm Tu Lâm vẫn là hài lòng. Nhưng mà loại thoả mãn này khi nghĩ đến Đông Phương Hiển thực lực quá mạnh lại dần dần biến thành bình tĩnh. Mình hiện tại so với người kia chênh lệch cũng còn quá lớn, cho nên cần tiếp tục cố gắng a. Mở cửa, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển từ trong phòng đi ra, vì vậy, hắn gợi lên khoé miệng “Đông Phương, chào buổi sáng.” Đông Phương Hiển gật gật đầu, ánh mắt nhìn trên người Thẩm Tu Lâm một cái “Chào buổi sáng. Xem ra đêm qua ngươi vẫn luôn tu luyện.” “Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Thời gian không có nhiều lắm, cần phải nắm chặt.” Đông Phương Hiển nghe vậy gật gật đầu, biểu thị tán thành. Sau đó hai người đồng thời xuống lầu ăn điểm tâm. Sau khi ăn xong, Vương Thành xuất hiện “Thẩm thiếu, phố đông còn một ít cửa hàng chưa đi xong? Chúng ta buổi sáng nay đi qua?” Thẩm Tu Lâm tự nhiên gật đầu “Ân, đi thôi.” Đông Phương Hiển cũng đi theo. Bạn đang Giống như tối hôm qua, Thẩm Tu Lâm vẫn như cũ tại mỗi cửa tiệm đều sẽ mua một vài thứ khác nhau, thế nhưng càng nhiều chỉ là nhìn xem mà thôi. Cho dù như vậy, giống hắn thổ hào tại thị trường đổ thạch này cũng là cực kỳ hiếm thấy. Thẩm Tu Lâm tiêu tiền như nước cùng Đông Phương Hiển lập tức đưa tới rất nhiều người chú ý. Có chút người khi Thẩm Tu Lâm vào cửa hàng liền lại kết giao, cũng có chút người âm thầm tính kế. Cao hứng nhất chính là lão bản của các cửa hàng, bọn họ đều hi vọng Thẩm Tu Lâm cái này thổ hào có thể mua nhiều thêm vài thứ trong cửa hàng của họ. Sau khi đi hết phố đông, Thẩm Tu Lâm chuyển hướng đi phố tây. Lúc này, một nơi nằm trong phố tây. “Tịch Nhan, ngươi thật sự muốn làm như thế sao? Ngươi cũng không nhận thức hắn đúng không?” Một thiếu nữ lo lắng nhìn một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử kia tuy rằng ăn mặc đẹp đẽ, nhưng nhìn ra tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hơn hai mươi. Nữ tử xinh đẹp này tên là Lưu Tịch Nhan, năm nay hai mươi mốt, vừa tốt nghiệp đại học. “Ai nói ta không nhận thức? N thị Thẩm gia duy nhất thiếu gia, con rể rùa vàng a” Lưu Tịch Nhan nói, gương mặt lộ rõ vẻ trông ngóng. “Coi như là con rể rùa vàng nhưng là ngươi …” “Được, biểu muội tốt của ta. Ngươi chỉ cần nói ngươi có giúp hay không là được.” Lưu Tịch Nhan không nhịn được ngắt lời thiếu nữ. Thiếu nữ không nói lời nào. Liêu Tịch Nhan trên mặt biểu tình trở nên hung tàn hơn “Tranh Viện, ta vẫn không nói cho dượng biết việc ngươi đùa giỡn Ngưu An Bình.” Sắc mặt thiếu nữ Vương Tranh Viện rốt cuộc hơi thay đổi. Nàng thoả hiệp “Thuốc ta có thể làm cho ngươi, thế nhưng, Tịch Nhan, ngươi nói người kia là Thẩm gia duy nhất thiếu gia, có thể thấy đối phương không phải dễ chọc, chắc hẳn nữ tử muốn cùng hắn cũng như tre già măng mọc. Ngươi đừng để đến lúc đó đem chính mình cũng…” “Ha, nực cười.” Lưu Tịch Nhan càn rỡ ngắt lời Vương Tranh Viện “Bằng vào mỹ mạo của Lưu Tịch Nhan ta, cái thiếu chỉ là cơ hội thôi. Ngươi cảm thấy có nam nhân nào chạy trốn được khỏi mị lực của ta sao? Đối với tự tin của Lưu Tịch Nhan thì Vương Tranh Viện không tỏ rõ ý kiến, nàng cũng biết mình nói cái gì đối phương cũng không nghe lọt được, mà trong tay đối phương lại có nhược điểm của nàng… Cuối cùng Vương Tranh Viện cắn môi “Ngươi cho ta một canh giờ, ta đến phối thuốc.” “Được, đây mới là thiên tài biểu muội tốt của ta, nhưng ngươi nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian, bọn họ mà đi thì sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.” Bên kia Thẩm Tu Lâm còn đang mua bán cộng thêm tu luyện còn không biết hắn đã bị một người phụ nữ tính kế. Hắn nói với Đông Phương Hiển ở đối diện “Đông Phương muốn cái gì, ta cũng mua một ít cho Đông Phương.” Đông Phương Hiểu nhìn đối phương, lắc đầu “Không cần. Những thứ này đối với ta không có nhiều tác dụng.” Là như vậy sao? Xem ra, Đông Phương Hiển cũng cần linh khí thế nhưng không phải quá mức dựa vào những thứ này. Hắn nghĩ tới lời đối phương từng nói, sau mạt thế, linh khí trong tinh hạch có chút nóng nảy, trường kỳ hấp thu mà không có phụ trợ công pháp sẽ tạo ra bất lợi đối với thân thể, có lẽ sẽ rút ngắn tuổi thọ của con người. Nếu như Đông Phương Hiển không dựa vào linh khí, chắc đối phương có thứ càng tốt hơn, hoặc là có phương thức có thể tu luyện? Ý niệm này chỉ ở trong đầu xuất hiện, lúc này tự nhiên không thích hợp dò hỏi. Hơn nữa, bọn họ cũng không có thân quen đến mức có thể hỏi mấy sự tình cơ mật này. Vì vậy, Thẩm Tu Lâm chỉ là cười cười “Nói như vậy ta liền không bắt buộc, chỉ là nếu như Đông Phương có nhu cầu gì thì vẫn nói thẳng ra là tốt rồi.” Đông Phương Hiển gật đầu, biểu thị đã biết. Còn có thể hay không thật sự mở miệng, vậy cũng không biết. Đến buổi trưa, Thẩm Tu Lâm cũng không có ý định lái xe nửa canh giờ để quay về ăn trưa. Hơn nữa sau khi trải qua việc tu luyện một đêm ngày hôm qua, hắn rõ ràng phát hiện lượng linh khí mình có thể hấp thu lại tăng lên một ít, lúc này vẫn chưa tới cực hạn. Cho nên, hắn dự định ở bên ngoài tuỳ tiện ăn cơm, buổi chiều tiếp tục đi dạo, cho đến khi chính mình không có cách nào hấp thu lại quay trở về tu luyện. Vì vậy, Thẩm Tu Lâm chuyển hướng về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương đói bụng chưa? Chúng ta ở bên ngoài dùng cơm?” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì “Được.” Vì vậy, Vương Thành dẫn hai người tìm một quán cơm đi vào. Quán cơm cũng không lớn, thế nhưng buôn bán lại tương đối tốt. Phần lớn là thương nhân từ các nơi đến giống như Thẩm Tu Lâm, còn lại tựa hồ cũng không thiếu người địa phương. Vương Thành cười nói “Thẩm thiếu, quán cơm này có vài món chiêu bài, được không ít người yêu thích, ta mang Thẩm thiếu cùng Đông Phương tiên sinh đến nếm thử.” “Ân, nhưng nơi này có quá nhiều người, có phòng riêng không?” “Có, có.” Vương Thành vội vàng nói “Ở trên lầu ba có phòng riêng.” “Vậy được, trực tiếp đi lên.” Vương Thành chào hỏi lão bản tiệm cơm, lão bản này cũng nhận thức Vương Thành, liền nói ngay “Các ngươi đi lên trước, chúng ta gọi người mang thức ăn đưa lên.” “Được rồi, vậy thì làm phiền ngươi rồi.” Vương Thành cười nói, cùng Thẩm Tu Lâm bọn họ lên lầu ba. Khi Thẩm Tu Lâm bọn họ bóng người biến mất, một nữ nhân xinh đẹp cũng đi vào trong quán ăn … Chính là Lưu Tịch Nhan.