Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 183 : Là vợ của tôi

Nói khí lực lớn, cũng có nghĩa là thực lực của người này rất mạnh. Nếu không thì, dù là khí lực lớn đến mức nào, cũng sẽ bị người khác búng một ngón tay bay ra xa. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đương nhiên là hiểu được điều này. Nhưng điều mà họ không hiểu là, người đàn ông này tại sao lại cứ quấn lấy Lâm Tôn. Vì vậy, Thẩm Tu Lâm hỏi thẳng ra, đồng thời cũng vận dụng dị năng mình vừa học được. À không, phải nói là năng lực đặc biệt mới đúng. Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm rất bất ngờ, hắn không nghe thấy suy nghĩ của đối phương thì cũng là điều bình thường thôi, chỉ là, sao đến cả tiếng tim đập cũng không nghe thấy? Điều này có chút kỳ quái? Khi hắn muốn cẩn thận cảm nhận lại một lần, một luồng sóng năng lượng bỗng nhien từ trên người đối phương truyền ra, ngăn trở Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm không muốn đối phương nghĩ hành động của mình là khiêu khích. Thế nên khi đối phương nhìn sang hắn, hắn lặng lẽ thu hồi lại năng lực của chính mình. Chờ đối phương hỏi, bản thân mình cũng có cách đối phó. Thế nhưng, bất ngờ là… đối phương chỉ liếc hắn một cái, rồi lập tức dính mắt vào trên người Lâm Tôn. Khoé miệng Thẩm Tu Lâm âm thầm giật giật, thế này là phải thích Lâm Tôn nhiều đến mức nào! Đúng vậy! Chắc chắn là phải vô cùng thích Lâm Tôn! Đối phương lúc này thế mà lại tiếp tục nhào về phía Lâm Tôn. Lâm Tôn thấy thế vội vàng trốn sau lưng Thẩm Tu Lâm Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hợp lực cản người kia lại. Đối phương nghi hoặc nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện “Sao hai người lại cản tôi? Em ấy là vợ tôi.” May là lúc này Thẩm Tu Lâm không uống nước, nếu không thì khẳng định đã phun hết cả ra. Người này… đang nói cái gì! Mặt Lâm Tôn cũng đen “Anh nói cái gì!” Đối phương kiên trì nhìn Lâm Tôn, bình tĩnh nói “Em là vợ của tôi.” “Có trời mới là vợ của anh.” Lâm Tôn nổi giận, thẳng tay đánh tới. Lần này, Lâm Tôn thực sự nổi giận, cũng vô cùng liều mạng. Chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người ta. Thẩm Tu Lâm không nhúc nhích, hắn còn đang mải sờ sờ cằm, ngoáy ngoáy tai “Thế, Đông Phương, em có cảm thấy… hình như anh vừa nghe nhầm cái gì thì phải?” Đông Phương Hiển liếc xéo hắn “Nếu anh muốn nói tới cái từ “vợ” kia, vậy thì anh không nghe nhầm đâu.” “Ha.” Thẩm Tu Lâm hít sâu “Đây thực sự là… Người này từ đâu chạy tới vậy, can đảm ghê.” Mặc dù nhìn vẻ ngoài của Lâm Tôn… có chút xinh đẹp, thế nhưng loại xinh đẹp này vẫn khác biệt rất nhiều so với phái nữ. Ít nhất, người khác nhìn vào Lâm Tôn, tuyệt đối sẽ nói đây là một người đàn ông tuấn tú đẹp trai, sẽ không nói là một phụ nữ xinh đẹp diễm lệ. Cho nên, chẳng lẽ người kia không phân biệt nổi nam nữ hay sao? Đang nghĩ như thế, tình hình trước mắt lại thay đổi. Lâm Tôn chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn nhẫn, ẩn chứa sát khí, chỉ nhìn thôi cũng biết anh ta đang nổi giân, thế nhưng đối phương thì lại vô cùng kỳ quái. Cũng không thấy đối phương ra tay quá nhiều, người này chỉ khi Lâm Tôn công kích mới tránh đi, hoặc trực tiếp đỡ đòn của Lâm Tôn mà thôi. Cứ như vậy, Lâm Tôn lại rơi vào thế bị động. Mà người đàn ông kia, hiển nhiên là không ra tay hết toàn lực. Nhưng người này cũng không phải đang đùa giỡn Lâm Tôn. Nghiêm túc mà nói, người này đang nhường Lâm Tôn. Rốt cuộc là từ chỗ nào lại chạy tới một người mạnh như vậy? Hơn nữa, lúc trước hắn và Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực kéo người này ra, hắn thậm chí còn nghi ngờ, nếu như chỉ có một mình hắn, không hẳn là có thể dễ dàng kéo người này ra. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt. Lúc này, họ thấy Lâm Tôn vô cùng tức giận, từ trong không gian lấy ra một thứ, đập mạnh về phía người đàn ông… Hai người Thẩm Tu Lâm cùng lúc ngừng ánh mắt. Bởi vì bọn họ nhận ra thứ mà Lâm Tôn dùng để đánh người kia, chính là cái quạt khi trước. Nhớ khi đó, cái quạt này cũng bị hỏng, nhưng Lâm Tôn vẫn thu lại nó, hẳn là sau đó anh ta đã sửa lại nó. Hiện giờ nó có vẻ mạnh hơn so với lúc ở thành Song Ưu rất nhiều. Hơn nữa, cái quạt này từng làm cho người khổng lồ thành Song Ưu bị thương nặng, giờ lại dùng để đối phó với người đàn ông kỳ quái này… chắc cũng sẽ có hiệu quả. Ít nhất, một chiêu như vậy của Lâm Tôn, nếu là Thẩm Tu Lâm, hắn cảm thấy… chính mình nhất định cũng sẽ né tránh. Nếu như không tránh khỏi, vậy thì át hẳn sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng mà, tình cảnh lúc này lại khiến cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cảm thấy có chút kinh ngạc. Bởi vì, ở phía bên kia, người đàn ông không hề né tránh, mà lại dùng tay của mình tới đỡ đòn. Sát theo đó, một màn càng kỳ lạ hơn lại xảy ra. Người đàn ông đưa tay ra đón… thế mà thật sự đỡ được. Không chỉ thế, cái quạt vô cùng lợi hại kia, vốn là một pháp bảo có tính chất công kích rất mạnh mẽ, khi bị người đàn ông kia đỡ được… lại có vẻ… có vẻ hoàn toàn nghe theo. Đông Phương Hiển nheo mắt lại “Người này… khá là quái dị.” Thẩm Tu Lâm tán đồng gật đầu “Đúng vậy, thật sự rất kỳ lạ. Ngay cả đồ vật có tính chất công kích mạnh như vậy cũng đỡ được.” Phía bên kia, Lâm Tôn hẳn là cũng rất kinh ngạc. Anh ta chỉ vào đối phương, ngón tay hơi run lên, hai mắt không dám tin mở to. “Anh thế mà lại có thể… Làm sao lại…” Đối phương ấn ấn tay vào cái quạt, ngay lập tức, cái quạt kia càng tỏ ra biết điều hơn, trực tiếp nằm nhoài lên trên bả vai của đối phương. Đúng vậy, nó nằm luôn lên một bên vai người đàn ông. Thẩm Tu Lâm âm thầm than thở “Người này có thực lực không tệ.” Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Cũng không biết là địch hay là bạn…” Thẩm Tu Lâm xoa cằm suy nghĩ “Lâm Tôn là người bên phía chúng ta… Người này gọi Lâm Tôn là vợ, hẳn là cũng có thể tính tới bên phái chúng ta đúng không? Chỉ là, chúng ta vẫn phải đánh với hắn một trận.” Đông Phương Hiển gật đầu, rồi nhảy lên giữa không trung. Đông Phương nhà hắn thực sốt ruột, hắn còn chưa ra tay cơ mà. Thẩm Tu Lâm mỉm cười suy nghĩ một chút, rồi chạy theo… Lâm Tôn nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tham gia vào, không tiếp tục xem trò vui nữa, lập tức thở phào một cái, rồi hung hăng nói “Đánh! Đánh hắn tàn phế cho tôi! Để xem cái miệng kia còn dám nói nhăng nói cuội nữa hay không!” Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng “Đừng thô bạo như vậy… Nhưng người có thực lực mạnh thế này thì đúng là nên giao đấu thật.” Vì vậy, cuộc chiến một chọi một biến rganhf ba chọi một. Thẩm Tu Lâm và Đông PhươngHieenr cũng không nương tay. Dưới sự tấn công của ba người, đối phương rốt cuộc có chút không chống đỡ được, một chiêu của Lâm Tôn… quét tới bả vai của đối phương. Thực ra thì Lâm Tốn vốn định đánh tới ngực, nhưng ngẫm lại thì đối phương cũng chỉ nói linh tinh vài câu, cũng không làm mình bị thương gì. Thế nên, Lâm Tôn chuyển từ tấn công vào ngực đối phương sang bả vai. Người đàn ông bị đánh bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất… Thẩm Tu Lâm cũng không nhịn được cảm thấy đau thay cho đối phương. Thế nhưng, điều khiến cho mọi người bất ngờ lại là, người đàn ông kia… lại đứng lên ngay lập tức. Hơn nữa, tay của người này, giống như đang trị liệu, chỉ là không có loại ánh sáng trắng giống như dị năng, nhưng tay của đối phương đảo qua vết thương trên vai… Không mất bao lâu, chủ tốn khoảng vài giây, vết thương đã hoàn toàn khỏi hẳn. “Đây là trị liệu hệ dị năng?” Đông Phương Hiển nhíu mày “Sao lại cảm thấy không giống bình thường?” Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc này, người đàn ông đi tới. Lâm Tôn nói “Anh là Tiểu Cường đánh mãi không chết sao?” Đối phương lắc đầu, bình tĩnh nhìn Lâm Tôn “Tên của anh không phải là Tiểu Cường.” Khoé miệng Lâm Tôn giật giật. Người này, phải nói là anh ta thật không có tí khiếu hài hước nào, hay là có quá nhiều khiếu hài hước? Mấy người Thẩm Tu Lâm đã thấy được thực lực chân chính của đối phương. Tuy rằng bọn họ cũng không phát huy hết thực lực, tình huống hiện giờ chưa đến mức phải quyết liệt chiến đấy như vậy, nhưng đối phương đã vô tình chứng minh thực lực của chính mình. Cao thủ như vậy, đương nhiên là không thể đắc tội quá nhiều. Nhưng mà, vấn đề thì vẫn phải giải quyết. Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nói “Vị này, phải xưng hô thế nào?” Đối phương hỏi gì đáp nấy “Tang Thì.” “Tang Thì?” Thẩm Tu Lâm cảm thấy cái tên này, cũng kỳ quái y hết như chính bản thân đối phương. Hơn nữa, cái tên này… nghe giống như là tang thi vậy. Được rồi, hắn nói như vậy, có chút thất đức. “Ừm.” Đối phương gật đầu. Thẩm Tu Lâm chỉ vào mình “Tôi là Thẩm Tu Lâm, đây là người yêu của tôi, Đông Phương Hiển. Còn đây là… À, Lâm Tôn. Chúng ta nói một chút chuyện của Lâm Tôn đi.” Lâm Tôn lườm Tang Thì, tư thế có vẻ như nếu nói không xong thì lại sẵn sàng lai vào đánh tiếp. “Tang Thì, Lâm Tôn là nam, chuyện này anh cũng biết đúng không?” Người này dù hơi kỳ quái, thế nhưng mắt chắc không có bệnh gì đâu? Tang Thì gật đầu “Ừm, tôi biết.” “Nếu anh biết thì sao lại nói Lâm Tôn là… Khụ khụ, vợ? Nam thì không nên dùng xưng hô như thế, huống chi là Lâm Tôn cũng không quen biết gì anh?” Đối phương nghe vậy, bình tĩnh nhìn Lâm Tôn, dùng giọng nói vừa như thâm tình, vừa như chân thành nói “Em chính là vợ của tôi. Tôi biết mà, từ khi em vừa xuất hiện tôi đã biết.” Lâm Tôn cảm thấy lời này… nghe càng quái quái hơn! “Anh nói cái gì cơ! Cái gì mà vừa xuất hiện, tôi hoàn toàn không biết anh là ai.” Lâm Tôn lớn tới như vậy rồi, thật sự chưa bao giờ gặp qua người này. Điều này làm cho Lâm Tôn vô cùng khó chịu, việc ép mua ép bán thế này chỉ khiến cho người khác cảm thấy bực bội mà thôi. Đối phương vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Tôn như cũ, dùng cùng một loại giọng điệu để nói lại một câu y hệt lúc trước “Em chính là vợ của tôi, tôi biết mà.” Người này hoàn toàn không phải đang bình tĩnh, mà là giống như bị thôi miên vậy. Lâm Tôn tức đến mức đầu cũng xịt ra khói. Thẩm Tu Lâm cũng có chút bất đắc dĩ, người đàn ông này, sao lại khăng khăng không dứt như vậy? Hơn nữa, cách đối phương nói chuyện nghe rất lạ. Trong lòng âm thầm thở dài, Thẩm Tu Lâm nói “Tang Thì, không cần biết anh nhận định thế nào, thế nhưng bản thân Lâm Tôn thực sự không quen biết anh. Thực lực của anh tuy mạnh hơn Lâm Tôn một chút, thế nhưng Lâm Tôn cũng có những người bạn như chúng tôi. Anh xác định, anh muốn đối đầu với chúng tôi hay sao?” Tang Thì hơi run lên, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn phía Thẩm Tu Lâm. “Vậy anh nói, tôi phải làm thế nào?” Thẩm Tu Lâm thật sự rất muốn nói, tôi làm sao biết phải làm thế nào! Thế nhưng… Nhìn dáng vẻ của đối phương, hắn chỉ có thể ho một tiếng “Anh thích Lâm Tôn, có đúng không?” “Ừm.” Tang Thì gật đầu, vô cùng chắc chắn “Tôi đương nhiên là thích em ấy, bởi vì em ấy là vợ của tôi.” Thẩm Tu Lâm nghe vậy, hơi nghi ngờ híp mắt một cái, ngay tại khi Lâm Tôn suýt chút nữa lại nổ tung thì khuyên nhủ vài câu, rồi đổi hướng sang Tang Thì. “Anh không cảm thấy cách anh nói chuyện… hơi kỳ lạ hay sao? Anh thích Lâm Tôn, cho nên muốn người ta làm… bạn lữ của anh, hay là, anh đã nhận định Lâm Tôn là bạn lữ của anh, cho nên mới cho rằng anh yêu người ta?” Thẩm Tu Lâm nhấn mạnh hai chữ “cho rằng”. Có lẽ câu nói này của Thẩm Tu Lâm rất phức tạp, cho nên, Tang Thì mất một hồi mới phản ứng lại “Không hiểu, tôi chỉ biết là, em ấy là vợ của tôi.” Được rồi, vấn đề này thực sự lại trở về điểm xuất phát. Đông Phương Hiển nhận ra Thẩm Tu Lâm đang muốn làm cái gì. So với Thẩm Tu Lâm muốn dùng phương thức chu đáo để xử lý, Đông Phương Hiển trực tiếp hơn nhiều, y nói “Ngươi yêu ai thích ai là chuyện của ngươi. Ngươi nói Lâm Tôn là vợ của ngươi, đấy là do ngươi tự cho rằng là như thế. Nếu muốn Lâm Tôn cũng nghĩ như vậy, thì chính ngươi phải trả một cái giá nhất định.” Người đàn ông nhìn về phía Đông Phương Hiển, gật đầu “Được, vậy tôi phải làm thế nào?” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Vấn đề này ngươi có thể bàn bạc với Lâm Tôn. Thế nhưng, nếu Lâm Tôn không đồng ý cho ngươi làm cái gì thì ngươi không thể làm cái đó, hiểu chưa? Bằng không, chúng ta sẽ không thừa nhận ngươi.” Tang Thì nghe vậy, không hề do dự một giây nào, lập tức gật đầu “Được.” Thẩm Tu Lâm bội phục nhìn người yêu nhà mình, Đông Phương của hắn quá lợi hại! Đông Phương Hiển nói “Lâm Tôn, ngươi tới nơi này làm gì?” Lâm Tôn bĩu môi, nhưng cũng biết, trước khi tìm được phương pháp hợp lý, thì con bạch tuộc trước mắt chắc chắn là không thể ném đi đâu được. Nếu như bọn họ cưỡng ép ra tay, thứ nhất là sẽ đẩy một cao thủ như vậy ra phía ngoài. Thứ hai là nếu giết được thì tốt, nhưng nếu không giết được mà để cho người chạy trốn, người bên phía bọn họ cũng không phải ít, khi bị trả thù… sẽ không dễ chịu gì. Hơn nữa, cho tới bây giờ, người đàn ông này ngoại trừ hơi thần kinh một chút ra thì cũng không có vấn đề gì khác. Hay là người này do thế lực nào đó phái tới đây? Nếu như vậy thì lại càng phải đặt ở bên người nhìn chằm chằm! Thế nên, Lâm Tôn lườm Tang Thì một cái, rồi trả lời câu hỏi của Thẩm Tu Lâm “Tối hôm qua, một thủ hạ của tôi trở về. Cậu ta mua vài viên năng lượng thể từ mấy cửa hàng ở đây. Những viên năng lượng thể kia rất tinh khiết, có lớp ngăn cách ở phía bên ngoài, khiến cho năng lượng không bị tiết ra. Loại năng lượng thể này không khác gì mấy so với loại bình thường, vài cửa hàng ở đây đều có. Tôi nhìn thấy, đương nhiên là muốn mang túi ba gang lại đây.” “Mang túi ba gang lại đây”, có nghĩa là muốn thu hết tất cả chỗ năng lượng thể kia lại. Cho nên, Lâm Tôn mới sáng sớm đã ra ngoài, ước chừng là muốn đi một vòng kiểm tra cẩn thận… Nếu như vậy, Lâm Tôn hẳn cũng đã biết được cửa hàng nào có năng lượng thể. Thẩm Tu Lâm không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, gật gật đầu “Ừm. Nếu điều anh nghĩ là đúng, thì chúng ta có thể thu thập loại năng lượng thể mà người khác chưa biết đến kia về cho mình… Anh tìm được bao nhiêu rồi?” Lâm Tôn nói “Tìm được một ít, thế nhưng cũng gặp phải phiền phức.” Nói xong, Lâm Tôn mất hứng liếc xéo một cái về phía Tang Thì. Lần này, Thẩm Tu Lâm không nhịn được cảm thấy buồn cười “À… Lâm Tôn này, còn sót lại bao nhiêu, chúng tôi tới giúp.” Lâm Tôn mịt mờ chỉ chỉ vài cửa hàng, Thẩm Tu Lâm hiểu rõ, nắm tay Đông Phương Hiển đi “hành sự”, Lâm Tôn im lặng nhìn theo bóng lưng Thẩm Tu Lâm. Cứ như thế bỏ mình lại nơi này? Có nhầm không vậy! Tang Thì nhìn Lâm Tôn, bỗng nhiên nói “Em thích cái này?” Vừa nói, trong tay Tang Thì vừa xuất hiện… năng lượng thể cao cấp. “Trời.” Mặc dù là Lâm Tôn thì cũng bị giật mình “Anh… Sao anh lại có nhiều năng lượng thể như vậy?” Nhất là, đẳng cấp cũng rất cao. Tang Thì nói “Bọn họ có ý xấu nhằm vào tôi, thế nên tôi giết bọn họ.” Bọn họ mà Tang Thì nói tới… phải là chủ nhân của chỗ năng lượng thể này. Lúc này, Lâm Tôn mới phát hiện… Những năng lượng thể trong tay Tang Thì, giống như đều là nội đan của động vật. Khoé miệng Lâm Tôn giật một cái “Rốt cuộc thì anh đáng ghét tới mức nào, mới khiến nhiều động vật như vậy muốn nhằm vào anh.” Tang Thì suy nghĩ một chút, nói “Rất nhiều.” Khoé miệng Lâm Tôn lại giật giật, hoài nghi nhìn Tang Thì “Chỗ nội đan này, anh không muốn? Đều cho tôi?” Tang Thì nói “Đối với tôi mà nói, chúng không phải nhu yếu phẩm. Em đã thích, thì cho em thôi.” “Haha.” Lâm Tôn cười lạnh một tiếng “Nếu như là đồ mà anh cần thì sao?” Tang Thì nói “Cũng cho em.” Lâm Tôn nhíu mày. Tang Thì nghiêm túc nói “Em thích cái gì, tôi đều cho em hết.” Khoé miệng Lâm Tôn co quắp, cảm thấy thực sự… quá quái dị! Nhưng mà, đồ tốt lại cho không như vậy, có ngốc mới không lấy. Lâm Tôn đưa tay ra, âm u cười một cái “Đưa đây.” Tang Thì không hề do dự, thẳng thắn đưa luôn mấy viên năng lượng thể đang cầm trong tay cho Lâm Tôn. Lâm Tôn cảm nhận được năng lượng trào ra từ năng lượng thể, ánh mắt hơi loé lên. Năng lượng thật sự rất nhiều. Đẳng cấp của hai viên này khá cao. Giống như sợ đối phương đổi ý, Lâm Tôn vội vàng thu chỗ năng lượng thể này vào không gian, rồi bình tĩnh nói “Tôi nhận quà của anh, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý cái quan điểm vợ chồng gì kia của anh. Tôi nói cho anh biết, tôi ghét nhất là mấy chữ này. Sau này không cho phép anh nói ra những chữ như vậy nữa. Cứ gọi thẳng tôi là Lâm Tôn là được rồi.” Lâm Tôn? Tang Thì suy nghĩ một chút, gật đầu “Được, tôi biết rồi.” Lâm Tôn cười nhạt, nói “Người trong đội ngũ của chúng tôi không phải là ít… Việc đầu tiên mà anh phải làm được là không phản bội. Nếu như anh phản bội, dù chân trời góc biển, người muốn giết anh cũng có rất nhiều.” Tang Thì lập tức bình tĩnh nói “Chân trời góc biển, em ở chỗ nào, thì tôi ở chỗ đấy.” Lâm Tôn tiếp tục giật giật khoé miệng “…”