Dumbledore đã chuẩn bị nhiều cho cái ngày này. Khi nhận được bức thư kì lạ báo cho cụ về những Trường Sinh Linh Giá, cụ bắt đầu tiến trình đào sâu về quá khứ của Voldemort, điều mà cụ cũng đã phần nào nghiên cứu trước đó, nhưng chưa hề mảy may một manh mối rõ ràng về việc cần phải tập trung theo hướng nào. Cụ đi tìm chiếc nhẫn của gia tộc Malvolo trước, bởi đó là thứ được nêu ra rõ ràng hơn trong bức thư, và cũng bởi cụ đã sớm biết dòng họ Malvolo vốn là tổ tiên bên ngoại của Voldemort. Tìm về quê hương của Voldemort chẳng có gì khó khăn cho lắm, nhất là sau khi đã nắm trong tay một mớ thông tin khá đầy đủ về những người nhà Malvolo từ các cựu nhân viên của Bộ đã từng tiếp xúc và phụ trách ít nhiều về những người nhà này. Cụ cũng chẳng mất nhiều nhặn thời gian gì để tìm ra chiếc nhẫn bị chôn vùi dưới đống gạch đá hoang tàn. Thật là một chỗ giấu kì lạ cho một vật báu. Nhưng hóa ra đó cũng là một chỗ giấu tốt, bởi chẳng ai có thể ngờ đến điều đó, trừ khi họ đã biết về Trường Sinh Linh Giá và thực sự hiểu Voldemort. Dumbledore đã hết sức xúc động khi cầm trên tay chiếc nhẫn đó, bởi cụ đã nhận ra kí hiệu hình tam giác đặc biệt trông như một vết xước nguệch ngoạc trên mặt đá. Một trong ba báu vật đã ám ảnh tuổi trẻ nông nổi của cụ, mà ngay cả đến giờ cụ vẫn chưa hết tò mò về nó. Viên Đá Phục Sinh. Viên đá gọi những người thân yêu đã chết trở về. Chính lời cảnh báo đanh thép trong bức thư đã giúp cụ thắng được khao khát đeo chiếc nhẫn đó lên tay ngay để thử quyền năng của viên đá đó. Trở về văn phòng hiệu trưởng, cụ dùng thanh gươm Gryffindor để làm vỡ viên đá. Lời nguyền hắc ám ếm trên đó biến mất theo, cụ đeo nó lên tay và xoay ba vòng, nhìn cha mẹ cùng em gái mình hiện lên, và khóc nức nở trong nỗi cô đơn và ân hận. Dumbledore mất nhiều thời gian cho cái Trường Sinh Linh Giá thứ hai này. Khi đọc về chiếc vòng cổ trong bức thư, cụ đã phần nào nghi ngờ đó là vật báu bị mất cắp của nhà Slytherin. Cụ truy tìm từng manh mối trong kí ức của những người đã từng tương tác với Chúa tể Hắc ám. Cụ dần hình thành một bức tranh khá đầy đủ về các Trường Sinh Linh Giá mà hắn đã tạo ra. Cụ tìm thấy một cái hang, nơi cụ tin rằng Voldemort sẽ giấu một Trường Sinh Linh Giá, nếu những gì cụ hiểu về hắn đúng. Mặc dù vậy cụ cũng không chắc đó là Trường Sinh Linh Giá gì, có phải cái dây chuyền mà người viết thư nặc danh nhắc đến không. Khảo sát cái hang đó, Dumbledore càng tin tưởng vào phán đoán của mình khi nhận ra những lời nguyền hắc ám được ếm trong hang để ngăn cản bất kì ai cả gan vào đó. Cụ vượt qua từng cửa ải một, cho đến cửa ải cuối cùng: thứ chất độc trong cái chậu đựng cái Trường Sinh Linh Giá. Dumbledore hiểu đó là một thứ chất độc chết người, và có thể cụ sẽ chẳng uống hết được thứ chất độc đó để mà lấy cái Trường Sinh Linh Giá ra, hoặc là nếu có thì cũng chẳng có sức để vượt qua những rào cản khác để mang nó trở về nếu cụ hành động một mình. Từng này tuổi đầu, Dumbledore thừa hiểu biết và trí thông minh để hiểu rằng chẳng có sự liều lĩnh và hi sinh vô ích nào là đáng cả, vì thế cụ cần phải chắc chắn lấy được chiếc Trường Sinh Linh Giá, cũng đồng nghĩa với việc cần có viện trợ. Cụ cũng để ý thấy chiếc thuyền đi đến hòn đảo giữa hồ bị ếm bùa để chỉ đi được một người lớn. Cụ cần mang theo một người chưa trưởng thành nữa. Nhưng ai? Có ai chưa trưởng thành mà cụ đủ tin tưởng? Chẳng có ai cả. Dumbledore cảm thấy một sự thất vọng trào lên trong dạ, nhưng cụ không hề nản chí. Cụ chợt nhớ đến một kỉ niệm thời trai trẻ, khi cụ cùng ông bạn quý hóa của mình là Gellert Grindelwald cùng nhau nghiên cứu Nghệ thuật Hắc ám. Nghệ thuật Hắc ám. Khi đó với cụ chỉ là niềm đam mê khám phá sự kì diệu của phép thuật, sự háo hức tìm tòi của tuổi trẻ, và cả niềm đam mê cháy bỏng với người bạn của mình. Dumbledore chợt nhận ra một trong những trò nghịch ngợm của họ khi đó có thể ứng dụng vào việc lần này. Cụ cũng nhận ra lời nguyền của Voldemort cũng sẽ bị chế ngự tốt nhất bằng một phép thuật hắc ám. Bùa phép Voldemort ếm lên chiếc thuyền rất mạnh, nó khiến cho Dumbledore phải cải biên lại bùa chú của mình khá nhiều để có thể đánh lừa được nó. Hơn nữa cụ chỉ có thể ếm nó lên một người chưa qua tuổi trưởng thành bao lâu. James Potter.Dumbledore tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Cụ luôn luôn tin vào năng lực và lòng trung thành của thằng bé. Có những sự bồng bột của tuổi trẻ - như cụ khi xưa, nhưng xuất sắc và chính trực. Một Gryffindor đúng điệu. Cụ cũng đang rất hài lòng về sự dẫn dắt của nó đối với Hội Chim Lửa, một tổ chức sẽ cung cấp tương đối nhân sự cho Hội Phượng Hoàng của cụ. Theo thông tin từ nó, cũng như những quan sát của chính bản thân cụ, cụ sẽ thu nhận được ít nhất hai chục thành viên từ đó trong tương lai. Bùa phép cần sự hi sinh. Máu của cụ. Làm cụ yếu đi. Nhưng có hề gì, thằng bé sẽ mang cụ và cái Trường Sinh Linh Giá về. Nó đã không làm cụ thất vọng. Từ rất lâu trước khi đáp xuống nền đá của tháp thiên văn, Dumbledore đã chuẩn bị sẵn tinh thần với cái khả năng có thể mình sẽ chết, nếu không phải ngay trong chuyến đi thì là chết dần chết mòn vì sức hủy hoại của chất độc. Nhưng khi nhìn thấy Severus Snape đứng trước mặt mình, trong lòng Dumbledore bỗng nhen lên một hi vọng mạnh mẽ. Phải. Tại sao cụ đã không nghĩ đến thằng bé này? Severus Snape. Một thằng bé kì lạ. Lắm lúc cụ cũng không chắc gọi nó là một “thằng bé” có đúng không nữa. Không phải bởi vì theo đúng nghĩa đen, nó đã qua tuổi trưởng thành (cái tuổi trưởng thành so với một trăm ba mươi mấy năm của cụ có là cái gì!). Mà bởi vì cách nó nói chuyện với cụ, phong thái, ánh mắt của nó đôi khi, và cả cái kiến thức về Nghệ thuật Hắc ám của nó, không phải những gì thường thấy ở một thanh niên mười tám tuổi. Có lúc, cụ thoáng hoảng sợ, bởi hai kẻ cũng xuất sắc như vậy ở độ tuổi đó mà cụ từng biết, một kẻ đã được chính tay cụ đưa vào trong một cái biệt ngục nơi xa xôi, còn một kẻ… cụ không muốn nghĩ tiếp. Tài năng thường đi liền với tham vọng. Chính bản thân cụ đã trải nghiệm điều đó. Cách thằng bé thể hiện mọi thứ cũng kì lạ, khi cụ quan sát từ trên cao và xâu chuỗi mọi thứ. Cụ chỉ phần nào yên tâm về nó khi cầm trên tay bài luận về âm binh của nó. Nét chữ nghiêng nghiêng nhỏ xíu như muốn díu vào nhau tựa như một đám cỏ, có phần giống nét chữ của một nữ sinh hơn là cái vẻ ngoài cục cằn, lạnh lùng của nó mang một vẻ quen thuộc kì lạ. Ngờ ngợ, cụ cẩn thận dùng chậu Tưởng Kí kiểm tra lại kí ức của mình đến vài lần, và tận hưởng sự hài lòng thú vị khi nhận ra nét chữ đó giống hệt nét chữ trong hai bức thư nặc danh đã gửi cho cụ để báo cho cụ về những cái Trường Sinh Linh Giá và sự truy đuổi của Voldemort đối với James Potter, Lily Evans và nhà Longbottom. Cái câu hỏi “làm sao nó biết” không chỉ mang đến cho cụ sự tò mò mà còn thêm một lo lắng khác. Bởi vì khi cụ cảm thấy yên tâm rằng thằng bé này chắc chắn chống lại Voldemort thì cái điều cụ lo lắng nhiều hơn lại trỗi dậy. Liệu Snape muốn tiêu diệt Voldemort vì nghĩa lớn hay là vì nó muốn trở thành Chúa tể Hắc ám thứ hai? Có lẽ chính vì sự không tin tưởng đó vào Snape mà Dumbledore không hề mảy may nghĩ đến nó chút nào khi cụ biết mình cần một người đi cùng đến cái hang có Trường Sinh Linh Giá. Bởi lẽ nếu xét về lô-gic, có vẻ như nó cũng là một kẻ đồng hành lí tưởng: tuổi ngang với James Potter, khả năng pháp thuật – đặc biệt là phép thuật hắc ám thì vượt xa, và quan trọng hơn là nó đã biết về các Trường Sinh Linh Giá. Tức là chẳng cần phải mạo hiểm để thêm một người nữa biết về việc này. Nhưng Dumbledore chưa tin tưởng Snape. Cụ đã vốn có thái độ thận trọng nhất định với người nhà Slytherin khi mà có khá nhiều người xuất thân từ đó ủng hộ Voldemort. Cụ cũng chưa hiểu gì nhiều về thằng nhóc này, chưa hiểu về động cơ của nó, cũng không biết lòng trung thành của nó đặt ở đâu, và càng không hiểu được được căn nguyên của những thay đổi và biểu hiện lạ lùng của nó. Nó luôn luôn sử dụng Bế Quan Bí Thuật khi giáp mặt cụ, cụ đã từng lén thử dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên nó một lần trong một giây phút tò mò cực độ (điều mà ơn giời, không thành công, nhờ thế mà cụ đỡ cảm thấy xấu hổ vì đã dùng thủ đoạn này lên một học sinh). Nhưng cũng chính nhờ việc này mà cụ càng thêm bất ngờ về khả năng của nó, mặt khác lại càng thấy cần phải thận trọng hơn. Giờ đây, khi Dumbledore nhìn vào cái vóc dáng lòng khòng đen ngòm trước mặt mình, cụ hiểu mình đang có thêm hi vọng giải độc. Nhưng cụ cũng chưa biết mình nên mừng hay lo lắng hơn. Cụ nhìn vào gương mặt nó. Khuôn mặt không chỉ mang một sắc thái “sững sờ” như cụ mong đợi, trông thằng bé như thể đang nhìn thấy Thần Chết. Hai mắt nó sâu hun hút, thất thần, đôi môi mấp máy. - Albus…