Trò chơi vương quyền

Chương 92 : - Phần 2

Ấy vậy nhưng, khi Renly cho phép cô lấy chiếc áo choàng cầu vồng mới thay cho chiếc rách nát thì Brienne của Tarth không có vẻ khó coi nữa. Nụ cười tỏa trên khuôn mặt cô, giọng cô mạnh mẽ và tự hào mỗi khi cất lời. “Bệ hạ, cuộc đời thần là phục vụ ngài. Từ ngày hôm nay, thần chính là tấm khiên bảo vệ ngài, thần thề trước cả các cựu thần và tân thần về điều đó.” Cái cách cô nhìn nhà vua, nhìn từ trên xuống rõ ràng cho thấy cô vẫn còn cao hơn nhà vua, dù Renly đã cao gần như bằng anh trai hắn - thật khiến mọi người đau lòng. “Bệ hạ!” Hiệp sĩ Clen của gia độc Greenpools xuống ngựa chạy đến khán đài không có mái che. “Xin lỗi đã làm phiền người.” Ông quỳ một chân. “Thần có vinh dự mang Phu nhân Catelyn Stark đến trình diện ngài, bà được cử đến thay mặt con trai Robb, lãnh chúa thành Winterfell.” “Hiệp sĩ, là lãnh chúa thành Winterfell và Vua của miền Bắc,” Catelyn sửa lại. Bà cũng xuống ngựa và tiến đến bên cạnh hiệp sĩ Colen. Vua Renly trông có vẻ ngạc nhiên. “Phu nhân Catelyn? Thật vinh hạnh.” Hắn quay qua hoàng hậu trẻ. “Margaery ngọt ngào của ta, đây là phu nhân Catelyn Stark của thành Winterfell.” “Rất hoan nghênh bà có mặt ở đây, phu nhân Stark,” cô gái nói, giọng mềm nhẹ. “Tôi rất tiếc vì sự mất mát bà đã phải chịu.” “Cô thật tử tế.” “Phu nhân, ta thề với bà, ta sẽ buộc nhà Lannister phải trả giá cho cái chết của chồng bà.” Đức vua tuyên bố. “Khi ta chiếm được King’s Landing, ta sẽ gửi cho bà đầu của Cersei.” Điều đó có mang lại Ned ình không? Bà nghĩ. “Đại nhân, thấy công lý đã được thực thi là đủ tâm nguyện của tôi.” “Bệ hạ.” Brienne Xanh sắc bén sửa lại. “Và bà nên quỳ gối khi đứng trước nhà vua.” “Tiểu thư, khoảng cách giữa quan lớn và bệ hạ thường rất nhỏ,” Catelyn nói, “đại nhân Renly đội vương miện cũng như con trai tôi. Nếu cô muốn, chúng ta có thể đứng đây giữa đống bùn và tranh luận về lễ nghi và danh hiệu của mỗi phẩm cấp, nhưng tôi cho rằng chúng tôi có nhiều vấn đề đại sự hơn cần phải thảo luận.” Vài kẻ trong đám quần thần của Renly nổi giận muốn phát tác nhưng Renly chỉ cười lớn. “Nói hay lắm, phu nhân. Sẽ có rất nhiều thời gian để bàn về phẩm cấp khi chiến tranh kết thúc. Vậy hãy kể cho ta hay, khi nào thì con trai bà tấn công Harrenhal?” Cho đến khi xác định được vị vua này là bạn hay kẻ thù, Catelyn quyết không đưa những đề nghị của Robb nói ra. “Đại nhân, tôi không thuộc về hội đồng chiến tranh của con trai mình.” “Không sao, tôi rất hân hạnh nếu anh ta nhường lại vài tên Lannister cho tôi. Anh ta đã xử lý xong Kẻ Giết Vua rồi chứ?” “Jaime Lannister đang bị giam giữ tại Riverrun.” “Vẫn sống sao?” Đại nhân Mathis Rowan trông có vẻ sửng sốt. Nghi hoặc và hoang mang, Renly nói: “Có vẻ như con sói vương nhân từ hơn con sư tử.” “Ôn hòa hơn những người nhà Lannister,” Phu nhân Oakheart thì thầm với nụ cười cay đắng, “như là sa mạc với đại dương.” “Tôi coi đó là yếu đuối,” đại nhân Randyll Tarly, người có một chòm râu xám ngắn, bới móc. “Không phải xúc phạm bà đâu, phu nhân Stark, nhưng lãnh chúa Robb nên tự mình đến để tỏ lòng thuần phục với đức vua, hơn là trốn trong váy mẹ.” “Vua Robb đang chiến đấu với địch nhân,” Catelyn trả lời với ngữ điệu lạnh giá, “chứ không có thời gian tham gia thi đấu võ.” Renly mỉm cười. “Thả lòng người đi, đại nhân Randyll, ta nghĩ ông quá lỗ mãng rồi.” Hắn gọi một người hầu phụ trách quần áo của Storm’s End. “Sắp xếp chỗ ở cho phu nhân và đưa đến những đồ đạc tốt nhất. Phu nhân Catelyn sẽ ở căn phòng dành cho ta. Vì đại nhân Caswell rất có lòng tốt cho ta sử dụng lâu đài của ông ấy nên ta không cần đến phòng đó nữa. Phu nhân, bà hãy nghỉ ngơi đi, sau đó ta rất vinh dự được mời bà đến dùng bữa trong yến tiệc đại nhân Caswell chuẩn bị cho chúng ta tối nay. Một bữa tiệc tiễn biệt. Ta sợ sự giàu có của ông ấy sẽ nhanh chóng thu hút những con ngựa đói bâu tới.” “Không đâu, thưa bệ hạ,” một người đàn ông nhỏ bé thỏ thẻ phản đối, đó hẳn là Caswell. “Những gì của tôi cũng là của người.” “Bất cứ khi nào có ai nói điều gì với anh trai Robert của ta, anh ấy đều tin là thật,” Renly nói. “Ông có con gái chứ?” “Vâng, thưa bệ hạ, hai người.” “Vậy thì hãy cảm ơn các chư thần là ta không phải là Robert. Hoàng hậu ngọt ngào của ta là người phụ nữ duy nhất ta muốn có.” Renly đưa tay ra ôm lấy Margaery. “Phu nhân Catelyn, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau khi bà nghỉ ngơi.” Renly dẫn cô dâu quay về lâu đài trong khi thị tong dẫn Catelyn đến căn phòng lớn phía trước rủ lụa xanh của đức vua. Catelyn thực sự không thể nói gì hơn về nơi này. Căn phòng lớn hơn cả các phòng khách thường với nhiều đồ đạc sang trọng: đệm lông, da cáo lót giường ngủ, một tủ gỗ khảm đồng, một bồn tắm lớn đủ để cho hai người đàn ông vào tắm trong đó, rất nhiều lò sưởi để căn phòng luôn được ấm áp trong đêm đông lạnh giá, những chiếc ghế được trải da, một chiếc bàn viết trên có đầy đủ bút lông và mực, một đĩa hoa quả có đào, mận và lê, những chiếc cốc bạc tinh tế bao quanh một vò rượu, những tủ quần áo chứa đầy quần áo, sách, bản đồ, trò chơi của Renly, một cây đàn harp, một cây cung dài cùng một lọ cung tên, cái đuôi dài đỏ của hai con chim ưng cùng một đống khí giới loại tốt khác. Reny này thật không bạc đãi bản thân, bà vừa quan sát căn phòng vừa nghĩ. Chẳng trách đội quân này di chuyển chậm thế. Bên cạnh lối vào là một cấm vệ quân mặc áo giáp đang canh gác. Toàn thân được vẽ màu xanh của rừng, các hình trạm trổ bằng vàng, chiếc mũ sắt được gắn thêm hai sừng hươu. Chiếc áo giáp được đánh sáng bóng đến mức bà có thể soi gương trên ngực được. Viên lính chằm chằm nhìn bà từ những lỗ xanh sâu thăm thẳm của những chiếc mũ sắt. Khuôn mặt của một người phụ nữ chết đuối, Catelyn nghĩ… Không phải mày đã vô cảm với những thứ này rồi sao? Bà nhanh chóng quay đi, giận dữ với sự yếu đuối của chính mình. Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Bà không có thời gian để thương thân trách phận. Bà phải phủ bụi trên tóc và đổi bộ quần áo phù hợp với buổi yến tiệc của đức vua. Hiệp sĩ Wendel Manderly, Lucas Blackwood, Hiệp sĩ Perwyn Frey và những quý tộc khác cùng bà đến lâu đài. Phòng khách trong thủ phủ của lãnh chúa Caswell kỳ thực không lớn, vì vậy đám người của Catelyn đành dạt ra hai bên, để ngồi giữa là những hiệp sĩ của Renly. Catelyn được phân ngồi trên ghế cao, giữa đại nhân Mathis Rowan mặt đỏ và Hiệp sĩ Jon Fosssoway của gia tộc Fowwaway ba cây táo xanh, thân thiện. Hiệp sĩ Jon pha trò đùa trong khi đại nhân Mathis lịch sự hỏi về sức khỏe của Cha bà, các anh em và đám trẻ con bà. Brienne của gia tộc Tarth cũng ngồi cuối bàn dành cho quý tộc. Cô không mặc chiếc váy dành cho các tiểu thư mà mặc bộ đồ dành cho hiệp sĩ, áo nhung thêu hình bông hồng và bầu trời trong xanh, quần túm và đeo đôi ủng, thắt lưng cài kiếm. Chiếc áo choàng cầu vồng mới của cô phủ qua vai. Nhưng bộ quần áo cũng không thể làm nổi bật nên các nét tầm thường trên khuôn mặt, đôi bàn tay to bè, khuôn mặt to bè cùng hàm răng lô nhô. Bên ngoài áo khoác, cơ thể cô trông thật thô thiển, hông rộng, đùi to, đôi vai to bè và ngực nhỏ. Mọi hành động của Brienne cho thấy cô ta biết rất rõ điều ấy, và chấp nhận nó luôn. Cô chỉ cất lời khi được hỏi và hiếm khi ngẩng đầu khỏi đĩa thức ăn. Thức ăn ở đây thực phong phú. Cứ như thể chiến tranh không ảnh hưởng gì đến sự thịnh vượng Highgarden.Trong khi các ca sĩ biểu diễn thì đám người hầu rót rượu, bưng lên cá muối chiên giòn và món gà nấu với nấm. Tiếp theo là những lát bánh mì đen lớn cùng với củ cải ngọt, đậu Hà Lan, giăm bông và ngỗng quay, tất nhiên không thể thiếu bia. Về món ngọt thì những người hầu của Lãnh chúa Caswell đã mang những đĩa bánh ngọt tinh chế của lâu đài, những con thiên nga làm bằng kem, những lát bánh Chanh phủ đường được khéo léo làm thành hình bông hồng, những chiếc bánh quy phủ mật ong và gia vị, bánh táo, cùng những miếng pho mát tươi ngon. Thức ăn phong phú vẫn không khiến Catelyn ngon miệng, nhưng lúc này không phải là lúc cho phép lộ ra sự yếu đuối khi mà thành công của nhiệm vụ phụ thuộc vào sức khỏe của mình. Vì vậy bà ăn từng chút từng chút trong khi quan sát người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng. Ngồi bên trái Renly là cô dâu trẻ của hắn, bên phải là anh trai cô ta. Dù trên trán vẫn còn đeo dải băng trắng nhưng Hiệp sĩ Loras có vẻ đã hoàn toàn hồi phục từ thất bại hôm qua. Hắn đẹp trai đúng như Catelyn đã nghĩ. Mỗi khi không vui, đôi mắt hắn đầy sống động và thông minh, mái tóc nâu xoăn đẹp một cách tự nhiên khiến bao cô gái phải ganh tị. Hắn đã thay chiếc áo choàng rách nát trong cuộc thi bằng một cái mới, màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp làm từ lụa dành cho Đội ngự lâm Cầu Vồng của Renly (Renly’s Rainbow Guard), trên có thêu biểu tượng hoa hồng vàng của Highgarden. Thỉnh thoảng, vua Renly dùng mũi dao găm lấy vài miếng bơ cho Margaery hoặc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má nàng, nhưng hầu hết thời gian là pha trò hoặc thì thầm với Hiệp sĩ Loras. Đức vua thích đồ ăn thức uống nhưng không hề lạm dụng chúng. Hắn thường cười lớn và nói chuyện với thân thiện với cả quý tộc hay những người có xuất thân thấp hèn. Một số vị khách không có chừng mực. Họ uống nhiều và ồn ào khiến bà cảm thấy phiền lòng. Con trai của đại nhân Willum là Josua và Elyas đang tranh luận sôi nổi về King’s Landing. Đại nhân Varner thì đang để một cô hầu bàn ngồi trên gối, mũi hít hít cổ cô ta trong khi một tay đã thò vào trong váy thám hiểm thân thể. Guyard Xanh (Green), tự xưng là một ca sĩ, thì đang chơi đàn harp khúc đuôi sư tử nốt được nốt không. Hiệp sĩ Mark Mullendore mang theo một con khỉ sọc đen trắng và đang lấy chính bàn ăn trên đĩa của mình cho nó, trong khi Hiệp sĩ Tanton của gia tộc Fossoway ba cây táo đỏ thì nhảy lên bàn thách đấu một mất một còn với Sandor Clegane. Cuộc đấu sẽ trở nên trang trọng hơn nếu Hiệp sĩ Tanton không đặt một chân lên đám nước sốt và ngã chổng vó. Một tên hề nhảy ra từ một cái thùng thiếc vẽ vàng, đầu đội mũ sư tử và chạy quanh bàn truy đuổi một tên hề khác đang cầm quả bong bóng thì không khí vui vẻ đã lên đến cao trào. Cuối cùng Vua Renly cũng yêu cầu được biết tại sao hắn lại đánh anh mình. “Tại sao, Bệ hạ, thần chính là Kẻ Giết Vua,” tên hề nói. “Phải là Kẻ Giết Vua, trò hề của một thằng hề,” Renly nói và cười ha hả. Đại nhân Rowan bên cạnh hắn không tham gia vào cuộc vui này. “Tất cả họ còn quá trẻ,” ông nói. Đúng vậy. Hiệp sĩ Bách Hoa (Knight of Flowers) thậm chí chưa đến đầu hai khi Robert chém đầu hoàng tử Rhaegar ở Trident. Hầu hết trong số họ ở độ tuổi này. Khi King’s Landing sụp đổ bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ ẵm ngửa, và khi Balon Greyjoy nổi dậy ở Quần đảo Sắt (Iron Islands) đa số người ở đây vẫn còn hưởng tuổi thơ vô tư. Họ chưa bao giờ nhìn thấy cuộc tàn sát thực sự, Catelyn nghĩ khi theo dõi đại nhân Bryce thúc giục hiệp sĩ Robar biểu diễn kỹ năng sử dụng dao găm. Đối với họ, đây vẫn chỉ là cuộc chơi, một cuộc thi lớn và tất cả những thứ bọn họ tìm kiếm là chiến thắng, danh dự và vinh quanh. Bọn họ chỉ là những đứa trẻ say mê các bài hát và các câu chuyện cổ, và tất cả chỉ là những đứa trẻ nhưng luôn nghĩ mình vĩ đại. “Chiến tranh sẽ giúp họ trưởng thành,” Catelyn nói, “giống như chúng ta vậy.” Khi Robert và Ned cùng Jon Arryn giương cao cờ khởi nghĩa chống lại Aerys Targaryan, bà vẫn còn là một cô bé, và khi cuộc chiến kết thúc, bà đã là một phụ nữ. “Tôi thấy tiếc cho họ.” “Tại sao?” Đại nhân Rowan hỏi. “Hãy nhìn họ, họ vẫn còn trẻ và khỏe, đầy sức sống và cười vui. Họ sôi động, sức lực tràn trề, hào hứng hơn là họ biết phải làm gì. Tôi dám nói sẽ có rất nhiều đứa trẻ tư sinh trong đêm nay. Vậy thì sao lại đáng tiếc?” “Bởi vì nó sẽ không kéo dài lâu.” Catelyn buồn bã trả lời. “Bởi vì họ là những hiệp sĩ của mùa hè,trong khi mùa đông đang tới.” “Phu nhân Catelyn, bà đã sai.” Brienne có đôi mắt xanh da trời như chiếc áo giáp của mình. “Mùa đông sẽ không bao giờ tới với những kỵ sĩ như chúng ta. Dù chúng ta có chết trên chiến trường, thì chắc chắn cũng sẽ có bài hát nhắc đến chúng ta, và trong các bài hát thì mãi mãi là mùa hè. Trong các bài hát, các hiệp sĩ đều ga lăng, các cô gái đều đẹp và mặt trời luôn tỏa sáng.” Mùa đông đang tới với tất cả chúng ta, Catelyn nghĩ. Với mình thì nó đã đến từ khi Ned chết. Và nó cũng sẽ đến với cô, cô gái nhỏ, nhanh hơn là cô tưởng. Nhưng bà không có lòng nào mà tranh luận tiếp về vấn đề này. Đức vua đỡ lời cho bà. “Phu nhân Catelyn.” Renly cất lời. “Ta cảm thấy cần chút không khí trong lành. Bà có muốn đi dạo bộ cùng ta không?” Catelyn đứng dậy ngay tức thì. “Tôi rất vui lòng.” Brienne cũng đứng dậy. “Bệ hạ, xin hãy cho tôi chút thời gian để mặc áo giáp. Ngài không nên ra ngoài mà không có bảo vệ.” Vua Renly mỉm cười. “Nếu ta không an toàn ngay trong lâu đài của Lãnh chúa Caswell, cùng với quân đội của chính ta, thì một người bảo vệ cũng chẳng ích gì… ngay cả khi người bảo vệ là cô. Ngồi xuống và ăn đi. Nếu ta cần thì ta sẽ gọi cô.” Những lời của hắn đả kích nàng nặng nề hơn bất cứ cú đánh nào trong cuộc đấu chiều nay. “Tuân lệnh, bệ hạ,” Brinne ngồi xuống, cụp mắt xuống. Renly cầm tay Catelyn và dẫn bà đến hành lang, vượt qua một tên thủ vệ vụng về căng thẳng đến mức suýt đâm thương vào hắn khi hành lễ. Renly thân mật vỗ vai và bình luận một câu dí dỏm. “Đi lối này, thưa phu nhân.” Đức vua đưa bà đi qua một cánh cửa thấp dẫn tới bậc cầu thang. Họ bắt đầu trèo lên. “À, Hiệp sĩ Barristan Selmy đang cùng sát cánh với con trai bà ở Riverrun?” “Không,” bà trả lời, hoang mang, “ông ấy không còn phục vụ cho Joffrey sao? Ông ấy là đội trưởng đội ngự lâm quân.” Renly lắc đầu. “Người nhà Lannister kể rằng ông ta quá già và đã trao chức cho Chó Săn (Hound). Ta nghe nói ông ấy rời King’s Landing để phục vụ cho vị vua đích thực. Chiếc áo choàng mà ta trao cho Brienne hôm nay nguyên bản là ta giữ cho Selmy, hy vọng rằng ông ấy có thể trao cho ta sự phục vụ. Nếu ông ấy không đến Highgarden, ta nghĩ có lẽ ông ấy đã đến Riverrun.” “Tôi không nhìn thấy ông ấy.” “Ông ấy đã già, không nghi ngờ gì, nhưng vẫn là một người lính giỏi. Ta hy vọng ông ấy không gặp bất trắc gì. Nhà Lannister đúng là một lũ ngu.” Họ lại bước lên mấy bậc cầu thang. “Ngay trong cái đêm mà Robert chết, ta đã đề nghị trao cho chồng bà một trăm lính để khống chế Joffrey. Nếu ông ấy nghe ta thì hôm nay ông ấy vẫn làm nhiếp chính vương, còn ta cũng không phải khởi binh đoạt quyền thế này.” “Ned đã từ chối ngài.” Bà không nghe thấy ai nói đến chuyện này. “Ông ấy đã thề sẽ bảo vệ bọn trẻ của Robert.” Renly nói. “Mà ta thì không đủ thực lực để hành động một mình, vì vậy khi lãnh chúa Eddard quay mặt đi với ta, ta không còn cách nào khác là rời đi. Nếu ta còn ở lại, thì chắc chắn hoàng hậu sẽ cho ta nằm cùng một chỗ với anh trai mình.” Nếu ngài còn ở lại, đưa tay hỗ trợ Ned thì anh ấy sẽ vẫn có thể còn sống, Catelyn cay đắng nghĩ. “Ta rất thích chồng bà, phu nhân. Ông ấy là một người bạn trung thành của Robert. Ta biết điều đó… nhưng ông ấy không hiểu được đạo lý co được dãn được. Tại đây, ta mong có thể chỉ cho bà điều gì đó.” Họ đã đi đến bậc thềm trên cùng, Renly đẩy một cánh cửa gỗ và họ bước ra ngoài nóc nhà. Thành lũy của lãnh chúa Caswell kỳ thực không cao như danh xưng, nhưng vì đồng quê thấp và bằng phẳng nên Catelyn có thể dõi tầm mắt nhìn được mọi hướng. Và dù bà nhìn theo hướng nào thì cũng chỉ nhìn thấy những đốm lửa. Chúng bao phủ mặt đất như những ngôi sao rơi và vô tận. “Nếu thích thì bà cứ đếm, phu nhân.” Renly lặng lẽ. “Và đến khi hừng đông bà cũng không thể đếm hết đâu. Ta tự hỏi có bao nhiêu đốm lửa bao xung quanh Riverrun đêm nay?” Catelyn mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc vang đến từ Phòng Khách, phát tán vào bầu trời đêm. Bà không đủ can đảm đếm những ngôi sao bên dưới. Ta nghe nói con trai bà đã vượt qua Neck với hai mươi ngàn lính,” Renly tiếp tục, “giờ thì các quý tộc của Trident đang ủng hộ hắn, có lẽ hắn đã có khoảng bốn mươi ngàn quân.” Không, bà nghĩ, không được đến con số đó, chúng tôi đã mất nhiều người trên chiến trường, và những người khác còn phải lo gặt hái. “Ở đây ta có gấp hai lần con số đó,” Renly nói. “và đó chỉ là một phần của sức mạnh. Mace Tyrell vẫn còn mười ngàn quân trấn thủ tại Highgarden. Chẳng bao lâu nữa một người ủng hộ ta đang trấn thủ tại Storm’s End cũng mang quân đến gia nhập vào đội của ta. Và đừng bao giờ quên anh trai ta, Stannis, trấn thủ Dragonstone và thốn trị các quý tộc của Biển Hẹp.” “Có vẻ như ngài chính là người đã lãng quên Stannis.” Catelyn nói, giọng sắc bén hơn so với dự tính. “Bà định nói đến quyền thừa kế?” Renly cười to. “Để tôi nói thẳng điều này nhé, phu nhân, Stannis sẽ là một ông vua khắc nghiệt. Hay anh ấy rất thích được coi là thế. Người ta tôn trọng Stannis, thậm chí là sợ anh ấy, nhưng sẽ không bao giờ yêu anh ấy.” “Ông ấy vẫn là anh trai ngài. Và nếu có bất kỳ ai có quyền lợi về Ngôi Sắt thì đó phải là Stannis.” Renly nhún vai. “Nói cho ta biết, anh trai ta có quyền gì với Ngôi Sắt?” rồi hắn không đợi bà có câu trả lời. “Ồ, người ta thường nói về dòng máu chung giữa Baratheon và Targaryen, về những đám cưới hàng trăm năm qua, về những đứa con trai thứ hai và đứa chị gái đầu. Không ai ngoài đám học sĩ quan tâm đến nó. Robert chiếm được ngôi chính nhờ chiếc rìu của anh ấy.” Hắn vung tay chỉ những đám lửa trại kéo dài đến tận chân trời. “Đây chính là quyền của ta, cũng như đã từng là của Robert. Nếu con trai bà giúp ta như Cha hắn đã từng giúp Robert, hắn sẽ thấy rằng ta không keo kiệt. Ta vui lòng bảo đảm hắn sẽ có tất cả đất đai, danh hiệu và quyền lợi của mình. Hắn có thể cai trị Winterfell như ý muốn. Hắn thậm chí có được danh xưng Vua Miền Bắc nếu thích, khi nào hắn còn quỳ gối và coi ta là đức vua toàn đế quốc. Vua chỉ là một danh xưng, nhưng sự vâng lời, lòng trung thành, sự phục vụ… đó chính là thứ phải là của ta.” “Vậy nếu hắn không đưa những điều đó cho ngài thì sao, đại nhân?” “Ta vẫn cứ là vua, phu nhân, và không phải là vua của một vương quốc bị chia năm xẻ bảy. Ta không thể nói chi tiết hơn nữa. Ba trăm năm trước, một vị vua nhà Stark đã quỳ gối với Ageon Rồng, khi ông ta thấy không còn hy vọng chiến thắng. Đó là một người khôn ngoan. Con trai bà cũng nên khôn ngoan như thế. Khi hắn gia nhập đội quân của ta, chiến tranh sẽ nhanh chóng kết thúc. Chúng ta…” - Renly bất chợt ngừng lại, băn khoăn. “Chuyện gì thế?” Tiếng lách cách của chuỗi xích sắt vang lên khi cánh cổng được nâng lên. Dưới sân nhỏ bên dưới, một kỵ sĩ cưỡi con ngựa thở phì phò lao nhanh vào. “Khẩn cấp bẩm báo với đức vua,” hắn hô to. Renly ngó ra từ một lỗ châu mai. “Hiệp sĩ, ta ở đây.” “Bệ hạ,” viên kỵ sĩ thúc ngựa tiến gần. “Thần cố gắng đến nhanh nhất có thể. Từ Storm’s End. Chúng ta đang bị vây. Bệ hạ, Hiệp sĩ Cortnay đang cùng họ giao chiến, nhưng…” “Nhưng… điều đó là không thể. Nếu lãnh chúa Tywin rời Harrenhal, ta đã được biết” “Không phải đám người Lannisters, bệ hạ. Mà là lãnh chúa Stannis. Không, giờ ông ấy đã tự phong vương, Vua Stannis.”