Trò chơi vương quyền
Chương 52 : phần 1
TYRION
“Ngươi muốn ăn à?” Mord lăm le nhìn và hỏi. Hắn cầm đĩa đậu phộng trên bàn tay với những ngón tay ngắn ngủn.
Tyrion Lannister đang đói chết đi được, nhưng anh không thể để gã cục súc này thấy anh quỵ lụy. “Có một cái chân cừu thì ngon phải biết,” anh nói, từ cái giường cỏ ở góc xà lim. “Có lẽ thêm một đĩa đậu và hành nữa, cùng bánh mỳ nướng quết bơ, và một bình rượu nóng để nuốt thức ăn xuống, Hoặc bia, nếu anh thấy thế dễ hơn. Tôi không kén chọn lắm.”
“Chỉ có đậu thôi, Mord nói. “Đây.” Hắn giơ cái đĩa ra.
Tyrion thở dài. Gã cai ngục này đúng là một kẻ đầu đá, với những chiếc răng nâu xỉn và con mắt đen ti hí. Nửa mặt bên trái của hắn có vết sẹo nơi một nhát rìu đã chém bay tai và một phần má hắn. Sự ngờ nghệch của hắn tương đương với sự xấu xí đó, nhưng Tyrion đang đói. Anh vươn tay lấy cái đĩa.
Mord giật lại và nhe răng cười. “Đây này,” hắn nói và giơ ngoài tầm với của Tyrion.
Chàng lùn khó nhọc đứng lên, mọi xương khớp đều đau nhức. “Chúng ta phải chơi cùng một trò trong mọi bữa ăn sao?” Anh cố với đĩa đậu.
Mord lóng ngóng lùi lại, cười toe toét qua hàm răng nâu xỉn. “Đây này, chú lùn.” Hắn vươn thẳng tay giơ cái đĩa ra, qua ngoài xà lim về phía khung trời trước mặt. “Ngươi muốn ăn hả? Tới đây nào. Tới mà lấy đi.”
Tay Tyrion quá ngắn không thể với nổi cái đĩa, và anh cũng không định bước ra ngoài bờ vực. Nếu thế chỉ cần Mord hẩy cái bụng trắng hếu của hắn một cái, và anh sẽ là một đống bầy nhầy kinh tởm trên những phiến đá của Cổng Trời, cũng như rất nhiều tù nhân khác của Eyrie trong nhiều thế kỷ. “Nghĩ lại thì ta không đói lắm,” anh tuyên bố và lùi vào góc xà lim.
Mord làu bàu và giơ những ngón tay dày cui ra. Ngọn gió đón lấy cái đĩa, làm nó xoay tròn khi rơi xuống. Đậu bay ngược lại phía họ khi thức ăn mất hút khỏi tầm mắt. Gã cai ngục cười lớn, bụng hắn rung bần bật như một đĩa bánh pudding vậy.
Tyrion cực kỳ tức giận. “Đồ chó đẻ từ cái mông mắc bệnh đậu mùa,” anh quát. “Ta nguyền rủa ngươi chảy máu vì kiết lỵ mà chết.”
Vì câu nói đó, Mord dùng cái giày mũi sắt đá mạnh vào cạnh sườn Tyrion.
“Ta rút lại câu nói đó!” anh há miệng khi lăn lộn trên đống rơm. “Ta thề sẽ tự tay giết chết ngươi!” cánh cửa sắt nặng nề đóng lại. Tyrion nghe có tiếng chìa khóa xoay lách cách.
Đối với một người còi cọc, anh đúng là bị nguyền rủa mới có cái miệng làm hại cái thân thể này, anh nghĩ khi bò vào trong xó mà nhà Arryn gọi một cách nực cười là nhà ngục. Anh chui bên dưới chiếc chăn mỏng là chỗ nằm duy nhất của anh, ngước nhìn lên bầu trời xanh không một gợn mây và những ngọn núi thấp thoáng xa xa dường như kéo dài bất tận, ước gì anh vẫn còn tấm áo choàng da mèo ma mà anh thắng cược được của Marillion. Da có mùi máu và mốc, nhưng nó ấm áp và dày dặn. Mord đã cướp lấy ngay khi nhìn thấy nó.
Gió giật lấy tấm chăn của anh với những cơn gió xoáy sắc ngọt như những móng vuốt. Xà lim của anh nhỏ tới thảm hại, kể cả đối với một người lùn. Nó rộng chưa đầy hai mét, và ở nơi lẽ ra phải có một bức tường, nơi lẽ ra một bức tường phải có cho đúng nghĩa là một nhà ngục, thì sàn nhà dừng lại và bầu trời mở ra. Anh được hít thở không khí trong lành và tắm mình trong ánh mặt trời, được ngắm nhìn trăng sao mỗi đêm, nhưng anh muốn đổi tất cả chỉ lấy một khoảnh khắc sống trong ngục thất tối như hũ nút của thành Casterly Rock.
“Ngươi sẽ bay,” Mord đã hứa với anh vào ngày hắn đẩy anh vào xà lim này. “Hai mươi ngày, ba mươi, có thể là năm mươi ngày. Sau đó ngươi sẽ bay thôi.”
Nhà Arryn là nơi duy nhất trong vương quốc này có nhà ngục cho phép tù nhân tùy ý trốn. Vào ngày đầu tiên, sau khi thu hết dũng khí trong nhiều giờ liền, Tyrion đã nằm bẹp xuống và bò ra ngoài rìa, thò đầu nhìn xung quanh. Anh ở trên một khoảng không cao gần hai trăm mét so với mặt đất, chẳng có gì khác ngoài bầu trời kia. Nếu anh thò cổ ra xa, anh sẽ thấy những xà lim khác ở bên phải và bên trái phía trên mình. Anh là một con ong trong tổ ong bằng đá, và có người đã xé toạc đi đôi cánh của anh.
Trong xà lim lạnh buốt, gió gào thét suốt ngày đêm, và tệ nhất là, sàn nhà dốc. Chỉ hơi dốc một chút thôi, nhưng thế là đủ rồi. Anh sợ nhắm mắt, sợ rằng mình sẽ lăn ra ngoài và đột ngột tỉnh giấc trong cơn hoảng hốt khi đang bay xuống. Chẳng có gì lạ nếu những nhà ngục lưng chừng trời có thể khiến người ta hóa điên.
Cầu thần thánh cứu con, có một người tù nào đó đã viết lên tường bằng thứ mực gi đó như máu, bầu trời xanh đang vẫy gọi. Lúc đầu Tyrion còn cố phỏng đoán xem hắn là ai, và hắn là người thế nào; sau đó, anh quyết định rằng mình thà không biết còn hơn.
Giá mà anh ngậm miệng lại.
Chính thằng nhóc đáng ghét đó đã gây sự trước, khi nhìn xuống anh từ cái ngai chạm khắc bằng gỗ đước bên dưới lá cờ mang biểu tượng mặt trăng và chim cắt của Nhà Arryn. Tyrion Lannister cả đời đều bị người ta nhìn xuống, nhưng hiếm khi bởi con mắt long lanh của một thằng nhãi sáu tuổi vắt mũi chưa sạch, một thằng oắt con cần lèn chặt gối hai bên má để má không chảy xệ xuống. “Hắn là người xấu à?” thằng nhóc hỏi, tay ôm chặt lấy con búp bê.
“Đúng,” phu nhân Lysa ngồi trên ngai vàng bên cạnh nói. Bà ta mặc một cây xanh da trời, mùi phấn và nước hoa sực nức căn phòng.
“Hắn nhỏ thế,” Lãnh chúa thành Eyrie khúc khích cười nói.
“Đó là Tyrion Quỷ Lùn, của Nhà Lannister, người đã giết cha con.” Bà ta nói vang vọng khắp Đại Sảnh của thành Eyrie, vang vọng trong những bức tường trắng sữa và những hàng cột đẹp đẽ, khiến ai ai cũng nghe thấy rõ. “Hắn đã giết Quân sư sao?”
“Ồ, giờ ta còn giết cả ông ta nữa à?” Tyrion nói, như một kẻ ngốc.
Đáng ra lúc đó anh phải ngậm miệng và cúi đầu. Giờ anh mới nhận ra được; bảy địa ngục ơi, sau đó anh mới thấy. Đại Sảnh của nhà Arryn dài và giản dị, với cái lạnh lẽo tới từ những bức tường đá hoa cương trắng gân xanh, nhưng những khuôn mặt xung quanh anh còn lạnh lẽo hơn. Sức mạnh của Casterly Rock ở quá xa, tại Thung lũng Arryn này không có bạn hữu của nhà Lannister. Im lặng chấp nhận là cách phòng thủ tốt nhất của anh.
Nhưng tâm trạng của Tyrion quá tệ nên anh đã không sớm nhận ra. Xấu hổ làm sao, anh đã vấp ngã trong những bước cuối cùng của chuyến hành trình cả ngày trời lên thành Eyrie, đôi chân còi cọc của anh không thể mang anh lên cao hơn. Bronn đã cõng anh đi nốt đoạn đường còn lại, và sự chế nhạo này giống như đổ thêm dầu vào lửa giận trong anh. “Có vẻ tôi là một anh chàng nhỏ bé bận rộn,” anh nói với sự mỉa mai cay đắng. “Tôi không biết khi nào mình có thì giờ đi giết chóc và ám sát nữa.”
Đáng ra anh phải nhớ mình đang đối diện với ai. Cả triều đình đều biết Lysa Arryn và đứa con yếu ớt điên rồ bằng nửa bà ta kia không hề thích những trò đùa. Nhất là khi nó nhắm thẳng vào họ.
“Quỷ Lùn,” Lysa lạnh lùng nói, “ngươi nên cẩn thận mấy lời móc máy của ngươi và lịch sự nói chuyện với con trai ta, không ta thề ngươi sẽ phải hối hận. Hãy nhớ rằng ngươi đang ở đâu. Đây là Eyrie, và những hiệp sĩ Thung Lũng đang ở quanh ngươi, những người thực sự yêu quý Jon Arryn. Tất cả bọn họ đều sẵn sàng chết vì ta.”
“Phu nhân Arryn, nếu có bất cứ nguy hại nào tới tôi, anh trai Jaime của tôi sẽ vui lòng xem xét.” Ngay lập tức, anh biết mình không nên nói những lời đó.
“Ngươi bay được không, Lãnh chúa Lannister?” Phu nhân Lysa hỏi. “Một người lùn có cánh không? Nếu không, tốt hơn hết ngươi nên nuốt mấy lời đe dọa lại và sống lý trí chút đi.”
“Ta không đe dọa,” Tyrion nói. “Chỉ là một lời hứa thôi.”
Lãnh chúa Robert nhỏ nhảy dựng lên, tức giận nên đánh rơi con búp bê. “Ngươi không thể làm hại chúng ta,” thằng nhóc hét lên. “Không ai có thể làm hại chúng ta tại nơi đây. Nói với hắn đi, Mẹ, nói với hắn rằng hắn không thể làm hại chúng ta tại nơi này.” Thằng nhóc bắt đầu co giật.
“Thành Eyrie bất khả xâm phạm,” Lysa Arryn bình tĩnh tuyên bố. Bà ta ôm con lại gần hơn, giữ chặt đứa con trong cánh tay trắng đẫy đà. “Quỷ Lùn đang cố dọa chúng ta thôi con yêu. Nhà Lannister toàn những kẻ nói dối. Không ai có thể hại con yêu của mẹ được.”
Chết tiệt là, bà ta nói đúng. Khi đã biết đường lên đây, Tyrion có thể tượng tượng một hiệp sĩ sẽ phải chiến đấu thế nào, trong khi đá và tên đổ từ trên xuống và kẻ thù đấu với anh ta trong từng bước đi. Ác mộng chẳng là gì khi so với nó. Chẳng lạ khi thành Eyrie chưa từng thất thủ.
Nhưng Tyrion vẫn không thể im miệng. “Không phải bất khả xâm phạm,” anh nói, “mà là quá bất tiện.”
Robert nhỏ chỉ tay xuống, bàn tay run run. “Ngươi nói dối. Mẹ, con muốn thấy hắn bay.”
Hai tên hộ vệ mặc áo choàng xanh tóm lấy tay Tyrion, nhấc bổng anh khỏi nền nhà.
Nếu không có Catelyn Stark thì chỉ có thần thánh mới biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. “Em à,” bà nói từ đằng sau những chiếc ngai. “Chị xin em nhớ, người đàn ông này là tù nhân của chị. Chị không muốn hắn bị tổn hại.”
Lysa Arryn lạnh lùng liếc nhìn chị mình, sau đó đứng dậy bước về phía Tyrion, chiếc váy dài quét đất. Trong tích tắc anh sợ bà ta sẽ đánh mình, nhưng thay vào đó, bà ta ra lệnh cho người thả anh ra. Những tên lính đẩy anh ngã uỵch xuống nền nhà.
Chắc trông anh lố bịch lắm khi đứng lên, chỉ cảm thấy chân mình co lại và anh bò toài ra lần nữa. Những trận cười bùng lên trong Đại Sảnh nhà Arryn.
“Vị khách nhỏ bé của chị gái ta quá mệt không thể đứng nổi nữa rồi,” phu nhân Lysa tuyên bố. “Ser Vardis, đưa hắn xuống ngục. Nghỉ ngơi trong một thiên ngục của chúng ta là quá tốt cho hắn rồi.”
Những người lính lôi anh đứng dậy. Tyrion Lannister đung đưa giữa họ, chân đá loạn xạ, mặt đỏ ửng vì xấu hổ. “Ta sẽ ghi nhớ,” anh nói với tất cả khi họ lôi anh đi.
Và anh nhớ, nhớ tất cả những gì họ đã làm với anh.
Lúc đầu anh tự an ủi rằng sẽ không bị giam cầm lâu. Lysa Arryn muốn nhục mạ anh, thế thôi. Bà ta sẽ cho gọi anh tới ngay thôi. Nếu không phải bà ta thì cũng là Catelyn Stark muốn thẩm vấn anh. Lúc đó anh nên ăn nói cẩn trọng hơn. Họ không dám giết anh ngay. Anh vẫn là người nhà Lannister thành Casterly Rock, và nếu họ dám lấy máu anh, chiến tranh sẽ xảy ra. Hoặc đó là những gì anh tự nhủ với mình.
Nhưng giờ anh không biết nữa.
Có lẽ những kẻ cầm tù anh chỉ muốn anh chết rục tại đây, nhưng anh sợ anh không còn sức để chết dần chết mòn được lâu. Anh càng ngày càng yếu, và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi những cú đá của Mord gây ra vết thương nặng, miễn là cái gã cai ngục đó không cho anh chết đói trước. Chỉ cần thêm vài đêm lạnh và đói, bầu trời xanh kia cũng sẽ gọi anh thôi.
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài bức tường phòng giam (nếu như có bất cứ thứ gì đó). Lãnh chúa Tywin chắc chắn cho người đi tìm kiếm một khi ông biết tin. Jaime có lẽ giờ đã dẫn một đội quân đi qua Núi Nguyệt rồi... trừ khi anh lại lên phương bắc về Winterfell. Liệu có ai ngoài Thung Lũng ngờ rằng Catelyn Stark mang anh tới đâu không? Anh không biết Cersei sẽ làm gì khi biết tin. Nhà vua có thể ra lệnh trả tự do cho anh, nhưng Robert sẽ nghe theo hoàng hậu hay Quân sư của mình? Tyrion không tin vào tình yêu nhà vua dành cho chị gái mình.
Nếu Cersei vẫn nuôi ảo tưởng về mình, chị sẽ buộc nhà vua tự ngồi xét xử Tyrion.
Kể cả Ned Stark cũng sẽ không phản đối, không dám đụng tới danh dự của nhà vua. Và Tyrion sẽ chỉ biết vui mừng chờ đợi cuộc xét xử. Theo như những gì anh thấy, nhà Stark không hề có bằng chứng gì, cho dù họ có đặt những kẻ sát thủ nào trước mặt anh đi nữa. Cứ để họ trình bày trước Ngai Sắt và các lãnh chúa. Thế là họ đi tong. Giá như Cersei đủ thông minh để lường trước điều đó...
Tyrion thở dài. Chị gái anh không phải không có chút thông minh nào, nhưng tính tự cao tự đại làm chị mờ mắt. Chị có thể thấy trong đó lời xúc phạm, nhưng không nhìn thấy cơ hội. Và Jaime còn tệ hơn, anh hấp tấp, cứng đầu và dễ nổi nóng. Anh trai anh không bao giờ chịu cẩn trọng tháo một cái nút trong khi có thể dùng kiếm chém nó làm đôi.
Anh không biết liệu có ai trong hai người đó sai người đi bịt miệng cậu bé nhà Stark không, hay liệu có thực sự họ đứng đằng sau cái chết của Lãnh chúa Arryn. Nếu vị quân sư cũ kia bị sát hại, thì việc đó đã được thực hiện một cách khéo léo và tinh vi. Những người ở độ tuổi ông ta chết đột ngột vì bệnh nhiều. Ngược lại, việc sai một kẻ đại ngố với một con dao ăn cắp đi hành thích Brandon Stark lại là một hành động vụng về tới khó tin. Và nếu nghĩ kỹ, chuyện đó cũng không khó giải thích...
Tyrion rùng mình. Giờ, đó là một mối nghi ngờ kinh khủng. Có lẽ sói tuyết và sư tử không phải những động vật nguy hiểm nhất rừng rậm, và nếu sự thật là như thế, thì có một kẻ nào đó đang biến anh thành công cụ để lợi dụng. Tyrion Lannister ghét bị lợi dụng.
Anh phải thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Cơ hội đánh bại Mord của anh chỉ bằng con số không, và không ai có thể tuồn cho anh một sợi dây dài hai trăm mét, vì thế anh phải đơn độc tìm kiếm tự do thôi. Chính cái miệng đã lôi anh vào xà lim này; vậy thì nó có thể lôi anh ra.
Tyrion đẩy mình đứng dậy, cố gắng quên đi cái nền nhà dốc, và cẩn thận nhoài ra ngoài rìa. Anh dùng tay đấm vào cánh cửa. “Mord!” anh hét. “Cai ngục! Mord! Tôi cần anh! Anh cứ liên tục như vậy trong mười phút trước khi nghe thấy tiếng bước chân. Tyrion lui lại một giây trước khi cánh cửa bật mở.
“Ầm ĩ quá,” Mord gầm thét, mắt vằn máu. Đong đưa trong bàn tay nần nẫn thịt của hắn là một sợi dây da, dài và dày, gấp đôi cổ tay anh.
Đừng bao giờ để chúng biết mày đang sợ, Tyrion tự nhủ. “Anh có muốn giàu không?” anh hỏi.
Mord đánh anh. Hắn lười nhác quật cái đai da, nhưng nó lại trúng tay Tyrion. Anh loạng choạng, nghiến răng vì đau. “Câm họng, thằng lùn,” Mord cảnh cáo.
“Vàng,” Tyrion nói, cố nở một nụ cười, “Casterly Rock có rất nhiều vàng, aaaaa...” Lần này cú đánh trúng cẳng tay, và Mord dùng thêm lực, khiến dây da nảy lên tanh tách. Cú đánh trúng mạng sườn Tyrion, khiến anh khuỵu xuống, rên rỉ. Anh cố nhìn lên gã cai ngục. “Giàu như người nhà Lannister ấy,” anh thở khò khè. “Đó là những gì người ta thường nói, Mord...”
Mord càu nhàu. Sợi dây da rít lên trong không khí và đánh trúng mặt Tyrion. Anh quá đau đến mức không biết là mình đã ngã, nhưng khi mở mắt ra, anh đang nằm trên sàn ngục. Tai anh ong ong, miệng đầy máu. Anh mò mẫm, cố đứng dậy, nhưng những ngón tay anh sờ vào... hư không. Tyrion rụt tay lại như bị bỏng, và cố hết sức nín thở. Anh đã lăn ra sát rìa, chỉ còn cách bầu trời xanh kìa vài centimét.
“Muốn nói thêm không?” Mord nắm sợi dây da và quất mạnh. Tyrion nhảy dựng lên. Gã cai ngục cười lớn.
Hắn sẽ không đẩy mình xuống đâu, Tyrion tuyệt vọng nhủ thầm trong khi cố bò ra khỏi mép vực.
Catelyn Stark muốn mình sống, hắn sẽ không dám giết mình. Anh quệt máu dính trên môi, mỉm cười và nói, “Cú đó đau đấy, Mord.” Tên cai ngục nheo mắt nhìn anh, tính xem liệu có phải anh đang nói móc hắn không. “Ta có thể trọng dụng một người giỏi như ngươi.” Sợi dây da lại bay tới chỗ anh, nhưng lần này Tyrion đã tránh được. Anh chỉ bị sượt qua vai mà thôi.
“Vàng,” anh nhắc lại, bò ngược lại như một con cua, “nhiều vàng hơn số ngươi đã từng thấy trong đời. Đủ để mua đất đai, phụ nữ, ngựa... Ngươi có thể trở thành một Lãnh chúa. Lãnh chúa Mord.” Tyrion khạc ra máu và đờm rồi nhổ ra ngoài trời.
“Không có vàng,” Mord nói.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
276 chương
43 chương
34 chương
67 chương
790 chương
87 chương
21 chương