EDDARD   Cuộc triệu kiến tới trước bình minh một tiếng, khi thế giới vẫn tĩnh lặng và âm u. Alyn lay mạnh ông tỉnh khỏi giấc mơ. Ned loạng choạng vì cái lạnh trước bình minh và vẫn còn ngái ngủ. Ông thấy ngựa đã được đóng yên và nhà vua đã lên ngựa. Robert đeo đôi găng tay da dày màu nâu và mặc áo choàng lông nặng nề với chiếc mũ che kín hai tai. Đối với cả thế giới, ngài như một con gấu ngồi trên lưng ngựa. “Lên ngựa thôi, Stark!” ngài ta hét lên. “Lên ngựa, lên ngựa! Chúng ta có vấn đề phải bàn luận.” “Dù có chuyện gì,” Ned nói. “Vào trong đã, thưa bệ hạ.” Alyn nhấc tấm trướng lên. “Không, không, không,” Robert nói. Hơi thở ông tỏa khói theo từng chữ nhả ra. “Tai vách mạch rừng. Hơn nữa ta muốn ra ngoài trải nghiệm thành phố của anh.” Ser Bodos và Ser Meryn đợi đằng sau cùng một tá lính hộ vệ. Ông chẳng thể làm gì ngoài dụi mắt, mặc đồ và lên ngựa. Robert dẫn đầu, con chiến mã đen tuyền chạy vất vả trong khi Ned phi nước đại theo sau, cố gắng đuổi kịp. Ông hỏi nhưng gió thổi bạt tiếng ông, nên nhà vua không nghe thấy. Sau đó Ned im lặng cưỡi ngựa. Họ nhanh chóng rời vương lộ bước vào cánh đồng tối đen với sương mù dày đặc. Khi đó hộ vệ đã cách xa một quãng ngắn, không thể nghe lỏm nổi, nhưng Robert vẫn chưa chịu giảm tốc độ. Bình minh tới khi họ dừng tại một đồi đất thấp. Lúc ấy, họ đã cách đoàn hàng dặm về phía nam. Mặt Robert đỏ lựng và bừng lên phấn khởi. “Thần thánh ơi,” ngài chửi thề và cười vang, “được ra ngoài cưỡi ngựa theo cách của đàn ông sảng khoái thật! Ta thề đó, Ned, cứ bò ra mà đi thế này đủ khiến người ta điên mất.” Robert Baratheon chưa bao giờ là một người kiên nhẫn. “Mấy cái cỗ xe ngựa chết tiệt, tiếng kêu cót ca cót két của nó, xốc dựng lên như thể chúng ta đi đường núi... Ta hứa với anh, nếu cái thứ khốn nạn đó mà gẫy trục lần nữa, ta sẽ thiêu rụi nó cho Cersei đi bộ!” Ned cười. “Thần rất mừng được rọi đuốc giúp ngài.” “Bạn tốt!” Nhà vua vỗ vai ông. “Một nửa trong ta muốn bỏ họ lại và cứ thế đi tiếp.” Một nụ cười nở trên môi “Thần tin ngài có ý đó thật.” “Đúng thế,” nhà vua nói. “Anh nói sao, Ned? Chỉ anh và ta, hai hiệp sĩ lang thang trên vương lộ, với kiếm bên mình và chỉ thần thánh mới biết điều gì đang chờ đón chúng ta, có thể là một cô con gái nhà nông hoặc cô hầu gái trong quán rượu sẽ ủ ấm giường cho chúng ta tối nay.” “Nếu chúng ta có thể Ned nói, “nhưng giờ chúng ta đã vướng bận trách nhiệm, thưa bệ hạ... với vương quốc, với lũ trẻ, thần với phu nhân của mình và ngài với hoàng hậu. Chúng ta không còn là những cậu bé nữa.” “Anh chưa bao giờ là cậu bé,” Robert càu nhàu. “Thế càng chán hơn. Nhưng từng có một lần... tên cô ấy là gì nhỉ, cái cô gái dân thường của cậu ấy? Becca? Không cô ấy là của ta, thần thánh đã yêu thương cô ấy, ban cho cô ta mái tóc đen cùng đôi mắt to ngọt ngào khiến anh bị hút hồn. Của anh là... Aleena? Không. Anh từng kể cho ta nghe rồi. Có phải Merryl không? Anh biết ta muốn nói tới ai mà, mẹ thằng con hoang của anh ấy?” “Tên cô ấy là Wylla,” Ned lịch sự trả lời. “và thần không muốn nói về cô ấy.” “Wylla. Đúng rồi.” Nhà vua cười toe toét. “Cô ấy hẳn là một cô bồi bàn đặc biệt mới có thể khiến Lãnh chúa Eddard Stark quên đi danh dự, dù chỉ trong một tiếng. Anh chưa bao giờ nói cho ta biết cô ấy trông thế nào.” Ned mím môi tức giận. “Và sẽ không bao giờ. Robert, đừng nhắc tới chuyện đó, vì tình yêu thương ngài dành cho thần. Thần đã đánh mất danh dự của mình và khiến Catelyn nhục nhã, trong con mắt thần thánh và con người.” “Chúa nhân từ, lúc đó anh hầu như chưa hiểu gì về Catelyn.” “Lúc đó nàng đã là vợ thần. Nàng đã mang trong mình đứa con của thần.” “Ned, anh quá nghiêm khắc với bản thân rồi. Anh luôn như vậy. Chết tiệt, chẳng con đàn bà nào muốn Baelor May Mắn trên giường mình.” Ngài vỗ tay lên đầu gối. “À, ta sẽ không ép anh nói, dù thề rằng, nhiều lúc anh cứ xù lông lên khiến ta nghĩ biểu tượng nhà anh phải là nhím mới đúng.” Mặt trời ngày mới đan những tia nắng vào màn sương trắng đục của bình minh. Cánh đồng rộng lớn trống trải màu nâu trải dài trước mắt họ. Trên cánh đồng bằng phẳng thi thoảng lại trồi lên một hai dải đất thấp. Ned chỉ cho nhà vua thấy. “Đó là những nấm mồ của Tiền Nhân.” Robert nhíu mày. “Chúng ta dừng chân tại một nghĩa địa ư?” “Ở mọi nơi trên phương bắc đều có những nấm mồ, thưa bệ hạ.” Ned nói. “Vùng đất này rất lâu đời.” “Và lạnh lẽo,” Robert càu nhàu, kéo áo khoác chặt hơn. Đám lính hộ vệ đứng bên dưới mô đất. Ngay bên cạnh họ. “Ừm, ta không mang anh ra ngoài này nói chuyện về mồ mả hay cãi vặt về cậu con hoang của anh. Có một kỵ sĩ tới trong đêm, mang theo lá thư của Lãnh chúa Varys tại Vương Đô. Đây.” Nhà vua rút lá thư từ thắt lưng và đưa cho Ned. Thái giám Varys là quan mật vụ của hoàng đế. Giờ hắn ta phục vụ cho Robert như từng phục vụ cho Aerys Targaryen. Ned run run mở cuộn giấy, vừa mở vừa nghĩ tới Lysa cùng lời cáo buộc khủng khiếp. Nhưng, lá thư không nhắc tới Lysa. “Nguồn tin tới từ đâu?” “Anh có nhớ Ser Jorah Mormont không?” “Làm sao mà quên được,” Ned thẳng thừng nói. Mormont Đảo Bear là một gia đình lâu đời, kiêu hãnh và chính trực, nhưng nơi họ sống khá lạnh lẽo, xa xôi và nghèo khó. Ser Jorah đã cố làm giàu kho bạc gia đình bằng cách bán vài kẻ săn trộm cho lái buôn nô lệ Tyros. Vì nhà Mormont là những người cầm cờ cho nhà Stark, hành vi của ông ta là điều sỉ nhục với Phương Bắc. Ned đã cất công đi rất lâu tới Đảo Bear, nhưng lúc đó Jorah đã ra khơi tránh xa tầm với của Băng Đao cùng công lý của nhà vua. Đã năm năm trôi qua. “Ser Jorah hiện giờ đang cư ngụ tại Pentos, mong ân huệ hoàng gia để được hồi hương,” Robert giải thích. “Lãnh chúa Varys đã lợi dụng hắn rất tốt.” “Vậy là lái buôn nô lệ đã trở thành gián điệp,” Ned chán ghét nói trong khi trả lại lá thư. “Thần muốn hắn thành xác chết hơn.” “Varys nói với tôi rằng gián điệp hữu dụng hơn xác chết đấy,” Robert nói. “Ngoài Jorah ra, anh còn thấy điều gì từ báo cáo đó?” “Daenerys Targaryen kết hôn cùng một đại hãn nào đó người Dothraki. Thế là sao? Chúng ta có cần gửi quà cưới không?” Nhà vua nhíu mày. “Có lẽ nên gửi một con dao. Một con dao thật sắc và một người dũng cảm dám dùng nó.” Ned không ngạc nhiên. Sự thù hằn của Robert đối với nhà Targaryen luôn luôn điên cuồng. Ông nhớ rõ sự giận dữ khi Tywin Lannister dâng cho Robert xác vợ Rhaegar cùng những đứa con như một minh chứng cho lòng trung thành. Ned cho đấy là hành vi giết người; còn Robert gọi đó là chiến tranh. Khi ông phản đối rằng hoàng tử cùng công chúa nhỏ chỉ là những đứa bé, vị vua mới lên ngôi đã trả lời, “Tôi chẳng thấy đứa nào cả. Chỉ có những chú nòng nọc rồng mà thôi.” Kể cả Jon Arryn cũng không thể làm dịu bão tố. Eddard Stark đã ra đi ngày hôm đó trong cơn tức giận, để đơn thương độc mã chiến đấu trận cuối cùng tại phương nam. Một cái chết khác mới hòa giải được họ; cái chết của Lyanna, và nỗi buồn họ chia sẻ cùng nhau vì sự ra đi của người em gái. Lần này, Ned quyết tâm giữ quan điểm cũ. “Thưa bệ hạ, cô gái đó chỉ là một đứa trẻ. Ngài không phải Tywin Lannister, ngài không giết người vô tội.” Người ta kể lại rằng cô con gái nhỏ của Rhaegar đã khóc lóc khi lính tráng lôi cô bé khỏi giường đối mặt cùng những thanh kiếm. Đứa con trai vẫn còn ẵm ngửa, nhưng quân lính của Lãnh chúa Tywin đã giằng lấy cậu từ bầu sữa mẹ và ném vào tường. “Đứa trẻ này sẽ vô tội trong bao lâu?” Môi Robert mím lại. “Rồi đứa trẻ này sẽ dạng chân sinh ra nhiều con nòng nọc rồng để truyền bệnh cho tôi.” “Nhưng,” Ned nói, “giết một đứa trẻ... là hành động ghê tởm... không tả xiết.” “Không tả xiết?” nhà vua gầm lên. “Điều Aerys làm đối với anh trai Brandon của anh mới là điều không thể tả xiết. Cái cách cha anh chết, mới là điều không thể tả xiết. Và Rhaegar... anh nghĩ hắn đã hãm hiếp em gái anh bao nhiêu lần? Hàng mấy trăm lần? Giọng ngài vang lớn khiến con ngựa hí lên lo sợ. Nhà vua giật mạnh dây cương, khiến con vật im lặng, rồi giận dữ chỉ vào mặt Ned. “Ta sẽ giết bất cứ Targaryen nào rơi vào tay ta, cho tới khi chúng tuyệt chủng như loài rồng, sau đó tôi sẽ đái vào mộ chúng.” Ned biết tốt hơn hết là đừng chọc tức nhà vua khi ngài đang giận dữ. Nếu năm tháng không làm nhẹ cơn khát trả thù của Robert, ông cũng không thể làm gì được. “Nhưng ngài không thể động tay vào cô gái này, đúng không?” ông bình tĩnh nói. Miệng nhà vua biến dạng thành điệu cười khinh khỉnh cay đắng. “Không, thần thánh bị nguyền rủa rồi. Một tên bán pho mát ghê tởm người Pentos đã cho anh em cô ta sống trong nhà với những tên thái giám hợm mình bảo vệ. Và giờ hắn giao chúng cho người Dothraki. Đáng ra ta phải giết chúng từ nhiều năm trước, khi dễ dàng tóm được chúng, nhưng Jon cũng tệ y như anh. Ta ngu ngốc hơn khi nghe lời ông ta.” “Jon Arryn là con người thông thái và là một quân sư đắc lực.” Robert khịt mũi. Cơn giận đột nhiên rời bỏ ngài nhanh như khi nó tới. “Khal Drogo đó có tới cả trăm ngàn chiến binh. Jon sẽ nói gì về điều này?” “Ông ấy sẽ nói thậm chí một triệu Dothraki cũng chẳng đe dọa nổi vương quốc này, miễn là chúng còn ở bên kia eo biển.” Ned bình tĩnh đáp lại. “Tụi man di đó không có thuyền. Chúng ghét và sợ biển rộng.” Nhà vua nhúc nhích trên yên ngựa với vẻ không thoải mái. “Có lẽ. Nhưng các Thành Phố Tự Trị đều có thuyền. Ta nói cho anh nghe, Ned, ta không thích vụ kết hôn này. Trên Bảy Phụ Quốc vẫn có những kẻ gọi ta là Loạn Vương. Anh đã quên có bao nhiêu nhà ủng hộ Targaryen trong chiến tranh sao? Giờ họ đang nằm chờ thời cơ, nhưng chỉ cần cho họ một nửa cơ hội, họ sẽ hạ sát ta ngay trên giường ngủ, và cả các con trai của ta. Nếu vua ăn mày vượt biển cùng đội quân Dothraki theo sau, những kẻ phản bội sẽ về phe chúng,” “Hắn không thể vượt biển được,” Ned hứa. “Và nếu có thể đi chăng nữa, chúng ta sẽ đẩy hắn trở về biển. Một khi ngài chọn ra Thủ Lĩnh Xứ Đông...” Nhà vua càu nhàu. “Lần cuối cùng ta nói, ta sẽ không ban tước hiệu đó cho con trai Arryn. Ta biết cậu nhóc đó là cháu họ anh, nhưng với vụ người nhà Targaryen trèo lên giường cùng Dothraki, chắc ta bị điên mới đặt một phần tư vương quốc lên vai một cậu nhóc ốm yếu.” Ned đã chuẩn bị trước. “Nhưng chúng ta vẫn phải có Thủ Lĩnh Xứ Đông. Nếu Robert Arryn không được, hay ban tước đó ột trong những người anh em của ngài. Chắc chắn Stannis sẽ chứng tỏ được mình tại Storm’s End. Ông đang treo lở lửng cái tên ở đó. Nhà vua nhíu mày không nói.gì. Hình như ngài không thoải mái. “Như vậy đi,” Ned bình thản nói tiếp, “Trừ khi ngài đã hứa trao vinh dự đó cho người khác.” Robert dường như giật mình. Nhanh như chớp, biểu hiện đó chuyển thành tức giận. “Nếu có thì sao?” “Là Jaime Lannister, phải không?” Robert thúc ngựa và bắt đầu xuống mô đất về hướng những nấm mồ. Ned giữ khoảng cách. Nhà vua đi tiếp, mắt nhìn thẳng. “Đúng,” cuối cùng ngài nói. Một từ khó khăn kết thúc một vấn đề. “Sát Vương,” Ned nói. Vậy là lời đồn đã đúng. Ông biết mình đang đi trên một con đường nguy hiểm. “Một người có năng lực và dũng cảm,” ông cẩn trọng nói, “Nhưng cha anh ta là Thủ Lĩnh Miền Tây, Robert. Sẽ tới lúc Ser Jaime kế tục cha. Không một ai có thể cai quản cả hai vùng Đông Tây.” Ông không nói ra mối lo ngại thực sự của mình; sự tiến cử này sẽ đặt một nửa quân đội trong tay nhà Lannister. “Ta sẽ chiến đấu nếu kẻ thù xuất hiện trên mảnh đất của mình,” nhà vua cứng đầu nói. “Tới lúc này, Lãnh chúa Tywin vẫn sống lù lù tại Casterly Rock, vì thế ta ngờ còn lâu Jaime mới kế tục. Đừng quấy rầy ta về chuyện này nữa, Ned, hòn đá đã đặt chắc rồi.” “Tâu bệ hạ, thần có thể nói thẳng được không?” “Vậy là ta không thể ngán anh được rồi,” Robert cằn nhằn. Họ cùng nhau cưỡi ngựa qua một bụi cỏ nâu. “Ngài có thể tin Jaime Lannister không?” “Anh ta là anh sinh đôi với hoàng hậu, anh em đồng hữu của Ngự Lâm Quân, cuộc đời, gia tài và danh dự của anh ta bị ràng buộc với ta” “Cũng như từng ràng buộc với Aerys Targaryen,” Ned chỉ ra. “Sao ta lại không tin anh ta? Anh ta làm mọi thứ tôi yêu cầu. Thanh kiếm của anh ta giúp ta giành được ngôi báu.” Thanh kiếm của hắn giúp làm bẩn ngai báu ngài ngồi thì có, Ned thầm nghĩ. “Anh ta thề bảo vệ sinh mạng nhà vua bằng chính mạng sống của mình. Sau đó hắn đã cắt cổ chính vị vua đó.” “Nhân danh bảy địa ngục, ai đó phải giết Aerys!” Robert nói, đột ngột ghìm cương ngựa lại bên cạnh một ngôi mộ cổ. “Nếu Jaime không làm thì ta hoặc anh cũng làm.” “Nhưng chúng ta không phải anh em đồng hữu của Ngự Lâm Quân,” Ned nói. Ned đã băn khoăn không biết lúc nào nên nói sự thực cho Robert nghe. “Ngài còn nhớ trận Trindent chứ, bệ hạ?” “Ta giành được vương miện tại đó. Sao ta quên được?” “Rhaegar đã làm Ngài bị thương,” Ned nhắc nhở. “Vì thế khi quân Targaryen tan trận bỏ chạy, ngài đã để thần truy kích. Tàn quân của quân đội Rhaegar đã trở lại Vương Đô. Chúng thần đuổi theo. Và Aerys đã trốn trong Tháp Đỏ cùng vài ngàn quân tâm phúc. Thần những tưởng cổng thành sẽ đóng.” Robert lắc đầu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Thay vào đó anh thấy quân lính của chúng ta đã chiếm được thành phố. Thế thì sao?” “Không phải người của chúng ta,” Ned kiên nhẫn nói. “Người của Lannister. Lá cờ sư tử của Lannister tung bay trên thành lũy. Họ là những kẻ phản bội.” Cuộc chiến kéo dài một năm ròng. Những lãnh chúa lớn nhỏ đã tề tựu dưới trướng Robert; những kẻ khác vẫn chọn trung thành cùng vương triều Targaryen. Nhà Lannister hùng mạnh của Casterly Rock, Thủ Lĩnh Miền Tây giữ vị trí trung lập, không nghe theo lời hiệu triệu của quân nổi dậy hay hoàng gia. Aerys Targaryen chắc đã nghĩ rằng thần thánh đã nghe thấy lời thỉnh cầu của mình khi Lãnh chúa Tywin Lannister xuất hiện trước cổng thành Vương Đô với đội quân sung sức gồm mười hai ngàn lính trung thành tuyệt đối. Thế là vị vua điên rồ đã đưa ra mệnh lệnh điên rồ cuối cùng. Ông ta mở cổng đón sư tử vào thành. “Người Targaryen lạ gì chuyện phản bội,” Robert nói khi cơn giận dữ lại bùng lên. “Lannister đã phục vụ họ rất tốt, xứng đáng với những điều họ được nhận. Ta vẫn kê cao gối mà ngủ được.” “Ngài không ở đó,” giọng Ned nói có chút cay đắng. Những giấc ngủ chập chờn không phải xa lạ gì với ông. Ông đã sống cùng lời nói dối của mình trong suốt mười bốn năm trời, nhưng chúng vẫn ám ảnh ông hàng đêm. “Trong lần chinh phục đó không có chút danh dự nào.” “Ngoại Nhân đã cướp đi danh dự của anh thì có!” Robert chửi thề. “Chẳng có Targaryen nào biết về danh dự? Xuống mồ mà hỏi Lyanna về danh dự của rồng thiêng đi!” “Ngài đã trả thù cho Lyanna tại trận Trident,” Ned nói, dừng lại bên cạnh nhà vua. Hứa với em đi, Ned, lời cô vẫn văng vẳng bên tai ông. “Điều ấy không giúp mang nàng trở lại,” Robert nhìn đi chỗ khác, về phía xa xa xám xịt. “Thần thánh chết tiệt. Họ cho ta một chiến thắng rỗng tuếch. Vương miện ư... ta chỉ xin họ để nàng ấy, em gái anh được an toàn... và lại nằm trong vòng tay ta, như định mệnh phải thế. Ta hỏi anh, Ned, đội vương miện thì ích gì? Thần thánh chắc đã đùa cợt cho lời cầu nguyện của một vị vua và kẻ chăn bò cũng như nhau.” “Thần không thể trả lời hộ thần thánh, thưa bệ hạ... Thần chỉ trả lời được chuyện thần đã khám phá ra khi đi vào phòng chầu ngày hôm đó,” Ned nói. “Aerys đã chết trên vũng máu của mình. Những cái sọ rồng nhìn chằm chằm từ những bức tường xuống. Người của Lannister ở mọi noi. Jaime mặc áo choàng trắng của Ngự Lâm Quân bên ngoài bộ giáp vàng. Thần vẫn nhớ trông anh ta thế nào. Ngay cả thanh kiếm cũng mạ vàng. Hắn ngồi trên Ngai Sắt, cao phía trên những hiệp sĩ của mình, đội mũ trụ hình đầu sư tử. Hắn mới chói lọi làm sao!” “Cái đó ai chẳng biết,” nhà vua phàn nàn. “Thần vẫn đang trên lưng ngựa. Thần đi dọc theo hành lang trong im lặng, giữa những hàng đầu rồng. Không hiểu sao thần có cảm giác chúng đang quan sát mình. Thần dừng lại trước ngai báu, nhìn lên anh ta, Thanh kiếm vàng đặt ngang chân, lưỡi kiếm dính máu nhà vua. Người của thần tràn vào phòng theo. Những người của Lannister rút lui. Thần không nói lấy một lời. Thần nhìn hắn ngồi trên ngai vàng và chờ đợi. Cuối cùng Jaime cười và đứng lên. Anh ta tháo mũ và nói với thần, “Đừng sợ, Stark. Tôi chỉ giữ ấm cho nơi này đợi anh bạn Robert thôi. Tôi sợ đây không phải chỗ ngồi thoải mái.” Nhà vua ngửa cổ lên hát. Tiếng cười của ngài làm bầy quạ trong bụi cỏ nâu cao giật mình. Chúng cất cánh bay lên. “Anh nghĩ ta không nên tin Lannister vì anh ta ngồi lên ngai báu của tôi một lúc sao?” Ngài lại cười rung lên bần bật. “Lúc đó Jaime mới mười bảy, Ned. Vẫn còn là một cậu nhóc.” “Cậu nhóc hay đàn ông đều không có quyền ngồi lên ngai vàng.” “Có lẽ anh ta mệt,” Robert gợi ý. “Giết vua là một công việc tốn sức. Có thánh thần biết, chẳng còn nơi nào khác trong căn phòng chết tiệt đó để cho cặp mông nghỉ ngơi. Và anh ta nói thật, đó là một chiếc ghế khổng lồ kém thoải mái. Có thể hiểu theo nhiều cách.” Nhà vua lắc đầu nói tiếp “Giờ ta đã biết tội của Jaime, và chúng ta nên quên vấn đề đó đi. Ta chán ốm những bí mật, những vụ cãi vặt và tước vị rồi, Ned. Việc này tẻ ngắt như đếm từng miếng đồng vậy. Nào, chúng ta cưỡi ngựa, theo cách anh đã biết rồi đấy. Ta muốn một lần nữa cảm nhận gió lùa trên tóc.” Ngài thúc ngựa phi nước đại qua những nấm mồ. Đất bụi bắn ra sau. Ned không theo sau ngay. Ông không biết nói gì, chỉ cảm thấy thật vô dụng. Đây không phải lần đầu tiên ông phân vân không biết mình ở đây làm cái gì và vì sao ông tới. Ông không phải Jon Arryn, biết uốn nắn tính hoang dã và dạy nhà vua những điều khôn ngoan. Robert lầm những gì ngài thích. Ned không thể nói gì hay làm gì để thay đổi được. Ông thuộc về Winterfell. Ông thuộc về Catelyn đang buồn đau và thuộc về Bran. Nhưng một người đàn ông không thể luôn ở nơi mình thuộc về. Eddard Stark đành đầu hàng thúc ngựa đuổi theo nhà vua.