Trò Chơi Tận Thế
Chương 44
//
<img alt="Hình ảnh có liên quan" data-cfsrc="https://i2.wp.com/www.nuibavi.com/userfiles/thuongxuan3.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="Hình ảnh có liên quan" src="https://i2.wp.com/www.nuibavi.com/userfiles/thuongxuan3.jpg" data-pagespeed-url-hash=3903807562 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Con chó trắng biến dị lúc lắc cái đuôi, vui vẻ đáp lời thần hộ vệ của Phong Mặc…
“Ẳng, gâu gâu gâu, ẳng!”
Con yểng có chút gắt gỏng: “Không hiểu. Tao hỏi mày, quanh đây có bọn thú biến dị như mày không, ở đâu? Bọn tao muốn đi xử lý chúng nó!”
Giao tiếp với linh hồn cũng có tỷ lệ thành công nhất định, mà lần này xem ra đã thất bại rồi.
Lần thứ hai lặp lại câu hỏi, toàn thân thần hộ vệ bỗng lóe ánh sáng vàng rực rỡ, tăng thêm sức mạnh linh hồn. Lúc này, khi con chó khổng lồ cất tiếng trả lời, âm thanh nó phát ra đã trở thành tiếng Bàn Cổ: “Tôi không thấy thú biến dị, sau trận tuyết hôm qua động vật trên đường này gần như chạy sạch rồi.”
Thanh âm của con chó là giọng đàn ông trung niên chất phác thành thật. Con yểng nghe nó nói, nghiêng đầu hỏi tiếp: “Mày đang làm gì thế?”
Chó trắng vẫy vẫy đuôi: “Tôi đang giúp chủ nhân. Bà ấy đã sống ở đây lâu lắm rồi, rất thân thiết với hàng xóm xung quanh nên không đành lòng nhìn họ bị ăn thịt, sai tôi đi giúp nhặt xác. Mấy tấm vải trắng che thi thể này cũng là bà ấy đưa tôi đấy.”
Thần hộ vệ tức thì khó chịu: “Mày là động vật, sao lại đi giúp con người? Tao đã gặp rất nhiều chó như mày, con nào cũng oán trách chủ nhân không đối xử tốt với mình, thấy mình không được quan tâm cũng không có tự do. Chúng nó đều nghĩ nếu đã có trí tuệ của con người thì không cần làm nô lệ cho con người nữa, cho nên tất cả đều bỏ đi.”
Cái đuôi xù của chó trắng rũ xuống, nó hỏi ngược lại: “Cậu cũng là động vật, sao lại giúp con người?”
Con yểng vội kêu oáng lên: “Tao khác, tao bị ép! Ai mà thèm giúp bọn họ?”
Chó trắng vẫn giữ nguyên vẻ hàm hậu, nghiêm túc đáp: “Tôi không giống cậu, tôi tự nguyện. Tôi rất thích con người, cũng rất vui vì có thể dùng năng lực của mình giúp đỡ chủ nhân.”
Nói rồi chó lớn không để ý tới con chim thần hộ vệ nữa, hăng hái tiếp tục chui vào một hẻm nhỏ khác tìm thi thể.
Lâm Việt lạnh lùng nhìn bóng dáng khổng lồ dần khuất sau góc đường.
Anh không tin nó.
Theo những gì họ đã thấy, nguyên nhân khiến động vật biến dị tám phần mười chính là vì ăn thịt người, vậy… con chó kia chắc hẳn cũng đã từng ăn.
Nó thật sự có thể lương thiện đến ngây ngô như lời nó nói sao?
Dù sao nó không thể giết họ, họ không thể giết nó, cứ thắc mắc chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phong Mặc quét mắt nhìn khắp con đường. Xung quanh họ không có sinh vật nào ngoài mấy con côn trùng không thể giao tiếp, màu sắc linh hồn thậm chí còn ảm đạm hơn đốm sáng từ những tòa nhà, thế nhưng trên một tòa nhà cũ kỹ gần đó lại vương chút ánh sáng linh hồn màu vàng nhợt nhạt.
Một vật kiến trúc cũ có thể sinh ra linh hồn, nhưng côn trùng lại không thể. Có lẽ là muốn rèn luyện ra linh hồn cần phải tiếp xúc với con người trong một thời gian đủ dài, mà tuổi thọ ngắn ngủi của côn trùng không kịp để chúng làm điều đó.
Phong Mặc gọi thần hộ vệ: “Cháu Ngoan, đi hỏi ngôi nhà kia xem nó biết những gì.”
Thần hộ vệ lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm mắng hắn vài câu, đầy mặt bất mãn bay về phía tòa nhà tỏa ánh sáng linh hồn màu vàng yếu ớt.
Tòa nhà đó thoạt trông quả thực lâu đời, thiết kế phổ thông vuông vức không có gì đặc sắc, bên ngoài ốp một tầng gạch xanh cổ kính, không ít viên gạch đã theo sự bào mòn của thời gian mà bong tróc, lộ ra lớp xi măng xù xì phía sau. Một mặt tường nhà phủ đầy dây thường xuân mơn mởn, màu xanh ngăn ngắt điểm tô nét sống động trên bức tường cũ nát, vừa che giấu vết tích suy tàn, vừa tăng thêm chút vẻ nên thơ.
Thần hộ vệ của Phong Mặc vỗ cánh sạt qua bụi thường xuân, bay vòng vòng trước cửa nhà, hách dịch hỏi: “Mày nói xem một căn nhà như mày sao lại sinh ra linh hồn? Linh hồn mày chẳng lẽ hàng ngày chăm chăm rình trộm con gái nhà người ta tắm, nhìn lén vợ chồng son nhà người ta lên giường hả?”
Linh hồn mờ ảo của tòa nhà cũ thoáng sáng lên, dường như rất muốn cất tiếng đáp lại một câu mà không được.
Thần hộ vệ mổ một cái lên mặt tường, toan ăn thịt con sâu nhỏ đang bò trên dây thường xuân. Tiếc rằng nó là một linh hồn thật sự, không giống như con chó biến dị có thể chất u linh vừa mới rời đi, nó không có thực thể cũng không cách nào đụng vào con sâu kia, cái mỏ trong suốt hạ xuống liền xuyên thẳng qua thân sâu, cắm xuyên cả bức tường gạch cũ.
Con yểng đăm chiêu suy nghĩ giây lát, hỏi tòa nhà: “Nhiều sâu bò tới bò lui khắp người mày như thế, mày không nhột hả?”
Lần này câu hỏi của nó đã được đáp lại. Linh hồn tòa kiến trúc cổ kính bỗng tỏa ánh sáng bội phần rực rỡ, thanh âm khàn đục già nua từ mặt sàn vang lên: “A… á… đừng… không…”
Tòa nhà rõ ràng đang vô cùng khó chịu, chỉ lộn xộn rời rạc bật ra từng chữ, cũng không hiểu nó có ý gì.
Thần hộ vệ há mỏ cười: “Ha ha, nó nhột thật nhỉ? Liệu chặt bớt dây thường xuân trên mình nó có đỡ hơn không?”
Phong Mặc đưa mắt nhìn qua những đồng đội khác.
Vừa rồi để tránh gây sự chú ý, tất cả sáu người đều đã xuống xe đi vào con hẻm nhỏ vắng tanh. Nơi đây tứ phía không người, số phận bụi thường xuân bò lan khắp tường này chỉ nằm trong tay bọn họ.
Tiếng than thở không rõ của tòa nhà cũ, lại thêm lời của thần hộ vệ…
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ thật sự phải đi “làm cỏ”?
Nghe… có hơi ngu.
Thường xuân kỳ thực là một loại thực vật rất khó tiêu diệt, nó có thể leo đến từng khe nứt của ngôi nhà, rễ cây chi chít bám chặt, muốn giật đứt cũng tốn công vô cùng. Cách tốt nhất để loại bỏ nó là phun thuốc vào rễ chính, sau đó để nó từ từ héo rũ, chỉ là giờ họ không có nhiều thời gian đến vậy.
Lâm Việt mặt không đổi sắc bước lên trước, vươn tay tóm lấy một mớ dây leo, kéo xuống.
Anh cố hết sức kéo rụng được một mảng nhỏ, thế nhưng phần lớn dây thường xuân vẫn bám chắc trên mặt tường không chút sứt mẻ.
Ngay khi Lâm Việt toan tóm một đoạn dây leo nữa, âm thanh già nua dưới nền đất lại ồm ồm vang lên, chỉ khác rằng lần này lời nói của nó đã liền mạch hơn hẳn.
“Đừng… Cứu họ… Có người muốn hủy diệt con đường này…”
Căn nhà vừa dứt lời, trước mặt năm người đội Lâm Việt lập tức nhảy ra một loạt chữ.
[Có tiếp nhận nhiệm vụ đoàn đội “hủy thi diệt tích” hay không? Nếu có trên 3 thành viên đồng ý, nhiệm vụ sẽ tự động được tiếp nhận.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có 59% xác suất thu được 1 viên thuốc tiến hóa, 23% xác suất thu được 2 viên thuốc tiến hóa, 14% xác suất thu được 3 viên thuốc tiến hóa, 3% xác suất thu được 5 viên thuốc tiến hóa, 1% xác suất thu được một viên đá dị năng.]
[Có] [Không]
Năm người Lâm Việt liếc nhìn nhau, tất cả đều gật đầu, không chút do dự chọn nhận nhiệm vụ. Sức chiến đấu của họ hiện tại quá kém, cần phải nhanh chóng nâng cấp bản thân, không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Dù nhiệm vụ này vô cùng khó lường, nguy hiểm trùng điệp cũng phải nhận.
Sau khi nhận nhiệm vụ thành công, trước mặt bọn họ xuất hiện một thông báo mới.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Trong vòng một tiếng đồng hồ, tiêu hủy hoàn toàn tất cả thi thể trên đường.]
Đây là kiểu nhiệm vụ gì vậy?
Cả năm người đều không hiểu mục đích của nhiệm vụ này là gì, thế nhưng việc đã nhận nhất định phải làm, Lâm Việt liền lấy một bọc găng tay cao su từ trong không gian ra, phân phát cho đồng đội: “Bắt đầu thôi.”
Mọi người cùng đi về phía thi thể gần nhất. Quan sát xung quanh một lượt thấy không có ai ngăn cản, Lâm Việt nhanh nhẹn kéo cái xác kia vào ngõ.
Nhưng chuyện phải làm sao tiêu hủy thi thể này lại là một bài toán khó. Phương pháp nhanh nhất thuận tiện nhất là gom xác lại một chỗ rồi đốt, thế nhưng trên đường có bao nhiêu cái xác như vậy, nếu thiêu chắc chắn sẽ bốc khói dày đặc khiến nhiều người chú ý.
Cả đội vây quanh thi thể, sốt ruột không thôi.
Lâm Việt nói qua những vấn đề rắc rối của phương án hỏa thiêu, nhanh chóng loại bỏ cách này, lại hỏi mọi người có ai có đề nghị tốt hơn.
Chung Linh nhanh nhảu nói trước: “Phân thây rồi chôn?”
Lâm Việt lắc đầu: “Quanh đây không có đất để chôn, hơn nữa nhẫn không gian của anh đầy rồi, không mang hết số xác này đi được, chưa kể chôn có kĩ đến đâu cũng không thể gọi là tiêu hủy…”
Lâm Dương Dương chớp đôi mắt to, đưa ý kiến: “Anh, em vừa thấy trên đường có một nhà máy làm lạp xưởng, chúng ta có thể ném xác vào máy xay thịt…”
Một khuôn mặt ngây thơ đáng yêu lại nói ra lời khiến người nghe kinh hãi, Lâm Việt mới chỉ tưởng tượng một chút đã dựng tóc gáy, vội vàng cắt ngang: “Thử nghĩ xem còn cách nào khác không.”
Giang Thủy Hàn ngáp một cái, vẻ mặt uể oải đưa ra một loạt phương án, sau đó lại tự mình bác bỏ: “Dùng axit mạnh phân giải? Không được, tìm đâu ra axit đủ mạnh, hơn nữa axit muốn làm rã xác cũng tốn thời gian… Điện cao thế? Khó hơn hỏa thiêu mà hiệu quả cũng không tốt hơn. Nham thạch nóng chảy? Cái này nhanh, tiếc là không có…”
Trong lúc năm người vây quanh một cái xác nghiên cứu đủ cách tiêu hủy nó, Yulia đứng bên cạnh nghe mãi không hiểu cuối cùng cũng tìm được một cơ hội chen vào hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tiêu hủy thi thể thế?”
Lâm Việt ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh chợt nhớ ra Yulia không cùng một đội với họ, hẳn cũng không nhận được thông báo nhiệm vụ.
Anh nói sơ lược sự việc cho Yulia, cô ta nghe một hồi liền hiểu, không nói thêm gì.
Trước kia cô ta đã từng tham gia vài Thế giới luân hồi, nhưng chưa bao giờ thật sự hợp tác với những đội ngũ khác. Mỗi khi cô ta gia nhập một đội đều chỉ là lợi dụng lẫn nhau, người khác ham sắc đẹp của cô ta, cô ta muốn sự ổn định của họ, mà loại quan hệ này đã định trước không thể tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, những đội ngũ trước kia quả thật từng không ít lần làm vài chuyện vô cùng bí mật khó hiểu, hẳn là khi đó họ cũng nhận được nhiệm vụ ẩn, chỉ là không cho cô ta biết mà thôi. Ngay cả trong thành Cực Lạc cũng chưa từng có thông tin cụ thể về những nhiệm vụ đó, tuy cô ta biết có một thứ như vậy, nhưng giá mua tài liệu về nó lại quá cao, cô ta tất nhiên mua không nổi.
Năm người Lâm Việt thương lượng hồi lâu vẫn không tìm ra phương án ổn thỏa, cách tốt nhất có lẽ chính là đề nghị đáng sợ của Lâm Dương Dương – ném xác vào máy xay thịt.
Lâm Việt cố gắng tự cổ vũ tinh thần, cuối cùng cắn răng đồng ý làm theo cách này, nhưng anh chỉ phụ trách việc di chuyển thi thể, phần còn lại phải nhờ người khác.
Họ vừa quyết định xong kế hoạch, một cửa sổ tầng ba ngay phía trên bỗng vọng xuống âm thanh quát mắng giận dữ đến run rẩy: “Các người đi chết đi! Ác ma! Các người định làm gì với hàng xóm của tôi?”
Theo tiếng mắng chửi, một chậu hoa lớn từ tầng ba thình lình rơi xuống, hướng thẳng tới đầu Lâm Việt!
Lâm Việt nghiêng mình nhích qua bên cạnh một bước, vừa khéo tránh được tai họa “trời giáng”, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người bên trên.
Phía sau lan can tầng ba thấp thoáng lộ ra gương mặt một người phụ nữ. Đó là một khuôn mặt bình thường, đôi mắt nhỏ, khung mặt hơi béo lọt trong mớ tóc ngắn vàng kim xơ xác.
Âm thanh chậu hoa rơi lôi kéo sự chú ý của người sống trong vài căn hộ xung quanh, những người đó núp sau khe cửa len lén ngó ra một chút, sau đó lại nhanh chóng rụt về không dám tiếp tục nhìn. Ngay cả người phụ nữ vừa quát mắng kia cũng có vẻ hối hận, cô ta hoảng hốt kêu lên, lùi khỏi ban công không dám lên tiếng nữa.
Những người dân này hẳn đã biết về đám người luân hồi trong thành phố, nếu không họ đã không sợ một nhóm người xa lạ như vậy. Cũng không rõ đêm qua đã xảy ra chuyện kinh hồn táng đảm gì mà có thể dọa họ đến mức này.
Lâm Việt không để bụng người phụ nữ đã cầm chậu hoa ném mình, họ chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn.
Năm năm trên chiến trường đã khắc sâu vào đầu óc Lâm Việt một quy tắc – thi thể và người sống là hai sự vật hoàn toàn khác nhau. Người sống chỉ còn một hơi tàn cũng là con người, cần đối xử với họ bằng tiêu chuẩn đạo đức pháp luật của xã hội, nhưng thi thể thì không cần cân nhắc đến đạo đức, dù cái xác vẫn còn ấm nóng cũng chỉ là một khối xương thịt mà thôi.
Người ta thường nghiêm trang kính cẩn trước một thi thể, nhưng đó chẳng qua là nghĩ cho cảm giác của thân nhân người chết, hơn nữa còn có chút quan niệm mê tín, mà hiện tại những thi thể nằm la liệt trên con phố này đều phải phơi ra mặc cho một con chó tới kéo đi, dù con chó đó rõ ràng không thể hại ai, nhưng lại chẳng có một người thân quen nào chịu đến nhặt xác.
Đã như vậy, họ cũng không cần lo lắng vấn đề đạo đức nữa. Dù sao những cái xác này chắc chắn cần có người xử lý, nếu không sẽ thu hút vô số động vật tới ăn, còn có thể gây ra bệnh dịch.
Lâm Việt chỉ huy đồng đội đi thu thập thi thể, nhét vào cốp xe.
Phong Mặc liếc nhìn vòng đo năng lượng trên cổ tay mình. Sau mấy lần sử dụng dị năng, hắn đã tiêu hao hết 36% năng lượng, để tiết kiệm, hắn liền gọi thần hộ vệ về.
Nhóm người vừa chất được hai bộ thi thể vào xe, một chuỗi tiếng bước chân “cách cách” bỗng từ góc đường vọng tới.
Đó là âm thanh móng vuốt cọ trên mặt đất, nhưng chỉ có thể là móng của lũ chó cảnh nuôi trong nhà. Bọn chúng hầu như cả đời đều sống trong những căn phòng mềm mại ấm áp, không có điều kiện mài móng vuốt, cũng đã quên cách giấu mình đi săn.
Những tiếng bước chân không hề lén lút, khí thế cuồn cuộn, đôi khi còn kèm theo tiếng gầm gừ.
Một số NPC ở tầng một các tòa nhà lúc này đã chú ý tới tiếng động lạ bên ngoài, bọn họ cảnh giác đứng bên cửa sổ nhìn ra đường lớn, không ai muốn trợ giúp, cũng không ai tỏ vẻ sợ sệt.
Thái độ cổ quái đó khiến Lâm Việt có chút nóng nảy, rốt cuộc đêm trước đám NPC này gặp phải chuyện gì?
Chỉ là lúc này anh đã không còn thời gian băn khoăn vấn đề đó nữa. Theo tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, mấy trăm con mèo con chó từ đầu đường ló ra, xồng xộc lao về phía bọn họ!
Lũ chó mèo đủ các kích cỡ tập hợp lại với nhau, mỗi con đều giương đôi mắt hung hãn lạnh lùng, tràn đầy thù địch. Thế nhưng đường nhìn vừa chuyển sang những xác chết nằm khắp nơi, đám chó mèo kia bỗng hếch mũi lên không ngừng hít ngửi, ánh mắt tàn bạo lóe lên vẻ tham lam đói khát.
Cầm đầu bọn chúng không phải kẻ nào xa lạ, chính là con chó trắng biến dị sở hữu thể chất u linh vừa rồi.
Chó biến dị sủa “gâu” một tiếng, đám chó mèo sau lưng nó lập tức như thủy triều tuôn trào tới những thi thể ven đường, xem ra đã sẵn sàng bước vào trận chiến tranh giành thức ăn!
Bởi Phong Mặc đã thu hồi dị năng, bọn họ không biết con chó biến dị kia rốt cuộc vừa nói gì, thế nhưng họ nhất định phải ngăn đám động vật này ăn sống thi thể, nếu không một bầy thú đông đúc như thế, chỉ cần có vài con biến dị đã đủ khiến họ chịu thua rồi.
Tuyệt đối không thể để chúng ăn một miếng thịt người nào!
Sáu người đồng loạt xông lên đón đầu đám thú cưng, ra sức vừa xua đuổi vừa chém giết. Thế nhưng những con vật này đều vô cùng nhanh nhạy, hơn nữa chúng đã có trí khôn, tất nhiên sẽ không khinh suất đánh bừa, mỗi khi va chạm đều cố ý né tránh, phối hợp đánh nghi binh, quanh co không chịu xung đột chính diện với họ.
Lâm Việt, Lâm Dương Dương, Yulia có ưu thế sức chiến đấu 100 điểm, mỗi lần xuất kích đều có thể bắt được một hai con rồi đánh ngất xỉu hoặc đánh chết, chỉ là không có cách nào ra đòn trên quy mô lớn xua đuổi chúng. Phong Mặc cũng không có vấn đề gì, hắn hầu như không đánh hụt lần nào. Trái lại Giang Thủy Hàn và Chung Linh lại thảm hại hơn, bất lực bị đám “thú cưng” quay như chong chóng.
Chẳng mấy chốc, sáu người đã nhận ra một vấn đề nghiêm trọng…
Bầy thú này đang cố ý làm tiêu hao thể lực của họ!
Lâm Việt nhìn qua con chó biến dị mang thân thể u hồn dẫn đầu. Nó giờ đã không còn vẻ thiện lương lúc trước, trong đôi mắt tròn xoe là lạnh lùng buốt giá.
Không còn cách nào khác, anh một lần nữa kích hoạt dị năng.
Sau khi biến thành gấu trúc, độ linh hoạt của Lâm Việt tăng lên gấp bội, hơn nữa da dày thịt béo, có thể xông thẳng vào đám chó mèo mà không sợ bị thương. Anh nhảy qua nhảy lại vài lần, phá tan đội hình của bọn chúng, lũ chó mèo thấy tình hình không ổn vội vàng lùi lại phía sau, thấp giọng gừ gừ như đang thảo luận chiến thuật.
Lâm Việt rốt cuộc có chút thời gian dừng lại hít thở, thế nhưng bọn thú vừa bị đuổi lui, anh đột nhiên sửng sốt khựng lại.
Bởi hiện tại đang ở hình dạng gấu trúc, khứu giác nhạy bén hơn trước rất nhiều, anh có thể ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.
Ngọt ngào nhè nhẹ quẩn quanh, rất mê hồn, rất thơm, thơm hơn tất cả sơn hào hải vị anh từng nếm trong đời!
Đó là một mùi hương không thể cưỡng lại.
Khi Lâm Việt nhận ra có gì đó không ổn thì nước miếng đã trào ra khỏi miệng, anh vội giơ chi trước xù lông lên lau mép.
Mùi thơm này không đầu độc được anh, nó khiến anh phẫn nộ!
Bởi vì… đó là mùi hương từ những thi thể trên nền đất, hoặc nói đúng hơn, là từ lớp vải trắng đắp thi thể tỏa ra.
Những tấm vải này đã bị kẻ khác cố ý phủ lên một mùi đặc biệt, hương thơm kia chỉ có tác dụng với động vật có khứu giác nhạy bén, chẳng trách mục tiêu nhiệm vụ lại là tiêu hủy xác người.
Lâm Việt căm giận nhìn con chó biến dị u linh.
Con chó cũng đang dõi mắt nhìn anh. Nó ngoắc ngoắc cái đuôi to, rõ ràng là hành động thể hiện vui mừng và gần gũi đặc trưng của loài chó, ấy vậy mà anh không tài nào cảm nhận được chút ý thân thiện nào, ngược lại chỉ đầy trào phúng châm chọc.
Hóa ra sự trung thành hàm hậu trước đó đều là giả tạo.
Đúng vậy, dù sao một con thú chưa ăn thịt người sẽ chẳng cách nào biến dị.
Điều đáng hận là con chó này có thân thể u hồn, không ai tấn công nó, nó cũng không tấn công ai, họ biết nó đang giăng bẫy hãm hại người khác lại không thể làm gì, chỉ đành mặc nó hớn hở.
Và còn một vấn đề đáng sợ hơn nữa: thứ mùi đặc biệt xức trên vải trắng đó là tác phẩm của ai?
Con chó biến dị kia chắc chắn có đồng bọn.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
62 chương
13 chương
3 chương