"Không." Lâm Mặc xoay người đối mặt với anh, đi lùi về sau. Sau lưng cậu là ngoại ô đơn bạc cùng gió núi lạnh lẽ, làn sương sớm mỏng manh xuyên thấu qua lưng, giống như một mảnh bông mềm mại đáp xuống. "Ai là người anh muốn bảo vệ nhất?" "Bản thân." "Ai là người bạn ghét nhất?" AK nhìn vào mắt Lâm Mặc giống như đang nhìn cái bóng của chính mình. "Chính mình." Lâm Mặc mỉm cười, "Đổi." "Riki." "Ồ?" Lâm Mặc nhướng mày, vẻ mặt như quần chúng ăn dưa, "Tại sao?" "Bởi vì anh ấy và anh, ở khía cạnh nào đó, rất giống nhau." "Ồ. Nhưng mà, không thể chọn Riki. Châu Kha Vũ và Patrick, chọn một." AK chấm dứt cuộc nói chuyện này. "Anh sẽ nói với em sau. Lâm Mặc, có thể đến cabin máy phát điện xem được không? Em đi với anh." Khi kéo tay Lâm Mặc, anh không thể nói, người kia giống như một đứa trẻ con ngoan ngoãn, tùy ý để anh kéo về phía trước, quẹo vào, dẫm lên màn mưa buổi sáng thưa thớt. Anh không muốn thừa nhận, anh không nắm được gì cả. Phòng điều khiển ở ngay bên cạnh, Lâm Mặc nhìn thấy Santa đứng quay lưng về phía họ, bóng dáng rất mơ hồ. Cậu chỉ vào bóng người kia, làm một câu hỏi bằng khẩu hình dáng miệng, nhưng bị AK không thèm nhìn mà kéo đi, trực tiếp đẩy ra cánh cửa bình thường luôn khóa chặt. [23:57:06] Một máy đồng hồ đếm giờ nho nhỏ, với dòng số đỏ nhấp nháy chói mắt, tồn tại mãnh liệt ở đó nhưng không tạo ra tiếng động. Thời gian vẫn quy luật giảm xuống, từng bước đếm ngược, "Lâm Mặc." "Đây." "Đây là thứ em phát hiện được?" "Hic." Lâm Mặc bĩu môi, dùng tay đặt mình lên đài máy, hai chân buông thõng, "Thật khó lắm mới nhìn thấy em, anh chỉ muốn hỏi em cái này à?" Giọng AK bình thản, "Ừ." "Thật nhàm chán." Lâm Mặc rung đùi tự lẩm bẩm, "AK, anh thật là nhàm chán." AK cầm lấy đồng hồ, tìm được dây cót phía sau đồng hồ. Rắc rắc. tiếng máy móc rỉ sắt chuyện động, có chút chói tai. [47:56:03] "Thế nào mới là thú vị?" Anh nghịch chiếc đồng hồ trong tay, giống như một đứa trẻ đang nghịch món đồ chơi mới mua. "Em chỉ muốn nói em ích kỉ thôi. Thú thật, em hi vọng anh sẽ nói, người anh muốn bảo vệ nhất là Lâm Mặc." [71:39:38] Ích kỉ. Bộ dáng này của Lâm Mặc, so với trong phòng thẩm vấn ngày hôm đó, có vẻ giống với một đứa trẻ bình thường hơn. Anh cho rằng mình có thể chạm một người bằng xương bằng thịt, nhưng vươn tay ra chỉ còn là bọt biển vụn nát. [95:45:27] Hốc mắt AK dường như nóng lên, dồn dập nơi mí mắt, biến nó thành một ánh mắt cười ôn nhu. Lâm Mặc ngồi trên đài máy, ánh mắt như phản chiếu cả bầu trời đêm sắp tan thành màu trắng xóa. AK giương mắt lên, chỉ chạm vào ánh mắt kia đã rời đi, vừa vặn né tránh ánh mắt cười như vầng trăng. [120:00:01] "Anh đã nghĩ tới, thế nhưng...quên đi." AK nhún vai, nâng tay lên, đồng hồ đếm thời gian nằm trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh thủy tinh. Lâm Mặc nhảy xuống, đạp lên từng mảnh nhọn thủy tinh, cậu giống như không cảm thấy đau, lông mày chưa từng nhíu một cái, cũng chưa từng rướm máu. AK nhìn ra ngoài cửa sổ cabin. Bầu trời gần như sắp sáng, từng sợi mây đen mượt như nhung rời đi, để lại một vầng hào quang máu trắng như tuyết. "Anh yêu chính mình. Em cũng vậy, yêu lấy chính mình." Anh chưa kịp dự đoán hay chuẩn bị gì, một hình parabol xinh đẹp vươn lên từ những đám mây nhuộm màu tím, vỡ tan thành những đường kim ngư lân Madara, giống như máu chảu vào dòng nước trong vắt, trong phút chốc bắn lên thành những bông pháo hoa nở rộ. Mưa tạnh. Hai người họ đồng thời nheo mắt, ghi lại khoảnh khắc ban ngày từ trong trời đêm bước ra, chỉ trong chốc lát. 54. Bá Viễn một tay ôm lấy mặt, nhìn AK từ từ mở mắt ở trong chăn, mắt cậu chưa kịp định hồn, vẫn còn ngây ngơ. Bá Viễn hua tay trước mắt cậu, "Em ngất đi, nên cho em mượn tạm giường." "...À.." AK chống nửa người ngồi dậy, tâm trí vẫn mơ hồ đau nhức. "Vừa nãy em trong gương cùng em thế giới này đều đi vào, chưa từng đi ra, chớp mắt một cái em đã ngất rồi. Em là ai?" "Ai cũng được." AK nhàn nhạt cười, kéo tay Bá Viễn, "Anh Viễn, anh có biết làm cách nào chết bớt đau đớn không?" "...?" "Quên đi, không sao. Em vẫn còn 24 giờ để nghiên cứu." AK nhéo nhéo khuôn mặt kinh ngạc của Bá Viễn, nở nụ cười ung dung, "Kha Vũ không sao chứ? Vẫn ở phòng Riki ư?" "Dám đi vào nghĩa là em ấy sẵn sàng thoát ra an toàn. Nhưng có vẻ vẫn chưa ra ngoài rồi. Em đi qua đó xem sao, khéo hai người họ đóng cửa dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm." "Vui không?" "Vui không?" Bá Viễn lặp lại, thoáng cân nhắc dùng từ rồi nhún vai, "Cố gắng vui" "...Được rồi. Để Kha Vũ chống đỡ một hồi, sống qua 24 giờ, trò chơi sẽ kết thúc." Lời tác giả: Chương sau đại kết cục. Thưc ra, đồng hồ đếm ngược kia cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, chỉ có thể nói là hi vọng của Vịt.