*Chương có nhiều hình ảnh, khuyến khích đọc online "Không, lúc đầu anh muốn làm thế, nhưng lúc phát hiện, Trương Gia Nguyên đã chết rồi." Santa quay đầu tránh khỏi AK ho khan, rõ ràng là không được thoải mái cho lắm. "...Anh vẫn có thể giúp em, chuyện này, không liên quan." "Không, anh không giúp được, em sợ..." Sợ cái gì, cuối cùng AK vẫn không nói ra miệng, chỉ là chớp mắt, trực tiếp ngắt chủ đề này, tự tay đắp kín lại những chỗ chăn bị hở. Santa nhìn một loạt động tác của AK, cái cảm giác tỉ mỉ này không hiểu sao lại giống với mẹ anh.  Anh đột nhiên khàn giọng lên tiếng. "Vì anh tin tưởng năng lực của em, bao nhiêu tin tức đã nói cho em hết, nên hiện tại nguồn thông tin của em là lớn nhất. Nhưng trong trường hợp này, nếu có người không dám phá vỡ quy luật, muốn theo quy luật trò chơi sống đến cuối cùng, thì em, master điều khiển trò chơi, sẽ trở thành kẻ thù cản trở nhất." Hơi thở Santa nặng nề, vẻ mặt đỏ bừng không bình thường, tình trạng của anh giống như xấu đi, khó khăn lắm mới nói hết một câu. "Anh chỉ, nhắc nhở em, cần cẩn thận với những người như vậy." Súng bắn chim đầu đàn. Quy tắc bất thành văn này, bọn họ trong lòng đều biết rõ. "....Santa-san." AK trầm mặc một hồi, cuối cùng bật cười, "Những người khác nói câu này, cũng chỉ đơn giản là một lời cảnh cáo ngoài lề. Nhưng nếu là từ anh, nó chỉ có thể nhắm vào một người." "...Anh không, nhắm vào ai." AK nhún vai, lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Santa. Santa kiên trì tiếp tục nói, "Còn có, Riki quả thực, có chút vấn đề. Em nghi ngờ không sai." "...Cái gì?" "Anh không sao, không cần lo lắng. Nhưng những gì Riki nói, với em, tất cả, độ tin cậy giảm 70%" AK nở nụ cười trừ, "À, thực ra em nửa chữ cũng chưa từng tin." Santa đồng cảm cười, vươn tay ra, nhiệt độ lòng bàn tay nóng lên, lúc nói chuyện hơi thở như có như không, mắt đã dần mờ đi. "Vậy thì, chúng ta, một nhóm." AK nghĩ đến Lâm Mặc, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Cậu đặt tay mình trên tay Santa. "...Một nhóm." 47. "Riki, Riki...Ơ, AK, anh có thấy Riki không?" Không giống như thái độ lảng tránh của Châu Kha Vũ, Patrick dường như không đặc biệt hoài nghi AK, thấy anh liền lập tức chào hỏi. AK vừa mới rời khỏi phòng Santa đang đóng cửa lại, rất tự nhiên dùng cơ thể che lấp khung cảnh trong phòng, "À...vừa rồi anh ấy ở đây...Có thể đã trở về phòng rồi." Patrick đáp lại. "Vậy anh với em cùng nhau đi đi, tìm anh ấy." "...Được, nhưng vì sao?" AK chỉ mình và Patrick, "Hai người?" "Riki nói hung thủ không phải anh, Vậy chỉ có thể là chính anh ấy thôi." AK mở miệng cứng ngắc. "Em chỉ muốn hỏi một chút...Riki không thể tùy tiện giết người, phải có nguyên nhân. Em tin tưởng anh ấy." Patrick nói cười cợt, nhưng tay vẫn quây lấy mình, "Nhưng em vẫn có chút, sợ." Lúc này AK mới phát hiện, Patrick tuy đã ở xa tâm bão, nhưng còn xa hơn cậu nghĩ nhiều. AK nghĩ đến lời cảnh cáo của Santa, cũng cho rằng lo lắng của Patrick không sai. Hai người cùng nhau lên tầng, cửa phòng Riki mở toang, bên trong không có lấy một bóng người. Ánh mắt cậu đảo quanh phòng, chỉ thấy cửa phòng tắm đóng lại, giống như đang được sử dụng. "Riki?" Patrick tiến lên gõ cửa, nhưng gõ hai lần cũng không thấy đáp lại. AK đứng bên cạnh cũng giơ tay lên gõ, nhưng cánh cửa tưởng như bị đóng lại bị gõ đẩy ra. Riki đứng trước gương, đứng lặng như hóa đá. "Oh, Im sor...." Patrick nói được nửa câu, nhìn vào trong gương, cậu đột ngột dừng lại, cảm giác nhưng máu trong người lạnh xuống, đông lại. Cậu nhìn thấy bản thân trong gương, mặt không còn huyết sắc, môi cứng đờ, răng cũng run rẩy, hai chân mềm nhũn, không khống chế được lùi về sau, va vào ngực AK. Nhưng dường như AK cũng bị kinh hách không nhẹ, hai tay nổi gân xanh, bám chặt vào tay Patrick. Không gian tĩnh mịch, âm thanh lùi về sau như phá vỡ sự im lặng. Riki cứng ngắc quay đầu lại, mái tóc rối xù, hai mắt đỏ ngầu tia máu, trên trán gân xanh thình thịch nảy lên, cả người như bị dây cung kéo đến cực hạn. Luôn có người thích nói Riki giống một con mèo, nhưng người trước mắt họ lúc này, giống như một con báo ngủ đông trong đêm tối khiến người ta không còn đường lui. AK vội vàng nói một câu xin lỗi, kéo Patrick lùi lại hai bước, đóng sập cửa lại, lao bước đi như muốn chạy trốn. Không biết Châu Kha Vũ từ lúc nào, đã đứng dựa người vào cửa ở ngoài phòng Riki, giống như chờ hai người họ. AK kéo người đến bên cạnh cậu, anh nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của chính mình, còn Châu Kha Vũ lại giống như không biết nguy hiểm ở trước mắt, ánh nhìn lạnh nhạt rơi xuống, rời khỏi tầm mắt hai người họ, bước vào phòng Riki. "Kha Vũ?" Không ai đáp lời, cậu chỉ cho anh một ánh mắt không sao cả, bộ dáng làm cho anh không thể không tin. Patrick vẫn cảm giác như muốn nhũn ra, mọi hành vi đều trở thành bị động, giống như mất hết sức lực toàn thân, chỉ có mạch đập bàn tay đang bám chặt lấy AK vẫn run lên căng thẳng. Cậu run rẩy, mở miệng giống như đang khóc, nói năng lộn xộn, không biết đang nói với AK, hay lẩm bẩm với chính bản thân mình. " Tại sao...trong gương...không có ai...? Riki trong gương...không có...nó..giống Bá Viễn..." 48. *Lâm Mặc - Châu Kha Vũ Lời editor: Còn 4c nữa thôi ^^ clean ảnh hơi cực nên sẽ chậm chạp xíu