Cổ bị siết chặt làm AK  hít thở không thông, thiếu dưỡng khí làm tay cậu mất hết sức lực, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay đối phương giãy dụa vùng ra. Lực của Lâm Mặc không tính là lớn, nhưng AK dành quá nhiều thời gian để tìm lại dãy số kia, đã một ngày không ăn gì, chỉ uống một ly sữa tươi vào buổi sáng.... ...Dường như hoa mắt chóng mặt cũng xuất hiện sau khi uống cốc sữa đó... "Lâm...khụ...Lâm Mặc...Con mẹ nó, sáng nay em cho anh ăn cái gì...." AK bẻ ngón tay đang bịt miệng mình ra, thiếu dưỡng khí chửi ầm lên.  "Đừng lộn xộn, em không muốn giết anh." Cánh tay Lâm Mặc bị bóp chặt đến hằn ra vết bầm, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng bên tai AK: "Em chỉ muốn nói chuyện riêng với anh." "Anh không....Được được...khụ..." Lâm Mặc lôi người vào một căn phòng, một cước đạp cửa đem người AK đè lên ghế, không biết lấy sợi dây ở đâu ra trói chặt nửa thân trên của AK lại, sau đó buộc cả dưới phần mắt cá chân. AK giãy dụa cổ tay, tát Lâm Mặc một cái. Lâm Mặc nhanh chóng đứng dậy, sượt qua phần cằm bị một chưởng AK đập tới, nhưng vốn chẳng có sức lực gì. Lâm Mặc lấy còng tay khóa hai tay AK sau lưng, từ đằng sau giữ chặt lấy vai anh.  "Xin lỗi vì đã làm anh sợ." AK tức đến mức nở nụ cười, "Em con mẹ nó bình thường còn thích những thứ này? Còn có đầy đủ hết? Đây là muốn nói chuyện à?" "Kế tiếp em còn muốn hỏi vài vấn đề, có thể làm tâm tình anh không được tốt lắm, nên dùng chút thủ đoạn, thật xin lỗi." "Con mẹ nó lão tử không muốn nghe, tâm tình lão tử bây giờ đã không tốt sẵn." "Nếu không...như vậy." Lâm Mặc vòng về phía trước AK, ngồi xổm lấy cái còng tay đang dang dở một bên phải của anh còng vào cổ tay mình, giương mắt lên, "Như vậy, công bằng một chút?" AK mím môi không trả lời, yết hầu nhàn nhạt run lên, hiển nhiên vẫn còn tức giận, nhưng chịu đựng không nói ra, chỉ hơi cong khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.  "Hỏi cái gì? Em nghe lén anh cùng Bá Viễn nói chuyện?" Lâm Mặc lắc đầu, còng tay vang lên những âm thanh nhỏ vụn, "Em nghe thấy, nhưng không hiểu gì cả. Hơn nữa vấn đề này em muốn hỏi anh lâu rồi, chỉ là cuộc đối thoại giữa hai người làm em chắc chắn hơn." AK nhướng mày, nở một nụ cười giễu cợt. "Em muốn hỏi về, giấc mộng đó." Đôi lông mày nhướng lên của AK khẽ nhăn, nụ cười trong phút chốc vụt tắt, chỉ vì một câu nói mà như thủy triều rút đi. "Đầu tiên," Lâm Mặc dừng lại một chút, "Tại sao anh dám khẳng định, có người mơ khác với những người còn lại?" Bầu không khí như tĩnh lại. AK rũ mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cảm của Lâm Mặc, là sự kì quái khác thường đến xa lạ. "Thứ hai, Lưu Vũ chết do ngạt thở, cũng là môi phát xanh, là một loại bệnh tím tái. Nó giống với Trương Gia Nguyên. Nếu không phải anh tận lực lừa gạt, Châu Kha Vũ cũng sẽ không nghĩ rằng Trương Gia Nguyên bị hạ độc, cố gắng loại bỏ hiềm nghi của Châu Kha Vũ hướng về Santa. Tuy từ đầu tới cuối anh đều duy trì thái độ Santa khả nghi nhất, nhưng mọi hành động của anh đều thay anh ấy biện hộ." "Anh thừa nhận anh đã lục qua phòng của tất cả mọi người, trùng hợp thay, lúc anh để em đi hỏi nhân viên công tác chuyện của Trương Gia Nguyên, em cũng làm vậy. Và, trong thùng rác phòng anh, em tìm thấy một lọ thuốc ngủ chưa sử dụng."  *notes: Cho dễ hiểu thì là LM đã lục phòng mọi người trước AK. "Nếu như em nhớ không lầm, khi ngủ cùng Santa Riki, anh đều có thể đúng giờ đi ngủ, đúng giờ thức dậy, chưa từng xuất hiện tình trạng mất ngủ. Vứt bỏ những loại thuốc chưa dùng đến cũng không phải phong cách của anh. Như vậy nghĩa là lọ thuốc ngủ em lấy từ phòng anh kia, có thể là do anh lén lấy từ chỗ người khác, để tiêu hủy." "Tuy rất áy náy, bất quá, em đã mở khóa di động của Santa, mật mã là ngày sinh của Riki. Anh ấy từng nhận được một tin nhắn từ Trương Gia Nguyên có nội dung là Cảm ơn anh vì lọ thuốc, mong hôm nay em sẽ ngủ ngon." "Em cũng tìm thấy một túi thuốc bị Bá Viễn vứt đi ở phòng Patrick, nhưng khác ở chỗ nó được một túi ni lông đen bọc lại, đặt ở vị trí những túi rác chuẩn bị vứt khỏi biệt thự, căn bản không phải ở trong thùng rác." "Patrick có khả năng cho là mình nhớ nhầm, nhưng em biết chắc là anh, cũng chỉ có anh sẽ đem thuốc trong túi ra ném vào thùng rác, để cho mọi người tìm được, cũng xác minh lời nói của anh."  "Tất cả hướng gió đều là anh dẫn dắt, hướng cả nhóm tới đường lối suy nghĩ của anh, lâu dần sẽ chỉ có thể nghe lời anh, điều này thì cũng chưa chắc." "Nhưng mà dưới bàn tay điều khiển của anh, đối với chân tướng chúng ta tìm thấy có thể sẽ chỉ là kết quả mà anh muốn thôi."  "Thật ra chuyện này có thể giải thích bằng trùng hợp, thông minh, nhiệt huyết, thậm chí có thể là đơn thuần suy nghĩ nhiều; v..v..cũng không quá đáng. Nhưng dựa trên quan sát, em nghĩ rằng anh không chỉ thông minh, mà vẫn là người có lý trí, trên tiền đề này, những lý do trên không thể bao biện cho hành động của anh." "Hơn nữa anh còn có một chỉ dẫn khó hiểu: Đem kẻ sát nhân truyền lại cho anh. Anh nói nếu như anh bị giết, người biết chuyện anh muốn làm sẽ thay anh hoàn thành, anh chắc chắn 100% người mình chọn không phải tổ chức. Cơ sở là gì?" "Dường như đến đây chỉ có một lời giải thích thỏa đáng, em hẳn không đoán sai, đúng không?" Lâm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, còng tay vẫn vang lên những tiếng miếng sắt va vào nhau, cổ tay cậu rất nhỏ, làm cho AK suy nghĩ, nếu Lâm Mặc muốn, cậu tùy thời có thể thoát ra. "Anh chính là tổ chức" AK bình tĩnh nhìn chăm chú đôi mắt Lâm Mặc, bên trong như Biển Đen sâu hun hút. Cảm xúc trong ánh mắt đứa trẻ này thật bình tản, không nghi ngờ chất vấn, chỉ là khẳng định anh. Tính cách bướng bỉnh, cố chấp kiêu căng của anh cho phép bản thân tin vào năng lực của chính mình, chưa từng hoài nghi về điều đó. Đồng thời, anh cũng rất quả quyết, chí ít là tính đến ngày hôm nay, anh đã can đảm dám xin lỗi cho những bước đi sai trái mình gặp phải, dùng một phong thơ hoặc một ca khúc ngược dòng quay ngược thời gian, đem sức mình cố gắng để lấp đầy những khoảng trống của sự hối tiếc. Đây là lần đầu tiên AK cảm thấy, mình không đủ khả năng can đảm nhìn người thiếu niên trước mặt này. "Chính xác." AK thở dài, ngoại ô thành phố đổ mưa, nện lên những ô cửa kính thủy tinh những giọt nước càn rỡ không biết tiết chế, làm mơ hồ cả cảnh đêm đơn điệu. Một tia sáng trắng lách tách bổ ngang màn trời đen như mực, mây mù dày đặc, sấm sét nổ vang và ở nơi này, một tiếng thông báo thản nhiên cất lên. "Anh chính  là người của tổ chức."