Trò Chơi Sát Nhân
Chương 11
Santa không trả lời.
Bởi vì, cho dù có tìm ra một manh mối nào đó, cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Trước hết, có thể cậu không phải người đầu tiên bị đe dọa, rất có thể đã có một người tiền lệ.
Thứ hai, nếu chỉ tính số người chết, không tính số thành viên bị thương hay bị ốm, thì tần suất mỗi ngày chết một người, nên [Hãy giết [A] trong vòng 24 giờ, nếu không [B] sẽ bị hệ thống xử tử.] có thể là một định dạng được sử dụng lặp đi lặp lại.
Thứ ba, hung thủ có thể là một thành viên trong nhóm, nhưng đồng thời hung thủ cũng bị một ai đó hoặc một thế lực nào đó khống chế.
Thứ tư, người đã giết Lưu Vũ, và người đã giết Nine, có thể là hai người khác nhau.
Không đúng.
Santa nghĩ lại suy luận thứ hai của chính mình. Cậu không thể biết liệu trong nhận thức của hung thủ, Mika nằm ngoài nhà vệ sinh đã chết hay chưa. Nếu câu trả lời có, thì tần suất không phải một ngày một người chết, mà là liên tục tăng lên - tức là số người cùng lúc bị đe dọa không chỉ có một người.
Đồng thời, [Hãy giết [A] trong vòng 24 giờ, nếu không [B] sẽ bị hệ thống xử tử.] là một định dạng cần được thành lập dưới điều kiện trên. Nếu như không biết Lưu Vũ và Nine rốt cuộc là A hay B, thì không thể có biện pháp tìm ngược ra hung thủ - mặc dù cậu không cho rằng sẽ có người bỏ B để giữ A, nhưng việc không tin, hoặc là nỗ lực thao túng tình huống cũng có thể tồn tại.
...Hơn nữa, nếu muốn nói về chuyện chán ghét, cậu căn bản không chán ghét ai đến mức giết được người.
"...aaa--" Santa lăn một vòng, Riki nằm trong ngực cậu cũng bị lăn theo một vòng. Anh nắm lấy cổ tay Santa, nỗ lực trấn an cơn hoảng loạn của cậu, sức mạnh truyền đến từ lòng bàn tay anh: "Santa."
"...Dạ"
"Em muốn đánh bại him, đúng không?"
Người đã hại chúng ta.
"...Nhưng, em không biết phải làm gì."
Riki nhìn chằm chằm cậu, nói một cách chắc chắn: "Tìm ra quy luật."
Santa cảm thấy cổ tay bị khóa chặt, cơ hồ theo bản năng không suy nghĩ liền bật ra: "...Đánh vỡ quy luật."
"Đừng đợi hắn đến tìm chúng ta, đừng ngồi chờ chết. Chúng ta có thể tự mình tìm hắn." Trong không gian lồng ngực chật chội, Riki cố trở mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của Santa, gần như tóe lên tia lửa, "Hắn lấy anh làm con tin, đe dọa Santa, đúng không?"
Xuất phát từ ý muốn thành thật, Santa muốn mở miệng phản bác, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy lời nói dối này không thể bù nổi những lời nói dối từ trước đến giờ.
"Vậy nghĩa là, em muốn trở thành kẻ săn mồi, anh có thể làm mồi nhử."
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy như rơi vào ảo giác, giống như trong không gian này chỉ có hai người bám lấy nhau, cùng tồn tại, người ngoài không thể xông vào, người bên trong cũng không thể thoát ra.
"Riki."
"Hả?"
"Anh cảm thấy giấc mộng kia, có thể là thật hay không?"
"Giấc mơ tai nạn giao thông?"
"Ừm."
"Không phải thật." Giọng Riki trầm xuống, "Nếu không...vì sao chúng ta vẫn xuất hiện ở đây?"
Anh còn rất nhiều giấc mơ chưa kịp hoàn thành, và có rất nhiều điều anh muốn hiện thực hóa. Nếu giấc mơ kia là sự thật, hai người họ, hoặc là nhiều người hơn nữa, toàn bộ đều kết liễu trong vụ tai nạn ô tô không giải thích được, và dần biến hóa bản chất bản thân, thì thật buồn.
Nếu phải lựa chọn, thà rằng cơn ác mộng này đây mới là thật.
Đôi khi, Riki sẽ bất giác cảm thấy, bản thân là một kẻ tàn nhẫn.
Hầu kết Santa lăn lộn, nhìn chằm chằm vào bóng tối, bàn tay ôm lấy eo Riki lặng lẽ siết chặt.
"Có thể hiện tại, cũng chỉ là một giấc mơ?"
"Sẽ không." Riki nhắm mắt lại.
24.
Riki có hơi bất lực.
Đây đã là lần thứ năm trong vòng một phút Santa gõ cửa.
"Riki, Riki-kun~ Anh xong chưa thế?"
"Chưa."
"Anh nhanh lên chút đi..."
Riki ngồi trên bồn cầu, đỡ trán không chịu nổi.
"Anh chỉ đi vệ sinh thôi!"
"Nhưng em vội!"
"Em cũng muốn đi vệ sinh?"
"Không..không phải vội cái này!" Santa đập bộp bộp vào cánh cửa, "Em lo lắng cho anh mà."
Riki mất khả năng ngôn ngữ luôn rồi, anh nhanh chóng sửa sang lại bản thân, đi tới bồn rửa tay.
Tiếng nước chảy êm xuôi.
Riki tiện tay cầm một nắm nước lau mặt. ngước mắt nhìn chính mình trong gương, anh nhận ra mình vẫn chưa tháo khuyên tai. Vì vậy anh nghiêng má phải sát với gương, đưa tay lên định tháo ra chiếc khuyên bạc.
Nhưng không có.
Không có vật gì lạnh lạnh cứng cáp như mong đợi, trên tay chỉ đơn giản là nhiệt độ cơ thể quen thuộc. Riki ngừng lại. Anh nghiêng má trái sát gần gương, giống như ban nãy đưa tay lấy đồ trang sức, nhưng cũng không chạm vào bất cứ thứ gì.
Riki quay mặt lại, nhìn chằm chằm chiếc khuyên bạc và chính mình trong gương. Đường nét khuôn mặt giống y như đúc, biểu cảm không sai biệt, thậm chí vì vừa rửa mặt, bên tóc mai vẫn có giọt nước chảy xuống, một cái nhếch mày cũng giống không khác lạ. Anh đưa tay chạm gương, đầu ngón tay chạm vào nhau, nhiệt độ kì lạ truyền qua da thịt, ngay cả nốt chai trên đầu tay cũng có xúc cảm tương đồng.
Riki thu tay lại.
"Cậu là ai?" Giọng Riki bình tĩnh.
Không gian tĩnh lặng.
Ác ý giống như virus ăn mòn vào cơ thể, dần dần bành trướng bao ngập đến đỉnh điểm. Riki cảm thấy cổ mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngón tay từng cái bị khóa chặt, hít thở không thông, máu tắc lại. Sắc mặt anh biến màu đỏ thẫm, cảm giác chết ngạt bao trùm lấy, trong đôi mắt lờ mờ thấy sáng tối luân phiên.
Riki cũng thật kỳ quái muốn hỏi chính mình tại sao có thể thờ ơ như vậy.
Trước khi hơi thở bị rút cạn, Riki vươn tay ra không trung, che lại những đốt ngón tay đang run lên trong tấm gương, chậm chạp đặt tay lên che lấp chúng, bàn tay vô hình buông ra, và người trong gương nhìn anh hờ hững.
"Tôi chính là cậu." Người trong gương không mở miệng, môi chỉ hơi hé ra.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
87 chương
200 chương
226 chương
42 chương
361 chương