Ánh mặt trời chiếu từng tia nhỏ vụn trên người một cậu bé, ánh nắng vàng rọi xuống mái tóc nồng đậm phản chiếu vầng sáng tuyệt đẹp. Ngũ quan thâm thúy kia dễ dàng cho thấy bộ dáng mị hoặc lòng người của cậu trong tương lai. Cậu bé đi đến trước mặt Mạch Khê, xoay người đối diện với các học sinh khác, nói: "Không tận mắt chứng kiến thì đừng có nói lung tung, nhất là cậu... Taddina!" "Taddina" trong lời nói của cậu bé chính là cô bé béo ú, mặt đỏ bừng kia. Cô bé nghe thấy vậy thì trong mắt vừa có vẻ thẹn vừa giận, cô bé bất mãn nói: "Mình không nói bừa, mẹ mình nói tòa thành kia cực kỳ đáng sợ, bởi vì chủ nhân tòa thành là ma quỷ!" Những học sinh khác lại xì xầm, gật đầu lia lịa, có vẻ đồng tình. Mạch Khê rốt cục không nhịn được, đột nhiên rống lớn lên,"Ba nuôi của mình là người tốt nhất trên đời, ông ấy không phải ma quỷ!" Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lại, đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly cũng lóe ra sự phẫn nộ, đáng sợ tới mức khiến những học sinh khác phải lui về phía sau. Nhất là Taddina, thấy thế thì vội nuốt nước miếng, thì thầm nói... "Gì đấy, mình cũng chỉ là nghe nói thế thôi, tức cái gì mà tức, hừ!" Nói xong, cô bé liền bĩu môi đi ra. Những học sinh khác cũng không dám trêu chọc Mạch Khê nữa, biết điều rời đi. Mạch Khê tức giận nhìn bọn chúng, một lúc lâu sau, đôi mắt giận dữ mới dịu lại, một lần nữa cô quay trở lại chỗ ngồi. Bé trai buồn cười nhìn cô, nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay kéo kéo lấy lọn tóc dài của cô, dùng lực rất nhẹ, mang theo nụ cười hài hước, đắc ý. "Mạch Khê, em thật thú vị nha!" Giọng nói của cậu rất êm tai, vừa trẻ con vừa trong trẻo. Mạch Khê quay đầu, lọn tóc quăn dài từ đầu ngón tay cậu chảy xuống. Cô nhíu mắt lại một chút rồi không nói gì nữa, lấy sách giáo khoa ra. Bé trai nhíu mày lại, cười nói: "Này, Mạch Khê, anh vừa ra mặt giúp em, theo phép lịch sự em phải nói một tiếng cảm ơn anh chứ." Mạch Khê nâng tầm mắt nhìn cậu, ánh nắng vàng vọt chiếu vào hàm răng trắng sáng, cậu bé cười vẻ như người bề trên vậy. "Cám ơn!" Cô hờ hững đáp một câu. Bé trai ngồi lại cạnh cô, giật lấy quyển sách giáo khoa, rốt cục cũng thành công có được cái nhìn chăm chú của cô, lúc này mới vừa lòng cười, "Mạch Khê, người kia đối với em tốt lắm sao?" Một câu hỏi khiến Mạch Khê không hiểu nổi, đôi mắt lưu ly nổi lên sự nghi hoặc. "Ba nuôi của em." Bé trai nhắc lại một câu. Mạch Khê nghĩ nghĩ, gật đầu. Cô vĩnh viễn không nghĩ đến việc chính mình có thể ở trong tòa thành mộng ảo đó, có quần áo đẹp, có đồ ăn ngon, còn có thể đến trường. Tất cả những thứ này đều là do cha nuôi cho, tuy nói cô chưa từng gặp qua cha nuôi, nhưng trong lòng cô, cha nuôi là người tốt nhất. Bé trai nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, ngay sau đó lại khoác lên bả vai cô bé, "Em yên tâm đi, về sau bọn chúng còn dám khoa tay múa chân với em, anh nhất định sẽ thay em trút giận." Mạch Khê nhìn cậu với vẻ kỳ quặc, không rõ cậu vì điều gì lại giúp mình như vậy. Tuy rằng cô còn chưa biết hết các bạn trong lớp, nhưng trong ấn tượng của cô, cậu bé này không phải học sinh lớp mình. Bé trai cười, dường như nhìn thấu sự nghi hoặc trong lòng cô, hơi chớp chớp hàng mi, "Anh là đàn anh, hơn em hai lớp nhé!" Thì ra là học sinh lớp Năm, nhưng sao cậu ấy lại biết tên cô? "Này, Mạch Khê, sao em không hỏi anh tên là gì?" Bé trai chủ động hỏi ngược lại. Mạch Khê sửng sốt, vì sao cô phải biết tên cậu ấy? Bé trai thấy thế liền nhún nhún vai, ngũ quan tuấn tú hé ra nét cười trêu chọc, cậu bé nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô rồi nói: "Được rồi, anh tên là Nhiếp Thiên Luật, nhớ rõ chưa?" Nhiếp Thiên Luật – cái tên nghe rất êm tai. Mạch Khê cẩn thận nhẩm cái tên này thì thấy đáy mắt cậu bé hiện lên ý cười, tận sâu trong đáy lòng cô dường như đang dần tan chảy.________________ Từng ngày trôi qua, Mạch Khê cũng dần thích nghi được với cuộc sống trong tòa thành và ở trường học. Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Thiên Luật dường như trở thành thần bảo vệ cho Mạch Khê vậy. Chẳng những cứ có thời gian rảnh là cậu bé sẽ tìm cô, ngay cả giờ cơm trưa cũng bên cạnh cô. Chuyện đồn đại nhảm nhí về tòa thành ma quỷ ngày càng ít, thay vào đó là ánh mắt ghen tỵ của những nữ sinh khác với cô. Nụ cười trên mặt Mạch Khê cũng ngày một nhiều. Tuy bạn của cô không nhiều, nhưng chỉ một Nhiếp Thiên Luật thôi dường như đã đủ rồi, bởi cậu luôn có cách khiến cô bé cười. Cuộc sống dường như đang dần diễn ra vô cùng tốt đẹp. "Mạch Khê, tiểu Mạch Khê!" Trong nhà ăn của trường, Nhiếp Thiên Luật cầm ly kem chuối rồi ngồi cạnh Mạch Khê, "Này, hôm nay em đã ăn bốn ly kem chuối rồi, đây là ly cuối cùng, không được ăn nữa, nếu không sẽ đau bụng đấy." Mạch Khê hưng phấn mà gật đầu, cầm lấy ly kem chuối, vị ngọt ngào của kem lan tỏa trong miệng. Đây là loại kem ly cô thích nhất, trước kia cô chỉ được nhìn thấy các bạn khác ăn. "Cho anh..." Cô hướng thìa kem đến bên môi Nhiếp Thiên Luật, nghiêng đầu, với cô bé, những thứ tốt phải cùng bạn tốt chia sẻ. "Anh là con trai, không thích ăn mấy thứ ngọt ngọt, ngậy ngậy này đâu." Nhiếp Thiên Luật nhíu mày, có trời mới biết cậu không thích đồ ngọt tí nào, nhất là kem ly, thật không sao hiểu nổi con gái lại thích ăn mấy thứ này đến thế. "Ăn đi!" Giọng nói Mạch Khê mềm ngọt như viên kẹo đường, như đang thỉnh cầu, lại như đang làm nũng khiến Nhiếp Thiên Luật không thể cự tuyệt nổi. Cậu ăn một miếng, lại nghịch ngợm liếm liếm kem dính bên môi khiến Mạch Khê ngọt ngào nở nụ cười. Nhiếp Thiên Luật cũng cười. Bên ngoài nhà ăn, dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống chiếc xe đen cao cấp sáng bóng. Nụ cười hồn nhiên, hạnh phúc của hai đứa trẻ trong nhà ăn rơi vào đôi mắt của người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt ngưng lại đen sẫm thật đáng sợ, tản ra sự nguy hiểm, khóe môi lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đêm tối, ánh trăng lẩn khuất sau mây xanh, mơ hồ, tản ra ánh sáng nhạt nhòa bao phủ cả tòa thành, hết thảy mọi thứ đều thật yên tĩnh. Giữa làn khói xì gà nhàn nhạt, ánh lên ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của người đàn ông. Dáng người hắn thật cao lớn, chỉ cần nhìn vào bóng dáng thôi cũng đủ cảm thấy áp lực rất lớn rồi! “Thiếu gia, tiểu thư Mạch Khê đã bắt đầu thích ứng với sinh hoạt ở trường học, cười cũng nhiều hơn, không còn e dè với người ngoài giống như trước nữa.” Dưới bóng tối, quản gia cung kính báo cáo tất cả chuyện có liên quan đến Mạch Khê. Nói xong câu đó, ông trộm nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ sát đất kia, trong mắt toàn vẻ nghi hoặc. Ông không hiểu, từ khi thiếu gia nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê rồi, hình như hay về hơn đến vài lần. Trước đây, thiếu gia rất ít khi về Bạc Tuyết bảo. Thật ra, có ai thật sự hiểu được tâm tư của thiếu gia? Người đàn ông thấy ông dừng lại thì hơi nghiêng mặt. Giữa khoảng sáng tranh tối, ngũ quan anh tuấn ánh lên tấm cửa thủy tinh; hình như, hắn đang chờ đợi thứ mà hắn muốn nghe. Quản gia thấy thế, âm thầm lau mồ hôi. Ánh mắt thiếu gia luôn luôn sắc bén, nói vậy muốn giấu cũng phí công, vì thế chỉ có thể cẩn thận trình bày: “Tiểu thư Mạch Khê có bạn mới ở trong trường, là tiểu thiếu gia Thiên Luật, hai người họ chơi rất thân.” Những lời này vừa nói xong, hơi thở lạnh lùng bắt đầu lan tràn trong không khí, tựa như sương lạnh tràn ngập trong đêm tối khiến người ta không rét mà run. “Từ ngày mai...” Bên cửa sổ, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không có một chút tình cảm con người, “Để giáo sư riêng đến tận nhà dạy học!” “Vâng, thiếu gia” Quản gia không khỏi lo lắng thay cho sự tự do của Mạch Khê. —————— “Bác Hàn Á, vì sao con không thể đi học nữa ạ?” Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhỏ Mạch Khê lộ ra vẻ thất vọng và tủi thân. “Bởi vì Lôi tiên sinh sẽ mời thầy cô giáo giỏi nhất đến dạy tiểu thư Mạch Khê học.” “Con phải học trong tòa nhà này sao?” “Không, Lôi tiên sinh đã sắp xếp nơi học tốt nhất cho Tiểu thư Mạch Khê.” “Vậy... con phải đi khỏi Bạc Tuyết Bảo đúng không ạ?” “Tạm thời là như thế, nhưng Tiểu thư Mạch Khê sẽ sớm quay lại thôi.” “Khi nào thì con trở về ạ?” “Đến lúc tiểu thư Mạch Khê mười bốn tuổi.” Cô nhóc Mạch Khê nghịch nghịch ngón tay. Mười bốn tuổi, bây giờ cô mới có tám tuổi, còn phải chờ tận sáu năm nữa. Nhìn dáng vẻ cô bé cúi đầu không nói, quản gia Hàn Á đau lòng vuốt tóc cô, “Làm sao vậy?” Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt đẹp dâng lên làn sương mù đáng thương. “Con sẽ ngoan mà, ba mới không thích con, phải không ạ?” “Đương nhiên không phải rồi, là bởi vì Lôi tiên sinh muốn cho Tiểu thư Mạch Khê nhận được sự giáo dục tốt nhất nên mới làm thế.” Hàn Á an ủi. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Mạch Khê lộ ra một tia hi vọng, cô sợ sẽ lại bị bỏ rơi, cẩn thận hỏi: “Bác Hàn Á, con với Thiên Luật đi cùng nhau được không ạ?” Khuôn mặt quản gia Hàn Á hiện lên vẻ sốt ruột, ông vội vàng nói: “Tiểu thư Mạch Khê, từ nay về sau, không được nhắc lại tên này nữa, biết không?” “Vì sao ạ?” “Bởi vì… ” Quản gia Hàn Á từng tiếng dặn dò, “Lôi tiên sinh sẽ không vui!” Mạch Khê cái hiểu cái không, đôi mày nhỏ khẽ chau lại, nghi hoặc càng sâu. Cô phát hiện ra, càng ngày càng có nhiều vấn đề làm cô không hiểu nổi.