“Khê nhi…” Lôi Dận lại trở nên ngu ngốc, không biết bản thân mình đã làm sai cái gì, cười cầu hòa một cái, “Chuyện đó…cô ta thật kỳ quái.”
“Phải không đó?” Nụ cười trên mặt Mạch Khê lại càng kéo dài hơn nữa, giống một đóa hoa đương nở rộ, “Dận…sao, anh lại cảm thấy hứng thú với phụ nữ không có lông mi à?”
“Không lông mi?” Mấy lời của cô khiến Lôi Dận ngu ngơ. Cái gì gọi là không lông mi?
Mạch Khê cười lạnh một tiếng, lấy tờ khăn giấy vừa mới ném sang một bên lại, quơ quơ trước mặt Lôi Dận như thể muốn dí sát lên mặt hắn ——
“Nhìn thấy không đó? Cô ta dùng lông mi giả! Một đống mi giả! Lấy lông mi giả đi, ngay cả lông mi cô ả cũng không có, ghê tởm!”
Ớ ——
Lôi Dận ngây ngây ngô ngô có chút hiểu rõ, nhưng mà đối với mấy đồ mỹ phẩm của phụ nữ, từ xưa đến giờ hắn đều không biết gì cả. Dè dặt cẩn trọng cười, hắn ôm Mạch Khê vào lòng, “Khê nhi, em tức giận hả?”
“Anh nói xem?” Mạch Khê hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lôi Dận nhẹ thở dài một hơi, xem ra là tám chín phần đã khiến cô nhỏ tức giận. Ôm Mạch Khê chặt thêm, hắn dịu dàng nói, “Bảo bối, em cũng quá nhạy cảm rồi, anh làm sao có thể thích cô kia chứ? Em cũng nói mà, ngay cả lông mi cô ta cũng không có ——“
“Ha ——“ Mạch Khê nhịn không được liền bật cười. Mấy lời nói kiểu này mà từ miệng Lôi Dận nói ra có chút là lạ.
Thấy cô nở nụ cười, tâm trạng bất an của Lôi Dận mới thoáng bình phục. Hắn xoay người cô lại, cố ý nghiêm mặt, “Khê nhi, em phải nói rõ ràng cho anh một chuyện?”
“Nói chuyện gì cơ?” Mạch Khê nhíu mày.
“Lời nói của Fanny kia là có ý gì? Anh không phải đã nói với em luôn giữ khoảng cách với anh em nhà họ Đàm kia sao? Em thế nào lại ——“
“Này, Lôi Dận!” Mạch Khê bắt đầu cáu lên, không đợi hắn nói xong liền cắt ngang, “soạt” một cái đứng dậy, trên gương mặt chỉ toàn vẻ không vui, “Anh rốt cuộc có chuyện gì? Hai anh ấy là anh trai ruột của em, người bên ngoài không biết, chẳng lẽ anh không rõ điều này sao? Em gần gũi với anh trai ruột của mình thì thế nào chứ? Bọn họ yêu thế nào thì cứ thế ấy, hay là anh lại nghĩ bậy bạ chuyện gì?”
“Không có, không có…” Lôi Dận vội vàng sửa miệng, hắn cũng không hề muốn chọc cô mất hứng, “Anh không có ý gì cả. Chỉ cần em vui vẻ, em muốn như thế nào thì cứ như thế, về sau anh tuyệt đối tôn trọng ý kiến của em, được không?”
“Thật sao?” Mạch Khê thấy hắn trưng ra bộ dạng cẩn thận, trong lòng cũng dâng lên nỗi ngọt ngào.
“Thật sự, khi nào anh lừa gạt em chưa?” Lôi Dận thấy thái độ cô mềm xuống, vội vàng kéo cô lại ngồi sát bên cạnh mình, “Chỉ cần mỗi ngày em đều vui vẻ là được, điều này so với mọi thứ đều quan trọng hơn.”
“Coi như anh còn biết điều.” Sự không vui trong đáy lòng Mạch Khê cũng được giảm bớt, ngay sau đó lại trừng mắt nhìn hắn, “Anh thật sự không có động lòng với cái cô Fanny kia chứ?”
Lôi Dận như thể nghe được truyện tiếu lâm vậy, “Anh làm sao có thể động lòng với cô ả kia hả?”
“Vậy tại sao lúc nãy không đẩy cô ta ra?”
“Anh vừa định đẩy ra thì em vào.”
“Ý của anh là em vào hơi sớm?”
“Anh…anh không có ý này.”
“Anh khẩn trương cái gì hả?”
“Anh không có mà…”
“Không có? Rõ ràng anh vừa mới lắp bắp!”
“Khê nhi…” Mồ hôi lạnh của Lôi Dận đều tuôn thẳng ra, hắn hoàn toàn lâm vào trạng thái đầu hàng, sau đó ôm chặt Mạch Khê, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Khê nhi, em cố ý chọc anh phải không? Anh chỉ yêu một mình em, trong lòng, trong mắt cũng chỉ có mình em, mặc người phụ nữ khác có tốt như thế nào, anh cũng sẽ không liếc mắt một cái…”
Hôm nay hắn cuối cùng đã biết con gái có năng lực truy hỏi sự việc hết sức kỹ càng! Loại câu hỏi này, phương thức thật giống như là đang thẩm tra phạm nhân, làm cho người ta một…không…phải là không thể lưu ý được, mất đi phòng bị, vừa vào thì quân lính đã tan rã, không thể duy trì được tâm lý phòng vệ cao độ! Việc này so với việc hắn ở tổ chức thẩm vấn còn lợi hại hơn!
Mấy lời của Lôi Dận nói khiến tâm trạng Mạch Khê tốt lên không ít. Cô than nhẹ một tiếng, dựa người vào lòng Lôi Dận, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, thật nghiêm trang nói, “Dận…anh phải nhớ kỹ nha, về sau có loại tình huống này thì phải nhanh chóng rời khỏi chỗ khác, hoặc không cho cô ta ngồi gần, có nghe rõ không?”
“Được được được, anh nghe lời em.” Lôi Dận yêu thương hôn lên mũi Mạch Khê, cười nói, “Lần sau nếu gặp chuyện thế này, anh trực tiếp ‘kính nhi viễn chi’ [1], như vậy được không?”
Mạch Khê chu cái miệng nhỏ nhắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, “Dận, không phải là em keo kiệt, mà lòng dạ phụ nữ khó lường lắm. Bộ dạng anh lại đẹp trai như thế này, mấy cô kia cứ nhìn như thấy mật vậy, em thực sự sợ ngày nào đó anh bị phụ nữ ăn sạch mất.”
“Anh nào có tốt như vậy?” Lôi Dận buồn cười nhìn sự lo lắng trong đáy mắt Mạch Khê.
“Có! Anh chính là tốt như vậy.” Mạch Khê bướng bỉnh nhìn hắn, đưa tay giữ khuôn mặt anh tuấn của hắn lại, “Anh biết không, anh không biết là kiểu như thế này sẽ khiến phụ nữ hận không thể đem về nhà nuôi, giống y như ‘tiểu bạch kiểm’ [2] vậy đó, anh biết chưa? Anh chính là loại này!”
“Tiểu bạch kiểm?” Lôi Dận nhăn mày, cách gọi này sao có cảm giác không thoải mái, “Em đang khen anh hay chọc anh vậy?”
Mạch Khê vội vàng sửa miệng, “Không, không phải là ý kia. Ý của em là, cho dù anh cái gì cũng không có, là một người bình thường, rất bình thường, thì khuôn mặt đẹp giai này cũng sẽ khiến phụ nữ phát cuồng đó.”
Lôi Dận buồn cười nhếch môi, nhìn cô, “Còn em thì sao? Nếu quả thực có một ngày, anh cái gì cũng không có nữa, em vẫn cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh sao? Lại hoặc như thể, anh đột nhiên bị bệnh nặng gì đó, lập tức sẽ chết ———“
“Em đã nói với anh là đừng có nhắc đến từ ‘chết’ đó mà!” Mạch Khê không vui cắt ngang lời Lôi Dận, nhìn đôi mắt đầy tình cảm kia, ôm lấy cổ hắn, thật nghiêm cẩn nói, “Cho dù đến một ngày anh không còn gì, em vẫn ở bên anh, cùng anh! Nếu thật sự anh sinh bệnh, em cũng vẫn thế, một khắc cũng không rời đi. Em sẽ nỗ lực làm việc, tìm cho anh một bác sĩ tốt nhất để chữa khỏi bệnh cho anh. Em, sẽ không cho anh chết!”
Lòng Lôi Dận như được kéo căng ra. Lời của cô khiến hắn có cảm giác nghèn nghẹn. Ôm chặt Mạch Khê vào lòng, hắn yêu thương hôn lên tóc cô, “Khê nhi…Khê nhi của anh.”
Chưa từng có một người phụ nữ nào có thể khiến hắn như vậy. Mạch Khê khác hẳn với Bạc Tuyết. Bạc Tuyết là người hắn muốn ỷ lại, mà Mạch Khê, tuy rằng luôn muốn bảo vệ cho hắn, nhưng lại càng khiến hắn trìu mến không thôi. Đối với Mạch Khê, hắn muốn cho cô nhiều hơn, mỗi ngày cứ như vậy mà chăm sóc, bảo vệ, nhìn cô nhỏ vui vẻ, hắn cũng sẽ vì thế mà vui vẻ theo.
Trong hô hấp toàn là mùi hương thuộc về hắn, tâm Mạch Khê cũng mềm đi, bàn tay nhỏ bé để trong ngực hắn vẽ vẽ mấy vòng tròn tròn, cô nhỏ giọng, “Dận…hành động lúc nãy của em có phải hơi quá đáng không?”
“Hành động gì hả em?” Trong mắt Lôi Dận cũng chỉ có Mạch Khê. Hắn cúi đầu, hôn lên trán cô, rõ ràng như là đang cưng chiều con gái vậy. oOo
“Chính là…lúc nãy em hắt nước lên mặt Fanny kia đó. Cô ta sẽ…” Mạch Khê tuy rằng muốn cười to khi nhớ lại cảnh ấy, nhưng mà, hắn cũng không thích cô hung dữ như vậy đi?
“Em thực sự có chút nghịch ngợm..” Lôi Dận ăn ngay nói thật, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia hơi hơi đổi sắc, vừa cười vừa nói, “Nhưng mà, ai bảo anh sao lại yêu em đến vậy chứ? Em đó, giống một đứa trẻ không bao giờ lớn!”
“Em đã lớn rồi.” Mạch Khê kháng nghị.
Nụ cười dịu dàng đọng lại trong đáy mắt Lôi Dận, là hạnh phúc…
“Phải, Khê nhi của anh lớn rồi.” Giọng nói của hắn tràn đầy vẻ yêu chiều.
Mạch Khê cười vui vẻ, tựa vào lòng hắn. “Dận, anh làm như vậy sẽ khiến em hư mất. Em sẽ càng ngày càng trở nên kiêu căng đó, càng ngày càng tệ…”
“Đứa ngốc, là anh muốn cưng chiều em…” Lôi Dận nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng tình cảm giữ lấy đôi môi anh đào kia…
Hai người triền miên thật lâu…
______________
Trong căn biệt thự, ánh đèn sáng chói, rời xa nội thành.
“Tức chết mất!” Fanny vừa vào tới cửa đã ném túi xách cho người giúp việc. Trước khi trở về, cô ả phải mua quần áo mới để thay, lại ghé qua thẩm mỹ viện chỉnh trang mặt một chút. Cứ nhớ đến việc mình bị hắt một đống rượu vang đỏ, Fanny muốn tức đến hộc máu.
“Tiểu thư ——“
“Phu nhân đâu?” Fanny cầm lấy cốc nước uống, uống một ngụm, giọng điệu cáu gắt.
Người giúp việc thần thần bí bí chỉ lên lầu, “Ngài James đến đây ạ.”
Fanny đương cáu gắt, vừa nghe xong hai mắt lại sáng ngời, đứng dậy, “Cha nuôi chưa xong?”
“Đúng vậy. Vừa lúc nãy ngài James còn hỏi tiểu thư đâu, biết tiểu thư chưa về, ngài ấy đã lên lầu nói chuyện phiếm cùng phu nhân.” Người giúp việc cười cười, nói.
Fanny không nói gì nữa, “rầm rầm rầm” chạy lên lầu.
Người giúp việc kia không nói gì, cầm lấy áo khoác của Fanny, than nhẹ một tiếng. Có vài việc, người làm bọn họ đã sớm tập mãi thành quen.
Phòng ngủ chính là của mẹ Fanny, trực tiếp nhìn ra hoa viên của biệt thự, phong cảnh tuyệt đẹp.
Thậm chí không gõ cửa, Fanny trực tiếp bước vào phòng ngủ. Vừa mới đặt chân vào, đã mơ hồ nghe thấy âm thanh rên rỉ truyền ra từ bên trong, còn kèm theo tiếng đàn ông thở dốc hòa quyện lẫn nhau.
Fanny cười cười như thể đã biết trước loại tình huống này, không nghĩ ngợi thêm gì nữa, trực tiếp đẩy cửa vào căn phòng bên trong.
Đầy lộn xộn…
Phòng rất lớn. Trên chiếc giường xa hoa, mẹ Fanny cùng cha nuôi cô ả, James, đương dính sát vào nhau. Hai thân hình trống trơn quấn chặt lấy, vặn vẹo, thậm chí rèm cửa sổ cũng không thèm đóng kín…
Đối với cảnh tượng trước mắt mình, Fanny không hề khiếp sợ, ngược lại còn cười cười, trực tiếp đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo kín rèm lại, “Cha nuôi, mẹ, hai người cũng thật là, trong hoa viên còn có người làm vườn đấy.”
Mẹ Fanny, từ khi cha cô ta mất cũng không đi thêm bước nữa. Người ngoài nhìn vào tưởng mẹ cô ta vẫn thủ tiết vì chồng mình, nhưng trên thực tế, chỉ có Fanny mới biết, cha nuôi đã sớm chiếm được mẹ mình. Khi mẹ Fanny để cô ta quen biết người cha nuôi này, cô ta cũng rất thông minh nhìn thấy rõ mối quan hệ bí mật giữa hai người.
Nhưng cũng chẳng sao cả. Lão già này cũng có tiền của, mẹ Fanny tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy cũng khiến cô ta vui vẻ!
James là một người đàn ông cũng tứ tuần. Đừng quan tâm đến tuổi của lão. James luôn luôn chú trọng việc chăm sóc bản thân, nhất là trong việc nam nữ, lão càng không tiếc tay mà đổ một đống tiền mua về mấy sản phẩm khiến bản thân có thể uy phong lẫm liệt gì đó. Nhìn Fanny đi đến, lão cười ha ha, nhưng cũng không hề xấu hổ gì với hành vi của hai người, thậm chí còn chả có kiêng dè gì mà tiếp tục động tác trước mặt Fanny, khiến mẹ Fanny phải thở dốc liên tục.
“Được rồi được rồi, con gái đã về, không nên chơi nữa.” Bà ta vỗ vỗ James một chút, đẩy lão ra, ngồi dậy đi vào phòng tắm.
James chả sao cả, trực tiếp kéo khăn tắm ở một bên lau lau cái đầu đầy mồ hôi, dựa vào thành giường, cũng không có ý muốn mặc quần áo.
“Con gái bảo bối, sao vậy? Nhìn như không vui?”
Trong lòng Fanny cảm thấy tủi thân, bước tới ——
“Cha nuôi, cha phải vì con nha…” Fanny làm nũng, thân mình chui vào trong lòng James, hai chân thon dài cũng quấn lấy hai chân lão
James cười ha ha, cũng mê đắm nhìn chằm chằm trước ngực Fanny, đôi tay mập mạp đầy lông dọc theo đôi chân dài kéo lên, sao đó phủ lên mông cô ta, tùy ý vuốt ve, “Như thế nào, con gái bảo bối? Ai bắt nạt con?”
“Cha nuôi, cha thực đáng ghét nha…” Fanny thở dốc, lại tùy ý để tay hắn vuốt ve lung tung trên người mình, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt anh tuấn cùng thân hình cao lớn của Lôi Dận, không khỏi rên rỉ một chút. Cô ta đã hy vọng biết bao nhiêu, chủ nhân cánh tay này là Lôi Dận!
Ban đầu, Fanny còn cho rằng, lão già James này (FY: già dê) thật lòng yêu mẹ mình. Không nghĩ tới, ngay cái đêm vừa tốt nghiệp Đại học xong, lão ta lại chui vào phòng Fanny, chiếm đoạt toàn bộ! Cô ta cũng đã sợ hãi mà kêu to lên, nhưng cùng với sự vuốt ve của lão, thân thể ngày càng khác lạ. Lúc đó, Fanny mới biết, mình đã uống cái gì đó!
Đêm đấy, James chiếm lấy thân thể Fanny hết lần này đến lần khác. Mà mẹ cô ta, lại trằn trọc không yên, đi tới đi lui phía sau cửa phòng, nghe âm thanh cầu xin cũng không dám bước vào. Từ giây phút ấy, Fanny đã hiểu! Mẹ cô ta tình nguyện dùng thân thể cô ta để giữ lấy người đàn ông James này!
Fanny không hận mẹ, cũng không hận James! Bởi vì James đã cho cô ta cùng mẹ mình cuộc sống vật chất tốt nhất, một tương lai sáng sủa nhất. Cô ta thích ca hát, James liền thỏa mãn, không ngừng tạo điều kiện!
Chẳng qua…bắt đầu từ khi thỏa hiệp, thì mẹ con Fanny cũng trở thành đối tượng để James tùy ý phát tiết! Nhất là cô ta, phải luôn thỏa mãn dục vọng sinh lý của một gã đàn ông xứng đáng làm ông nội mình!
“Con gái bảo bối, hôm nay thân thể con thơm quá đi…” Từ sau khi có được thân thể Fanny, James cũng không có hứng thú nhiều lắm đối với mẹ cô ta! Nhưng, điều này lại càng kích thích lão! Nhất là sau này, lão càng lúc càng thích hai mẹ con đồng thời hầu hạ mình trên giường.
“Ai da, cha nuôi, tâm tình người ta hôm nay không được tốt đó…” Fanny lạt mềm buộc chặt, đẩy đẩy lão ra, lại khiến James càng thêm mê mẩn, kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta qua, nhanh chóng rút đi quần áo trên người Fanny. Bàn tay đầy lông lập tức bóp lấy bầu ngực đầy đặn, nhanh nhẹn liếm láp da thịt căng tràn kia…
“Tâm tình không tốt? Yên tâm đi, bảo bối nhỏ, tâm tình con rất nhanh sẽ tốt…”
“Đáng ghét…” Fanny biết lão ta muốn cái gì, chủ động hôn lên miệng lão, hai đùi thon dài cuốn lấy thắt lưng lão, “Cha nuôi, cha thật xấu, chỉ biết bắt nạt người ta thôi…”
[1]: Thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
[2]: “Tiểu bạch kiểm”, người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào phụ nữ để kiếm sống.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
21 chương
22 chương
84 chương
8 chương
23 chương
15 chương