Trò chơi hệ sinh hoạt
Chương 7 : Cháo thịt nạc trứng bắc thảo.
So với phòng bếp đơn sơ nhà Trần Tú Tú, công cụ và gia vị trong phòng bếp nhà họ Giang đầy đủ hơn nhiều, để không độc chết bạn thân, Giang Phong quyết định nấu cháo tại nhà cậu, xem xét thành quả xong mới mang sang tặng hàng xóm.
Cắt vụn trứng bắc thảo, băm thịt, bận rộn một hồi, Giang Phong ra khỏi bếp, im lặng ngồi đợi cháo chín.
Lấy điện thoại ra, Giang Phong mới phát hiện Vương Hạo liên tục gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Chuột: Anh Phong, ấn nút nào của nồi cơm để nấu cơm??!!
Chuột: Anh Phong, nấu cơm cần bao nhiêu lít nước bao nhiêu kg gạo??!!
Chuột: Anh Phong, máy biến áp cần đổi sang bao nhiêu V?
Chuột: Anh Phong, mau cứu đứa trẻ này mau!!!
Giang Phong:...
Nếu cậu là trẻ con, vậy những người dưới 75kg nhà họ Giang đều thành con nít hết.
Chỉ đạo từ xa cách nấu cơm bằng nồi cơm điện cho Vương Hạo xong, Giang Phong đang xem khung tin tức của bạn bè, liền nhận được tin nhắn tiếp theo của Vương Hạo.
Chuột: Anh Phong, trễ rồi...
Chuột: Anh Phong, em cầu xin anh mau trở về đi! Em nhớ món cơm sườn anh nấu lắm luôn!
Giang Phong:...
Để báo đáp lòng tưởng niệm của bạn cùng phòng, Giang Phong mở nắp nồi chụp một tấm ảnh cháo đang sôi sùng sục nhưng vẫn chưa chín hẳn, kích vào nút gửi.
Đặt điện thoại xuống, bắt đầu quấy cháo.
Qua mười mấy phút, Giang Phong liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, 4 giờ 40 phút, chưa đến thời gian ăn tối. Tắt bếp, đậy nắp, tạm thời giữ ấm trong nồi.
Mở khoá điện thoại, quả nhiên nhận được đống tin nhắn gào khóc đến từ Vương Hạo.
Nghĩ tới nhiệm vụ chủ tuyến, Giang Phong quyết định gọi điện hỏi thăm Vương Hạo, nhân tiện nhờ cậu ấy tuyên truyền quán ăn sắp khai trương của nhà mình.
Mặc dù Vương Hạo thất bại trên con đường tình yêu còn thu về một đóng thịt mỡ, nhưng cậu ấy thành công trên con đường sự nghiệp, mở quán ăn vặt trong ký túc xá còn kinh doanh đến mức hô mưa gọi gió, hơn một nửa nam sinh trọ trong trường đều add wechat của cậu ấy."Alo." Cuộc gọi được tiếp rất nhanh, bên kia truyền sang tiếng khóc u oán của Vương Hạo."Anh Phong à, anh quá không biết xấu hổ, trộm ăn mảnh ở nhà, mặc kệ sự sống chết của anh em." Vương Hạo trực tiếp gán tội cho Giang Phong."... Anh không biết đồ ăn căn tin thế nào sao?""Nghỉ hè, căn tin nấu tới nấu lui cũng chỉ vài món, khó ăn hơn cả cám lợn, còn không cho bật điều hoà, tất cả quán ngon ở khu phố phía sau cổng trường đều đóng cửa, chẳng khác gì cắt hết đường sống của những học sinh nghỉ hèkhông về nhà như em." Vương Hạo than vãn.
Nhiệt độ mùa hè năm nay ở thành phố A chưa từng thấp hơn 37, mấy quán nhỏ mở quán buôn bán cho nhóm học sinh ít ỏi lưu lại trường mới kì lạ."Vì thế, cậu tự nấu cơm trong ký túc xá?" Giang Phong thật sự không hiểu nổi tư duy của Vương Hạo."Cậu không hiểu, cơm kết hợp với que cay là món ngon giải nhiệt cho mùa hè." Vương Hạo thở dài: "Cậu gọi điện cho mình làm gì, vì khoe khoang ở nhà ăn ngon uống tốt?""Vì chính sự, cậu biết có một quán ăn mới đang trang hoàng trong phố đồ ăn tại cửa sau trường không?""Biết, tin tức của cậu nhanh phết! Quán to như thế mà, những hai tầng, bảng hiệu chưa treo đâu, mỗi ngày đi ngang qua tớ đều thấy mấy tên béo đô con làm việc trong đấy, chủ quán chắc chắn rất giàu!" Vương Hạo cảm thán: "Cậu đoán thử xem nhà bọn họ tính làm gì? Công ty bảo vệ không nên mở sau trường mình nha!""...
Đó là quán ăn nhà tớ..."Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Giang Phong lấy điện thoại khỏi tai, quả nhiên, lập tức nghe thấy tiếng thét chói tai của Vương Hạo."Má ơi anh Phong, anh quả nhiên là anh của em, là con nhà đại gia mà giấu lâu như vậy!""Cút đi! Tớ bây giờ rất nghèo, để mở quán ăn ba tớ phải vay nhà này một chút vay nhà kia một chút, nhà tớ đang nợ ngập đầu đây." Giang Phong cười nói: "Cậu phải tuyên truyền tốt trên wechat cho tớ, nếu không sau này cậu sẽ thấy cảnh tớ đi ăn xin.""Không thành vấn đề, có điều anh Phong ơi, tay nghề của bác trai thế nào? Wechat của em chưa bao giờ phát quảng cáo, không thể quảng cáo lần đầu liền bị khách hàng block nha.""Thôi đi, quán ăn vặt nhỏ xíu của cậu lấy đâu ra khách hàng, cậu cảm thấy tay nghề của tớ thế nào?""Độc nhất vô nhị trong toàn bộ ký túc xá nam." Vương Hạo nịnh nọt."Món tớ nấu trong mắt ba tớ, tất cả đều là cám lợn."Vương Hạo lập tức kích động, lần nào Giang Phong nấu cơm sườn, có lần nào hương thơm không bay mười dặm oanh động cả ký túc xá đâu, nếu đó mà là cám heo, cậu nguyện ý ăn cả đời!"Không thành vấn đề, trang ưechat của em cho anh mượn phát quảng cáo một năm! Không cần trả tiền, bao ăn ba bữa được không?" Vương Hạo cười trộm."Không thiếu phần của cậu." Giang Phong cảm thấy nên nhắc nhở Vương Hạo: "Cậu nên tập thể thao, nếu lại phát triển bề ngang liền chắc chắn 100kg rồi.""100kg sao có thể dễ như vậy được."Sao lại không dễ, cậu xem nhà họ Giang nhà tớ, trừ tớ ra ai mà không dễ dàng lên đến 100kg.
Nói chuyện với Vương Hạo một lúc, Giang Phong tắt máy.
Nhìn đồng hồ đeo tay, 5 giờ 15, vừa vặn tốt, ăn tối giờ này không tính quá sớm.
Bưng một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo còn nóng hôi hổi, Giang Phong gõ cửa nhà cách vách.(Một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo phân chia tỉ lệ nguyên liệu không đều)Tuy không đúng tỉ lệ, nhưng Giang Phong nếm thử, vị tạm ổn.
Trần Đốc Tụ mở cửa, ông ấy cư nhiên ở nhà."Chú Trần, cháu mang cháo sang cho Tú Tú." Giang Phong nói.
Trần Đốc Tụ ngạc nhiên: "Cháo?""Sáng nay em ấy bị đau dạ dày, bác sĩ Trần dặn dò phải ăn cháo mấy ngày." Giang Phong giải thích."Con bé này, sao lại mắc cả bệnh đau dạ dày." Trần Đốc Tụ vừa tránh sang một bên vừa càm ràm: "Làm phiền cháu quá.""Không phiền ạ."Trần Tú Tú đang ngồi trên sô pha xem ti vi, trên bàn là một cốc nước lọc, thấy Giang Phong đến, trên tay còn bưng một chén cháo, đứng lên đi rót nước cho cậu."Cháo thịt nạc trứng bắc thảo?" Trần Tú Tú ngửi mùi liền đoán được.
Giang Phong gật đầu."Em không muốn ăn."Trần Đốc Tụ nóng giận, trách cứ: "Con bé này thật là, nói chuyện kiểu gì đấy, Giang Phong cố ý nấu cháo cho con, con còn kén cá chọn canh.""Không sao, anh lựa thịt với trứng ra rồi." Giang Phong nói: "Chú Trần, chú muốn sang nhà cháu ăn cháo không, cháu xào thêm món ăn kèm cho chú.""Ấy chết, thế thì ngại lắm." Trần Đốc Tụ có chút mong chờ."Không có gì, vừa hay để chú thử tay ngày của cháu." Giang Phong cười đùa."Tay nghề nhà họ Giang cháu thật sự không còn lời gì để nói, trước kia khi ông cháu Giang Vệ Quốc còn làm việc tại Nhà hàng Quốc Doanh, mỗi khi mùi hương trong tiệm bay ra, đều khiến bọn nhóc chúng ta thèm khóc, chú lúc nào cũng muốn tạo quan hệ tốt với ba cháu và ba người chú của cháu chỉ vì ăn ké một miếng.""Lúc nhỏ mấy món đồ chơi như tượng làm bằng đất sét, chú đều tặng cho ba và chú cháu hết.""Có điều ông nội cháu nấu món nào cũng ngon, tay nghề ba cháu không so được."Trần Đốc Tụ vừa đi theo Giang Phong sang nhà cậu, vừa nhớ lại ký ức năm xưa.
Tay nghề của đồng chí Giang Vệ Quốc xác thật cao siêu, cứ đến ngày tết cả nhà xum vầy bên nhau là ông lại vào bếp, mọi người đều vui vẻ như đón năm mới, tuy rằng sự thật là đang đón năm mới...
Nhưng không thể phủ nhận, ông ấy là đầu bếp có tay nghề đứng đầu của nhà họ Giang.
Giang Phong múc hai chén cháo, đặt lên bàn, liền nghe thấy hệ thống thông báo."Đinh, đạt được 9 điểm kinh nghiệm.""Đinh, đạt được 12 điểm kinh nghiệm.""Đinh, đạt được 12 điểm kinh nghiệm."...
Xem ra Trần Tú Tú rất hài lòng với cháo lần này."Chú Trần, chú ăn trước nhé, cháu xào rau cho chú." Giang Phong mang tâm tình tốt bước vào phòng bếp."Đinh, đạt được 2 điểm kinh nghiệm."Giang Phong quay đầu, thấy Trần Đốc Tụ đang ăn cháo.
Chậc.
Nhỏ mọn.
Truyện khác cùng thể loại
768 chương
386 chương