Trò chơi hệ chữa trị của tôi
Chương 25 : mình chỉ thuận miệng nói một câu
Đi siêu thị một mình, đi xem phim một mình, lại một mình ăn hết một nồi lẩu.
Khi màn đêm hững hờ buông, vẫn là một mình Hàn Phi chạy ra bờ sông.
Chiều tà rơi xuống mặt sông
Ánh đèn hiu hắt bên đường rọi ai.
Nhiệt độ dần dần hạ xuống, người đi đường xung quanh cũng thưa thớt dần, nhưng Hàn Phi thì vẫn đứng yên ở đó, dõi mắt nhìn sang bên kia bờ.
“Hàn Phi? Sao anh lại đứng đây một mình thế này?” Lệ Tuyết mặc thường phục rảo bước đi tới.
“Ở đoàn làm phim hôm nay không có cảnh quay của tôi, nên tôi ra ngoài lang thang một vòng vậy thôi.” Thời gian càng tiến dần đến thời khắc 0 giờ, nếu nói Hàn Phi không căng thẳng, ấy là nói dối. Lần đăng nhập game tiếp theo có sống sót được hay không hoàn toàn trông chờ vào vận may cả.
“Lúc nãy tôi thấy anh trong nhà hàng ăn lẩu một mình, định chạy đến chào một tiếng, kết quả anh ăn xong đi luôn.” Lệ Tuyết đứng cạnh Hàn Phi, cô nói: “Lúc tâm trạng không tốt cứ gọi bạn ra ngoài quẩy tanh bành một trận là hay nhất, không phải nghĩ ngợi gì cả, thả lỏng một hồi.”
“Tôi… không có bạn bè.” Hàn Phi nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Chỉ có một người có thể xem là hàng xóm tốt!”
“Vậy anh vẫn luôn một thân một mình sao?”
“Ừ!” Giọng Hàn Phi rất trầm, có sức hút.
Nhìn dáng vẻ Hàn Phi đứng bên bờ sông lúc này, Lệ Tuyết chợt nhớ tới một câu mà lãnh đạo của cô từng nói: ‘một người quá tôn thờ chủ nghĩa lý tưởng thì thường sẽ khó tìm được người tâm đầu ý hợp’.
Gió sông phất qua tóc mái của Hàn Phi, hắn lặng lẽ nhìn sang thành phố thông minh kiểu mới bên kia bờ. Nơi ấy, có những tòa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng, nhưng thứ ánh sáng chói lọi đó cũng chẳng tài nào chiếu rọi được chính bản thân hắn ở bên này của con sông lớn.
Hàn Phi và Lệ Tuyết đứng bên bờ sông, Triệu Minh và Trương Tiểu Thiên thì nấp trong bụi cây cách bọn họ hơn 20 mét.
“Sao tôi cứ có cảm giác Lệ Tuyết rất coi trọng Hàn Phi nhỉ? Theo cậu, người có tính cách như Hàn Phi liệu có thu hút được con gái không?” Trương Tiểu Thiên ngồi xổm sau bụi cây, nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp.
“Phải xem tình hình thôi, nếu mà có ngoại hình như tay Hàn Phi này thì còn được, đám con gái sẽ cảm thấy hắn có khí chất u buồn. Còn nếu tướng tá chán đời như cậu thì tôi đoán hội con gái sẽ cảm thấy cậu đang giả vờ giả vịt đấy.”
“Cậu đang thèm đòn đấy phỏng?”
“Sự thật mất lòng thôi.” Triệu Minh không đấu võ mồm với Trương Tiểu Thiên tiếp nữa. Gã lấy di động ra gọi cho đội trưởng Vương: “Đội trưởng, bọn em đi theo Hàn Phi một ngày rồi. Quả thực hắn ta đã làm em thay đổi cách nhìn; loại người này rất không có khả năng sẽ đi phóng hỏa!”
Sự hoài nghi về Hàn Phi của Triệu Minh và Trương Tiểu Thiên đã giảm bớt rất nhiều, sự lương thiện mà trong lúc vô tình Hàn Phi thể hiện ra đã đả động bọn họ.
“Lúc cậu theo dõi hắn có phải đã bị phát hiện rồi không?” Đội trưởng Vương hình như không tin tưởng vào khả năng theo dõi của Triệu Minh cho lắm: “Lệ Tuyết đâu rồi? Gọi cô ta lại nghe máy xem nào, con bé đó mặc dù không tuân thủ kỷ luật thật nhưng rất có năng lực!”
“Chị Lệ ấy ạ? Giờ chị ấy đang nói chuyện phiếm với Hàn Phi bên bờ sông kia kìa?”
“Cái gì cơ?”
“Thì là đang đàm đạo chuyện nhân tình thế thái đó…”
“Tôi có hỏi cái đó à? Đó là vấn đề trọng điểm à? Tôi để các anh các chị âm thầm quan sát cơ mà! Ba anh chị lập tức quay về đây cho tôi! Ngay lập tức!”
Lệ Tuyết đang đứng cạnh Hàn Phi bên bờ sông thì đột nhiên nhận được một tin nhắn, nhưng trông cô ta có vẻ chẳng thèm giở ra xem.
Một lát sau, di động của cô cũng rung lên liên hồi.
“Điện thoại của cô kìa, không cần nghe à?” Đến Hàn Phi cũng nghe được tiếng điện thoại rung ầm ầm.
“Lần sau có cơ hội lại nói tiếp nhé.” Lệ Tuyết ngắt cuộc gọi, tay cầm di động rời khỏi bờ sông.
Đêm càng lúc càng sâu, một mình Hàn Phi đứng đó đến hơn 10 giờ đêm mới về nhà.
Đi qua con đường quen thuộc, Hàn Phi trở lại căn phòng trọ nhỏ của mình. Hắn gọi một suất đồ nướng, bật máy tính lên mở một tiết mục mà mình tham gia trước kia.
“Trong mấy tiết mục này, mình cười vui vẻ như vậy, nhưng có thật là mình vui vẻ đến vậy không?”
Thời gian cứ thế trôi qua trong vô thức. Hàn Phi đã uống vài hớp rượu. Hắn lẳng lặng ngồi cạnh bàn, cắm nối xong tất cả các dây một cách thuần thục, sau đó dùng hai tay nâng mũ trò chơi lên.
Nhìn thời gian hiển thị nơi góc màn hình máy tính không ngừng thay đổi, Hàn Phi cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Hắn ép mình phải giữ vững tinh thần, đợi đến thời khắc 0 giờ để đăng nhập vào trò chơi ấy.
Hắn đội mũ trò chơi lên.
Tầm mắt bị che lại, thân thể dường như đang chìm vào biển rộng, ngay sau đó mọi thứ xung quanh biến thành một màn đỏ như máu.
“Chào mừng bạn đến với Cuộc Sống Hoàn Hảo. Hiện tại bạn có thể lựa chọn Cuộc Sống Hoàn Hảo cho riêng mình!”
Hai mắt còn chưa kịp mở ra, Hàn Phi đã ngửi thấy một mùi hôi thối gay mũi. Hắn không cử động lung tung, chỉ cẩn thận cảm nhận hơi lạnh từ ngón đeo nhẫn truyền đến.
“Quỷ ở ngay bên cạnh mình.”
Không còn tin tức nào tồi tệ hơn thế này nữa. Hàn Phi gắng hết sức để làm mình bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn biết mấy phút tiếp theo đây có lẽ sẽ quyết định sự sống chết của bản thân.
Mở mắt ra, gần như là ở ngay trong khoảnh khắc mà ánh mắt có tiêu điểm, nơi đáy mắt Hàn Phi đã hiện ra vẻ hưng phấn bệnh hoạn, hắn muốn dùng kỹ thuật diễn thể hiện tròn vai mà mình đã định sẵn.
Liếc nhìn bốn phía, hắn vẫn xuất hiện trong phòng 1034. Có điều, căn phòng này đã hoàn toàn khác xa so với trước lúc hắn thoát game.
Tất cả đồ đạc trong nhà đã bị phá tung, trên mặt đất tràn đầy mảnh vỡ và tro bụi, tủ quần áo bị phá nát, giường chiếu bị xốc lên, chăn mền lẫn đệm giường đều bị xé nát thành từng sợi, khắp nơi trong căn phòng này đều có dấu tay của trẻ con.
Xem ra, đám quỷ nhỏ nơi đây đã lật tung cả gian phòng này lên để tìm hắn rồi.
[Chiếc nhẫn của người chủ nhà] liên tục truyền đến cảm giác lạnh lẽo và âm trầm, chỉ có điều cảm giác này lúc mạnh lúc yếu, lại hơi mơ hồ.
Hàn Phi nâng cánh tay của mình lên, cảm nhận được hơi lạnh nơi đầu ngón tay. Hắn xoay người nhìn lại, Khóc đứng ngay trên tế đàn trong góc phòng.
Hơi thở mà bóng đen thấp bé này tản ra đã suy yếu hơn lúc trước rất nhiều. Hai cánh tay của nó cũng đã biến mất, lúc này đôi tay ấy đang tái sinh một cách rất chậm chạp.
Nhìn đến đây, Hàn Phi đã hiểu ra hai điều.
Điều thứ nhất, sau khi Khóc lật tung toàn bộ căn phòng này vẫn không tìm thấy mình thì bắt đầu phát cuồng. Sau đó, chắc nó đã đi đến chỗ các hàng xóm khác của khu này để tìm kiếm, và xảy ra xung đột với bọn họ.
Điều thứ hai, hai tay của Khóc đã biến mất không thấy đâu, hơi thở lúc mạnh lúc yếu, điều này hiển nhiên đã chứng minh rất có khả năng trong khu tập thể này còn ẩn giấu không chỉ một con quỷ còn nguy hiểm hơn Khóc!
Lúc ấy, hắn chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi, nhưng hình như đã gây ra ảnh hưởng lớn cực kỳ rồi.
Đã mất đi hai tay, Khóc lẳng lặng đứng trên cái đàn tế đã hư hại nghiêm trọng kia, chung quanh là đầy những hình nhân bằng giấy bị xé nát, nhưng lại không thấy đứa bé khác đâu cả.
“Mày chỉ muốn tìm người chơi cùng thôi, vậy mà bọn họ lại tàn nhẫn cướp đi hai cánh tay của mày à? Thế này thì không công bằng!” Hàn Phi chủ động đi về phía Khóc: “Là ai làm thế, có lẽ tao có thể giúp mày!”
Hàn Phi không nói toẹt ra là Khóc đã thua trong trò chơi vừa rồi, cũng không bắt buộc Khóc phải tuân thủ lời hứa, lại càng không thèm nhắc đến chuyện đối phương phải làm cho hắn ba chuyện.
Lúc này, trông Hàn Phi giống như kẻ vừa phát hiện ra một món đồ chơi thú vị. Hắn không hề che giấu ác ý của mình, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Khóc: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẫn là cùng một câu nói, lúc ban ngày hắn vừa nói xong, hiện giờ lại thuận miệng nói ra, nhưng cảm giác mang lại cho đối phương lại hoàn toàn khác biệt.
Kẻ đang ngồi xổm bên cạnh Khóc là hắn đây, càng giống như một con dã thú rình rập sẵn, đang mài sắc nanh vuốt để chuẩn bị cắn xé con người.
Bóng đen nghiêng đầu sang, mặt hướng về phía Hàn Phi, dường như đang dò xét hắn.
Trong khu tập thể này, tất cả mọi người đều gọi nó là Khóc, chỉ có mỗi Hàn Phi là bảo nó “Đừng khóc, đừng khóc nữa”, hơn nữa hình như còn hoàn toàn không sợ nó.
Khóc không muốn tin, nhưng sâu trong nội tâm của nó đã bắt đầu chậm rãi dao động. Người trước mắt nó có thể là một tồn tại còn tà ác và khủng khiếp hơn cả nó. Có lẽ, người đàn ông trước mắt này thực chất chỉ là một con quỷ khoác lên da người.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
22 chương
153 chương
12 chương
110 chương
16 chương
15 chương