Trò chơi hệ chữa trị của tôi

Chương 16 : Chiếc nhẫn của người chủ nhà

Những lời nguyền rủa ác độc của người hàng xóm kia nhanh chóng biến mất. Gã bị con quái vật trong bóng tối kéo vào góc căn phòng ngủ sâu nhất của căn nhà ma ám này. Căn nhà nơi Hàn Phi ở có hai phòng ngủ, phòng ngủ sâu nhất đã bị khóa chặt. Căn phòng mà hắn làm nhiệm vụ [Đi ngủ] trước đây là một phòng khác. Một người sống sờ sờ vừa biến mất trước mắt, Hàn Phi nói không sợ là nói dối. Nhưng hiện tại, hắn lại rất vui mừng vì hôm nay gặp được một người hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ mình đến vậy. Nếu gã hàng xóm ở tầng 6 không xuống đây, người bị kéo vào căn phòng ngủ ở tận sân bên trong kia có thể là chính mình. “Tại sao con quái vật ấy lại kéo gã vào căn phòng ngủ đó? Trong phòng đó cất giấu thứ gì à?” Hàn Phi vẫn chưa bước vào căn phòng bị khóa kín đó. May thay, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là có thể khống chế được lòng hiếu kỳ của bản thân. Hắn sẽ không nhìn thứ không nên nhìn và không bao giờ đi đến những địa phương không nên đi. Nhận ra tiếng la hét của người hàng xóm kia dần biến mất, Hàn Phi nhìn xâu chìa khóa to tướng trong tay, âm thầm nảy sinh ý tưởng về tài sản của gã hàng xóm kia: “Chờ anh trai quái vật kia bình tĩnh lại, mình sẽ thử tiến vào phòng ngủ lần nữa. Nếu có thể tìm ra chìa khóa nhà của tên hàng xóm kia thì thật tuyệt vời!” Vất vả lắm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, do hiện tại đã có thể quit game bất cứ lúc nào nên Hàn Phi vô cùng tự tin. Sau khi dọn dẹp sơ căn phòng, hắn ngồi ở cửa phòng khách rồi bắt đầu kiểm tra bảng thuộc tính của mình. “Người chơi 0000 - xin chú ý! Mỗi lần thăng cấp sẽ nhận được một điểm thuộc tính tự do; sau level 10, có thể lựa chọn nghề nghiệp của mình!” “Người chơi 0000 - xin chú ý! Đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ [Xem TV]! Điểm kỹ năng tự do: +1; Phần thưởng nhiệm vụ: Chiếc nhẫn của người chủ nhà.” “Rương chứa đồ: Đã mở khóa.” “Đã lưu trữ vật phẩm phần thưởng nhiệm vụ vào Rương chứa đồ.” Đọc những dòng thông báo sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi hơi thất vọng. Chính bản thân phải liều cả mạng sống mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, thế mà phần thưởng cơ hồ khá keo kiệt. Đầu tiên, Hàn Phi nhấn vào [Rương chứa đồ], lấy [Chiếc nhẫn của người chủ nhà] ra. “Chiếc nhẫn của người chủ nhà (item đỏ cấp G): Sau khi người chủ nhà qua đời, những người quý mến kẻ đó trong gia đình đã chế tác một chiếc nhẫn từ tro cốt của gã. Sự tưởng nhớ trở thành một chiếc cầu nối giữa sự sống và cái chết. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này vào, bạn sẽ cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.” “Bọn họ ư?” Nhìn những dòng mô tả về item, có lẽ Hàn Phi đã hiểu đại khái: “Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này là có thể nhìn thấy ma quỷ à?” Hàn Phi thử đeo ngay chiếc nhẫn vào, ngay lập tức chợt cảm giác một luồng hơi lạnh lẽo xuất hiện từ ngón tay rồi lan khắp cả người. Càng đi đến gần căn phòng ngủ ở góc sâu nhất, mức độ lạnh giá càng tăng dần. “Chiếc nhẫn này có thể báo động cho mình. Gặp loại quỷ quái càng khủng khiếp, độ lạnh tỏa ra từ chiếc nhẫn càng mạnh hơn. Trông không xa hoa gì cho lắm nhưng đúng là nó khá thực dụng. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này, mình có thể tránh được nhiều khu vực nguy hiểm.” Hàn Phi vẫn không biết khái niệm về [item đỏ] là gì. Lúc trước, khi tra cứu thông tin về [Cuộc Sống Hoàn Hảo], hắn cũng không thấy bài viết nào nhắc đến item đỏ. Sau khi nghiên cứu phần thưởng xong, Hàn Phi bắt đầu tập trung vào phần [điểm kỹ năng tự do] và [điểm thuộc tính tự do]. “Bây giờ mình có 1 điểm kỹ năng tự do, nhưng vấn đề là mình chỉ có 2 kỹ năng gồm [nấu ăn] và [diễn xuất]. Hai khả năng này chẳng liên quan gì đến chiến đấu cả.” Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Phi cộng 1 điểm kỹ năng ấy vào skill [Diễn xuất]. Trong một trò chơi có quỷ quái khắp nơi tựa như cõi Âm phủ thế này, đôi khi việc diễn xuất có thể phát huy tác dụng đến mức không tưởng, chẳng hạn như khi đối mặt với Ngụy Hữu Phúc vừa rồi. “Người chơi số 0000, trình độ diễn xuất của bạn bây giờ là Level 2 - trung cấp. Khi kỹ năng diễn xuất của bạn đạt đến Level 10 - trung cấp, Hệ thống sẽ tự động upgrade kỹ năng ấy lên mức: Cao cấp.” “Kiếm điểm kỹ năng khó quá! Cơ mà, đây chỉ mới là nhiệm vụ tân thủ mà thôi, là loại nhiệm vụ cơ bản nhất trong một trò chơi nên phần thưởng bèo bọt cũng là chuyện bình thường.” Trước khi đạt được những bộ kỹ năng mới, Hàn Phi đã quyết định dồn điểm cộng vào kỹ năng diễn xuất của mình. Dù gì đi nữa, điều mà hắn muốn chính là che giấu thân phận của người sống, sau đó hòa nhập vào đại gia đình ở đây càng sớm càng tốt. Về phần 1 [điểm thuộc tính] còn lại, Hàn Phi cộng thẳng vào [Thể lực] mà không cần nghĩ ngợi gì nhiều. Sức mạnh thể chất của hắn ban đầu chỉ là 4, thực sự rất thấp. Vừa rồi, trong lúc tóm lấy người hàng xóm, suýt nữa hắn đã vuột tay khiến người kia trốn thoát. Sau khi nâng cao thể lực, Hàn Phi lắc nhẹ nắm đấm vài cái, quả nhiên cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, động tác tay cũng trở nên lưu loát hơn rất nhiều: “Hiện tại, chỉ vỏn vẹn cộng có 1 điểm mà thôi. Sau này khi thăng nhiều level rồi, không chừng mình còn có thể chạy nhanh hơn bọn ma quỷ ấy chứ!” Vì đang ở giai đoạn có thể quit game bất cứ lúc nào, Hàn Phi cảm thấy tâm trạng của mình rất thoải mái; đây mới là cảm giác nên có của một người đang chơi game. Nhặt con dao phay trên mặt đất lên, Hàn Phi không muốn quấy rầy con quái vật ở tận sâu bên trong căn nhà ma này; hắn quyết định đi gặp Mạnh Thi ở tầng 3. “Bà lão ấy không phải người xấu. Nếu mình có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng bà, có lẽ bà ấy sẽ chấp nhận mình.” Giờ hắn đã hiểu sâu hơn về trò chơi này. Những trò chơi hệ chữa trị khác có chức năng chữa trị cho người chơi, trong khi trò chơi này cũng chữa trị cho người chơi nhưng đồng thời còn muốn chữa trị cho các NPC nữa. Thực sự là một trò chơi có “lương tâm” hiếm thấy. Mở cửa chống trộm, Hàn Phi gần như lập tức cảm nhận được hơi lạnh từ ngón áp út truyền đến ngay khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa. Rõ ràng, dãy hành lang này không sạch sẽ. “Đoán chừng nơi này phải farm quỷ tận vài lần mới nhặt được item nhỉ?” Nhận ra độ lạnh từ ngón tay vẫn nằm trong khả năng chịu đựng được, Hàn Phi thận trọng bước vào hành lang với một con dao phay trên tay. Hắn sống ở tầng 4, nhà của bà lão kia ở tầng 3. Dù chỉ cách nhau đúng một tầng, hắn cũng không dám khinh thường. Hành lang im lặng một cách chết chóc. Và điều kỳ lạ là đèn cảm ứng âm thanh ở tầng 6 cứ sáng lên, trong khi rõ ràng nơi đây chẳng có bất cứ tiếng động nào cả. Lặng lẽ bước xuống lầu, sau đó Hàn Phi chợt dừng bước khi đứng tại vị trí nằm giữa tầng 3 và tầng 4. Chậm rãi ngồi xổm xuống, Hàn Phi liếc nhìn lên tầng trên dọc theo khe hở của tay vịn cầu thang. Hắn nhận ra ngọn đèn cảm ứng âm thanh trên tầng 6 kia vẫn sáng lên một cách khó hiểu. “Rốt cuộc là có người hay không?” Nhích nhẹ bước chân, Hàn Phi bước xuống tầng 3. Khi gần đến nơi, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc nhẫn đột nhiên tăng lên. “Chuyện quái gì thế?” Ỷ lại vào việc có thể quit game bất cứ lúc nào, Hàn Phi không hề lùi bước. Hắn tiếp tục bước xuống, để rồi nhận ra cánh cửa nhà đối diện với nhà của Mạnh Thi đang mở toang. Chiếc kính Bát Quái trên đầu cửa nằm vỡ nát trên mặt sàn và khá nhiều lá bùa trên cửa cũng bị xé rách. “Chẳng lẽ vì gia đình này mà bà Mạnh Thi ấy luôn đóng chặt cửa?” Hàn Phi can đảm đứng lại trước cửa nhà Mạnh Thi. Còn chưa kịp gõ cửa, ngón áp út đeo nhẫn của hắn đột nhiên truyền đến một cơn lạnh lẽo thấu xương! Hàn Phi lập tức quay đầu lại, sau đó trông thấy một đứa trẻ xuất hiện trong căn nhà đối diện, và... nó đang lao thẳng về phía hắn với một nụ cười! Trong nháy mắt, các sợi nơ-ron thần kính của hắn kéo căng đến mức tận cùng. Ngay khoảnh khắc đứa nhỏ vọt ra khỏi cửa, Hàn Phi chỉ còn kịp chọn cách “quit game,” thay vì bất cứ phản ứng nào khác. Một màn đỏ tựa máu bao trùm cả thế giới xung quanh hắn, sự kết nối thần kinh bị cắt đứt liên tục. Đến khi Hàn Phi có thể lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình, hắn vội vàng cởi mũ trò chơi xuống. Yếu ớt nằm co quắp trên giường, hai tay Hàn Phi vẫn run rẩy không ngừng: “Mình đã rất cẩn thận rồi, nhưng nếu ban nãy mà không có chiếc nhẫn, e rằng mình đã ngỏm củ tỏi. Trò chơi này thật quá quái đản mà.