“Anh muốn làm gì thế?” Nghe thấy âm thanh của những mảnh thủy tinh vỡ kia, Noãn Noãn lập tức có dự cảm không lành. Biểu tình đó của Lam Mặc, không biết là lại đã nghĩ ra chiêu thức biến thái gì nữa đây. “Đợi lát nữa em sẽ biết thôi.” Lam Mặc vừa cười vừa nói, từ bên cạnh kéo ra một chiếc ghế xoay cao cấp ngồi xuống bên cạnh Noãn Noãn. Anh ta ưu nhã xoay vòng ở đó, thưởng thức kiệt tác mà mình tạo nên, rõ ràng là rất hưng phấn. Noãn Noãn lúc này đột nhiên ý thức được bản thân bối rối biết bao, đặc biệt là đôi đá hồng ngọc kia, đủ để cô chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác. Cô lập tức gục xuống, ý đồ muốn dùng mái tóc để che đi nỗi nhục nhã kia, lại chán nản phát hiện ra … Lam Mặc, rõ ràng là đã tính toán cả rồi, đây là muốn Ninh Nam phải nhìn thấy! Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Noãn Noãn thêm lo lắng. Chỉ nghe thấy Lam Mặc nói trong điện thoại, “Để hắn ta vào.” Cái bộ dạng đắc ý kia, làm cô thấy thật tồi tệ. Lát sau, là âm thanh tiếng tay nắm cửa bị chuyển động. Noãn Noãn đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, cô không muốn Ninh Nam nhìn thấy bộ dáng này của mình chút nào! Ninh Nam chỉ có một mình bước vào. Không khí, dường như đã đông cứng lại. Ba người họ đối mặt, hình tượng Noãn Noãn thê thảm thế kia là điều mà Ninh Nam vạn lần cũng không ngờ tới được. Cô chính là bị trói lên cây thập tự giá kia, hai tay hai chân đều bị giăng hết cả ra, tư thế ủy khuất đến vậy. Cô ấy đang cúi đầu, như là không dám nhìn vào anh nữa, bộ dáng vô lực, làm tim anh, nhói đau một cái mạnh mẽ. Ánh nhìn hướng xuống dưới, cổ áo, bị xé rách, hai viên đá hồng ngọc kia, đâm vào mắt anh thật đau nhức! Lam Mặc! Lại làm ra những chuyện này với cô ây! Cô ấy nhất định đau đớn vô cùng! Không thể nào khống chế được nắm tay vung lên, khi anh bước vào đây nhìn thấy quả nhiên là Lam Mặc, anh biết, đã không thể nào làm huynh đệ được nữa rồi! “Đừng cử động!” Lam Mặc đột nhiên móc ra một khẩu súng ngắn ngắm chuẩn vào Ninh Nam định xông qua kia. “Cử động tiếp, các người đều phải chết.” Anh ta lại là bộ dạng cười hi hi kia, thần tình vô tội, làm người khác thật muốn đấm ột cái. Bước chân Ninh Nam dừng lại, lo lắng nhìn Noãn Noãn, bản thân từ khắc nhìn thấy cô, trái tim nơm nớp lo sợ của anh ta giờ mới bỏ được xuống. Chỉ có điều, anh không ngờ tới Noãn Noãn lại phải chịu khổ sở như vậy! Kế hoạch trước khi đến đây đều bị vứt lại phía sau, anh ta hiện giờ chỉ muốn cứu cô, thật tâm muốn cứu cô, muốn vì cô mà đem vứt cái thứ làm anh phát điên lên kia. “Sao thế? Đá hồng ngọc có phải rất hợp với cô ấy không? Loại đá hồng ngọc huyết cáp này, phải khó khăn lắm tôi mới tìm được, thế nào anh liệu có phải nên cám ơn tôi không?” Lam Mặc dùng súng chỉ chỉ Noãn Noãn, đầu súng chĩa vào hai người họ quay đi quay lại, như đang chơi một trò chơi vậy, còn giả vờ làm động tác bắn súng. “Lam Mặc, sao anh lại làm thế này! Cho tôi một lý do!” Ninh Nam cố gắng không nhìn Noãn Noãn nữa, anh ta hiện giờ cần phải bình tĩnh lại nói chuyện với Lam Mặc, nhưng, đáy tim vẫn không thể nào bình tĩnh được. “Tại sao?” Lam Mặc dường như cảm thấy anh ta đang hỏi một câu hỏi rất buồn cười. “Anh không phải luôn một bộ dáng cao cao tại thượng, thái độ như nhìn thấu tất cả sao? Tôi vì sao làm như thế này, lẽ nào anh không đoán ra được!” Ninh Nam nghe được từ trong lời nói của anh ta chút manh mối, “Tôi vẫn luôn coi anh là huynh đệ!” “Huynh đệ?” Lam Mặc cười lạnh, “Có nhớ khi ở hội đấu giá không, tôi nói muốn cô gái này, anh lại đem cô ta mua về, còn nói cô gái này tôi nghĩ cũng đừng có nghĩ tới, Ninh Nam, anh cứ luôn tự ình là đúng, cho rằng toàn thiên hạ này đều phải nghe lời anh!” “Là vì việc này sao?” Ninh Nam nhướn nhướn mày, hóa ta anh đã luôn không để ý đến cảm nhận của Lam Mặc. “Hừm … Anh nghĩ rằng đây chỉ là việc nhỏ thôi sao, vậy được, vậy thì anh để cô gái này lại cho tôi, từ nay về sau cô ấy là người phụ nữ của Lam Mặc này, không còn chút quan hệ nào với Ninh Nam anh nữa!”