Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương
Chương 147
Lời nói của Lam Mặc như một mũi tên lạnh giá đâm vào trên người cô, toàn thân từ trong ra ngoài truyền đến tứ chi cùng xương cốt đều là hàn ý.
Noãn Noãn nhìn cây thập tự giá kia, từ trong tim đều phát ra sự hoảng sợ.
“Chúng ta đi qua đấy thử xem nào .. .. ”
Lam Mặc cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giọng điệu bình thường như thể muốn đưa cô đi thử một bộ y phục vậy.
Noãn Noãn đột nhiên tỉnh ngộ, mạnh mẽ vùng khỏi tay anh ta, xông ra hướng cửa.
Cô không biết được anh ta hao tổn tâm lực đưa cô đến đây rốt cuộc là để làm gì, chỉ có điều cô đã đọc được tín hiệu nguy hiểm từ trong giọng điệu khì quái cùng âm lãnh của anh ta.
Người còn chưa xông đến được cửa, đã bị Lam Mặc tóm lấy tóc, cưỡng ép lôi cô quay lại.
“Em cứ luôn không nghe lời như thế, cứ phải để anh mạnh tay sao? Em đối với Ninh Nam đâu có như thế này!”
Trong mắt Lam Mặc phát ra lửa giận.
“Anh muốn làm cái gì!”
Noãn Noãn bị anh ta tóm đến phát đau.
Lam Mặc đột nhiên miết chặt lấy má cô, đầu ngón tay ăn sâu vào trong da thịt cô, làm iệng cô chu lên, khuôn mặt cũng vì thế mà có chút biến dạng.
“Anh nên để em nếm thử hương vị trừng phạt mới phải, để em nhớ tới điểm tốt của anh!”
Anh ta nói xong đẩy cô vào bên giường, ôm lấy thân thể cô rồi ném cô lên trên giường.
Noãn Noãn ngã vào trong chiếc giường mềm mại kia, giãy giụa để ngồi dậy, thân thể Lam Mặc đã ép xuống.
“Anh cút ngay!”
Noãn Noãn ý thức được anh ta muốn làm gì, liều chét giãy giụa.
Lam Mặc sớm đã có chuẩn bị, từ đầu giường kéo ra một sợi dây cước mỏng, cuốn vào cổ tay cô.
Với thứ đồ này, Noãn Noãn càng giãy giụa, sợi cước lại càng thít chặt lại, hơn nữa lại còn từng chút từng chút ăn sâu vào trong da thịt, gây nên đau đớn đến tận trong tim.
Trải qua một hồi phản kháng cùng dây dưa, tay cô đã không dám cử động tiếp nữa, bởi vì sợi cước mỏng manh kia lại vô cùng sắc nhọn, vốn đã làm cổ tay cô bị chảy máu ra rồi.
Lam Mặc mãn nguyện mà nhìn phản ứng của Noãn Noãn, vỗ vỗ vào bên má cô.
“Thế này mới ngoan, em nghe lời một chút là không phải chịu khổ nữa rồi, anh sẽ rất thương yêu em mà … … ”
Hơi thở của anh ta phả ra trên khuôn mặt cô, lúc nói chuyện cố ý để đôi môi ma sát nhẹ với môi cô.
Sau đó, còn chưa đợi Noãn Noãn mở miệng, nụ hôn kinh thiên động địa đã rơi xuống trên môi cô, tham lam nuốt lấy cánh môi mềm mại của cô, điên cuồng mà thưởng thức.
“Ưm … … ”
Cô chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm đó, do bị môi anh ta phong ấn lại, âm thanh cô phát ra nghe lại đặc biệt đáng yêu, kích thích đến toàn bộ cảm quan của anh ta.
Áo trên bị anh ta cởi ra, bàn tay anh ta được bảo dưỡng mềm mại như tay của con gái, phủ lên phần mềm mại của cô, cố ý xoa nắn.
Noãn Noãn vô cùng xấu hổ, không để ý đến sợi cước trên tay kia nữa, muốn giãy ra khỏi anh ta.
“Anh không thể làm thế này với tôi, Lam Mặc, tôi là người phụ nữ của Ninh Nam!”
“Người phụ nữ của Ninh Nam!”
Nghe thấy câu này, Lam Mặc lại càng phát hỏa, ngũ quan đẹp đẽ kia có chút xảo quyệt, “Em cũng thừa nhận em là người phụ nữ của Ninh Nam đấy!”
“Anh như thế này với tôi, Ninh Nam sẽ không bỏ qua cho anh đâu, đến lúc đó các người đến huynh đệ cũng không làm được nữa đâu!”
“Hừm … .. ”
Lam Mặc cười lạnh, cười rất giễu cợt.
Noãn Noãn nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt của anh ta trong giây lát biến thành lạnh lẽo.
Anh ta không nói gì mà miết chặt lấy cằm cô, lại tiếp tục một màn hôn mới phủ xuống trên môi cô, mặt cô.
Người phụ nữ của Ninh Nam, dựa vào cái gì mà mọi phẫn nộ của hắn đều phát trên người mình, dựa vào cái gì mà chuyện gì hắn cũng là thân phận lãnh đạo, dựa vào cái gì mà trước mặt hắn ta bản thân chỉ như một thằng hầu, dựa vào cái gì mà đến cô gái mình nhìn trúng cũng là của hắn!
Lam Mặc càng nghĩ càng không cam tâm,
“Anh lại cứ muốn xem xem, bây giờ anh chiếm lấy em rồi, em còn làm sao để làm người phụ nữ của hắn ta, Ninh Nam, vốn là rất ghét dùng lại đồ của người khác!”
Cằm Noãn Noãn bị anh ta miết lấy đau nhức! Lời nói phẫn nộ của anh ta thâm trầm, từng chữ từng câu bay vào trong tai cô, làm cô lo lắng hoảng sợ!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
15 chương
10 chương
22 chương
97 chương
127 chương