Trò Chơi Địa Ngục
Chương 49 : Xử phạt lỗi nặng
Trên màn hình laptop là trang chủ cá nhân của Triệu Tiểu Hoa, bên trong bao gồm thông tin cơ bản của cô ta.
Dung Âm vươn đầu ngón tay ra, trượt con chuột, nhấn vào trong lịch sử đề nghị của cô ta.
Điểm thành tích của Triệu Tiểu Hoa ở khoa IT xếp hạng nhất, mỗi năm cô ta đều có thể đạt được học bổng hạng nhất.
Cô ta không chỉ thành tích xuất sắc, năng lực cũng vô cùng mạnh, không những là lớp trưởng, còn là chủ tịch của câu lạc bộ tình nguyện Ái Tâm, thường xuyên tham gia các loại hoạt động tự nguyện, là sinh viên tốt có phẩm chất học tập đa tài.
Sinh viên như thế, mỗi năm đều đoạt giải cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Ánh mắt Dung Âm dừng lại trên đơn vinh dự mỗi năm của cô ta: "Từ khi nhập học đến nay, mỗi năm cô ta đều có thể đoạt được giải học sinh ba tốt, học bổng cùng với trợ cấp sinh viên nghèo khó, nhưng năm này lại không có, là tại sao vậy?"
*học sinh ba tốt: Đức hạnh tốt, học tập tốt, thân thể tốt.
Năm này, đúng lúc là năm Triệu Tiểu Hoa tự sát.
Tất cả đơn xin của cô ta, bao gồm tiền trợ cấp của sinh viên nghèo khó, toàn bộ bị nhà trường gạt bỏ.
"Cô đợi chút, tôi xem cái."
Hướng Dương cầm lấy laptop, lốp bốp lốp bốp, một phen thao tác mạnh như hổ.
Không tới mấy phút, anh lại đưa laptop vào trong tay Dung Âm: "Năm đó cô ta bị nhà trường ghi nhận xử phạt lỗi nặng, hủy bỏ tất cả tư cách bình chọn khen thưởng, nghiên cứu sinh cũng không còn hy vọng nữa."
*nghiên cứu sinh: nghiên cứu sinh này không cần phải thông qua thi cử, sẽ do nhà trường trực tiếp cử đi học bằng thạc sĩ nghiên cứu sinh.
Thứ Hướng Dương tìm được, là thông báo của nhà trường mấy năm trước.
Loại thông báo này thường xuyên ghi tin tức quan trọng của nhà trường, nếu như là xử phạt, chính là loại nghiêm trọng đến mức cần thông báo toàn trường để phê bình.
Thông thường mà nói, trừ phi là tụ tập đánh nhau, đả thương giáo viên, hoặc là lỗi trộm cắp vật chất quan trọng của nhà trường, những cái khác căn bản đều không đủ tư cách ghi lên trên.
"Thông báo xử phạt:
Ngày X tháng X năm X, học sinh Triệu Tiểu Hoa đốt pháo bông ở nhà sân trường, vi phạm nghiêm trọng tới chế độ quản lý nhà trường, khiến danh tiếng nhà trường tạo thành ảnh hưởng tồi tệ không thể xoay chuyển.
Bây giờ quyết định xử phạt nặng với Triệu Tiểu Hoa, hủy bỏ tất cả tư cách bình chọn khen thưởng sau này. Mong các sinh viên lấy đó mà cảnh cáo, tuân thủ nội quy trường học một cách nghiêm túc."
"Đốt pháo bông?"
Hướng Dương gật đầu: "Đúng vậy, đốt lúc bình thường thì không sao, quan trọng là không đúng lúc."
"Vừa rồi tôi mới kiểm tra, lúc cô ta đốt pháo bông, chính là mấy ngày đoàn đánh giá trường danh tiếng thế giới đến."
"Đánh giá trường danh tiếng thế giới, mỗi 10 năm cử hành một lần, là xếp hạng quyền uy lớn nhất của thế giới này, sự chuyển động của xếp hạng liên quan đến phát triển trong vòng 10 năm sau này của nhà trường, trường cao đẳng cũng được coi trọng."
"Nội dung đánh giá ngoại trừ những thứ luận văn phát biểu, còn bao gồm môi trường nhà trường và tổ chức kỷ luật."
"Năm đó cũng là lúc thế giới thay đổi luật pháp bảo vệ môi trường, bảo vệ môi trường rất nghiêm khắc, loại chuyện đốt pháo bông làm ô nhiễm không khí này, bị nhà trường nghiêm lệnh cấm túc."
"Cô ta không những vi phạm nội quy trường học, còn không có ý thức bảo vệ môi trường, lại cố ý phạm sai lúc đánh giá, dẫn đến đoàn đánh giá phản cảm mãnh liệt. Bởi vì thành tích cô ta xuất sắc, bình thường đều được đánh giá là sinh viên gương mẫu, có đủ tính chất đại diện, cho nên mang đến ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn cho nhà trường."
Hướng Dương lấy lại laptop, xem lướt qua diễn đàn trường học: "Nghe nói năm đó nhà trường có hi vọng nâng cao xếp hạng, kết quả bởi vì xảy ra chuyện này, suýt nữa thì không giữ được vị trí hiện tại."
"Nếu như thật sự là thế, vậy mức độ trừng phạt này không tính là oan ức."
Ôn Nhã uống sạch sữa đậu nành, ưu nhã cầm khăn lau miệng: "Nhưng mà chuyện này có điểm kỳ lạ, sinh viên đi ra từ trong núi, sao lại nghịch như vậy, cho dù là muốn chơi những thứ sặc sỡ này, thì cũng sẽ biết lúc nào có thể chơi, lúc nào không thể chơi."
"Cô ta có phải là bị bạn cùng phòng cưỡng ép không, bạn cùng phòng của cô ta bắt nạt cô ta cũng không ít."
Lúc Ôn Nhã và Hướng Dương nói chuyện, Dung Âm xem lướt qua đơn xin sinh viên nghèo khó của Triệu Tiểu Hoa.
Đơn giám định sinh viên nghèo khó mỗi năm đều phải làm lại, hơn nữa cần ghi mấy trăm chữ để miêu tả tình hình.
Triệu Tiểu Hoa là đứa trẻ đi ra từ trong núi, lúc mẹ cô sinh ra cô thì vì khó sinh mà qua đời, năm cô học cao trung năm ba thì ba cô bị bệnh qua đời. Bởi vì chữa bệnh cho ba, cô thiếu nợ ngân hàng mười mấy vạn tệ.
Tuy rằng không phải là cho vay nặng lãi, nhưng món nợ như thế đối với một cô gái mà nói, cũng có chút nặng.
Tuy rằng mỗi năm cô lấy tiền học bổng và trợ cấp nghèo khó, nhưng bởi vì còn phải trả nợ, nên sống vô cùng túng thiếu, bình thường còn phải đi làm công làm giáo viên dạy kèm để kiếm tiền, rất là cực khổ.
Nếu như trợ cấp nghèo khó và tiền học bổng sau này đều không còn nữa, áp lực cuộc sống đủ để đánh sụp cô.
Sau khi Dung Âm xem xong, liền trả laptop lại cho tiểu ca áo đen Hướng Dương.
Hướng Dương dùng laptop đăng nhập app trò chuyện.
Bởi vì Ngụy Hiên và Dung Âm là thân phận người yêu, người của hai phòng ngủ cũng đều là bạn tốt, anh kéo mấy người vào trong nhóm, gửi rất nhiều hình ảnh cho bọn họ: "Ba người này chính là bạn cùng phòng của Triệu Tiểu Hoa."
Trong hình ảnh là thông tin của ba nữ sinh, bây giờ bọn họ đang là nghiên cứu sinh năm hai, vẫn là bạn cùng phòng, ba người ở cùng một phòng ngủ, nhà trường cũng không còn nhét người qua ký túc xá của bọn họ.
Trong thông tin có để thẻ sinh viên, chắc hẳn là được chụp ở tiệm chụp hình tương đối tốt, cho dù là bức ảnh nền xanh bình thường, cũng chụp đến vô cùng xinh đẹp.
Ba nữ sinh đều rất xinh đẹp, da trắng xinh đẹp theo tiêu chuẩn của cô gái thành phố lớn.
Một người tên là Kim Thi Gia, tóc gợn sóng to màu vàng, con mắt to mà sắc bén, thoạt nhìn rất khó trêu vào.
Một người tên là Lăng Vũ, đầu quả lê, lạnh lùng, mặt không cảm xúc.
*đầu quả lê: là kiểu tóc cúp vào hai bên khuôn mặt.
Một người tên là Giả Uyển, đuôi ngựa cao, đeo mắt kiếng không gọng, bộc lộ tính tri thức xinh đẹp nhàn nhạt.
Nhìn từ gương mặt, ngoại trừ Kim Thi Gia có thể có chút điêu ngoa bệnh công chúa, hai người còn lại đều không giống như là kiểu loại người sẽ xa lánh người khác.
Đương nhiên, đạo lý người không thể chỉ xem bề ngoài này ai cũng hiểu.
"Khu nhà trọ năm, phòng ngủ 302."
Dung Âm nhẹ nhàng đọc ra địa chỉ hiện tại của ba nữ sinh kia.
"Ôn Nhã, chúng ta vẫn còn chưa viếng thăm qua học tỷ nghiên cứu sinh?"
Ôn Nhã gật đầu: "Học muội viếng thăm học tỷ là chuyện hiển nhiên, buổi tối chúng ta sẽ đi gặp bọn họ, xem xem ba vị học tỷ này rốt cuộc là người như thế nào, nói không chừng còn có thể tìm được chút manh mối."
"Hướng Dương, mấy ngày nữa là tới đại hội thể dục thể thao, anh có hạng mục gì không?"
Nghe thấy câu hỏi của Dung Âm, Hướng Dương ngẩn ra chút: "Không có, cô xem hình thể này của tôi có thể làm được gì chứ."
Học kỳ mùa hè đã kết thúc rồi, nhưng các sinh viên lại không có nghênh đón kỳ nghỉ hè, thứ đi về phía bọn họ là học kỳ nhỏ dài đến nửa tháng. Trong học kỳ nhỏ này, các sinh viên thông thường phải học vài môn tự chọn.
Đại hội thể dục thể thao của trường học, bố trí ở giữa học kỳ mùa hè và học kỳ nhỏ.
Nói ngắn gọn, qua mấy ngày nữa chính là tới rồi.
Trường học này là học viện ngành kỹ thuật, nữ sinh tương đối ít.
Không nói công trình điện khí, các loại vật liệu đường phố không quá phù hợp nữ sinh học, cho dù là học viện IT, muốn tạo ra đội cổ vũ tương đối nổi bật, cũng phải tập hợp cả lớp, các học viện khác thậm chí có thể sẽ mời nghiên cứu sinh đến để giúp đỡ.
Dung Âm và Ôn Nhã đều là thành viên của đội cổ vũ trường, Bộ Lương có hạng mục nữ chạy 5000m, hạng mục nam 10000m do Ngụy Hiên phụ trách.
"Vậy thì nhờ anh tiếp tục điều tra chuyện có liên quan đến cô ta rồi."
Dung Âm cúi đầu xem đồng hồ: "Tôi và Ôn Nhã phải đi tham gia huấn luyện của đội cổ vũ rồi."
"Đợi đã, cô còn thực sự xem trọng đại hội thể dục thể thao này à?"
Hướng Dương nhìn xem Ngụy Hiên bên cạnh, thấy anh lười biếng không biểu thị gì, ra dáng vẻ cô ấy nói gì thì là cái đó, liền lại kinh ngạc mà nhìn về phía Dung Âm: "Cô còn nhớ đây là trò chơi địa ngục không?"
"Chính vì như thế, nên mới coi trọng."
Ngụy Hiên đã ăn xong mọi thứ, Dung Âm liền xếp chồng khay lên, vừa bưng khay đứng dậy, thứ trong tay liền bị thanh niên không nói lời nào mà cướp đi.
"Thời gian của đại hội thể dục thể thao này có chút kỳ lạ, giống như là địa ngục cố ý chuẩn bị cho chúng ta."
Dung Âm lặng lẽ thu tay lại: "Hôm đó chắc sẽ xảy ra chuyện gì đó, tôi rất mong chờ."
Sau khi ăn cơm xong, mấy người liền tản ra ở cửa căn tin. Hướng Dương ôm laptop trở về phòng ngủ, Ôn Nhã không muốn làm bóng đèn, cũng trở về phòng ngủ trước, chuẩn bị thay quần áo thích hợp vận động.
Dung Âm nhìn tin tức điện thoại, đi về phía "Căn tin Thâm Dạ" bên cạnh.
Căn tin Thâm Dạ mở cửa cả ngày, chiếm diện tích mặt đất tương đối mà nói thì nhỏ, bên trong bán cơm chiên, nấu mì ăn liền, gà rán các thứ.
Dung Âm đi tới trước cửa sổ: "Cơm chiên bắp thịt hun khói, bỏ họp, cảm ơn."
Cô vốn dĩ định mang cháo cho Bộ Lương, nhưng mà cô ấy muốn cơm chiên, nên tùy cô ấy vậy.
Chảo dùng để chiên cơm ở gần ngay cửa sổ, Ngụy Hiên đứng phía sau Dung Âm, hiếu kỳ mà nhìn.
Hạt bắp tươi non và thịt hun khói chiên xì xì trên chảo bốc khói lên, rau củ tươi được bỏ vào trong, trung hòa với dầu mỡ, khiến toàn bộ cảm giác trở nên khoan khoái lên.
Trứng gà được cái xẻng xào qua xào lại mấy lần liền phơi bày ra màu sắc vàng óng, cơm trắng vốn dĩ có chút lạnh ụp lên đó, thuận theo hỗn hợp đều đặn, trở nên càng ngày càng đẹp mắt, càng ngày càng mê người.
"Thỏ con, trở về rồi tôi muốn ăn cái này."
Ngụy Hiên híp mắt, nghiêm túc nhìn xem nửa ngày, bất chợt mở miệng nói.
Dung Âm cầm lấy túi nilong đang bốc hơi nóng: "Anh cũng có thể mua ở đây."
Ngụy Hiên dường như không hề nghe thấy lời cô nói, anh xách lấy túi cơm chiên đó, kéo tay của Dung Âm đi về phía ký túc xá nữ sinh: "Huấn luyện thì tôi sẽ không đi đâu, cô có việc gì cần tôi làm không?"
"Anh biết lấy bưu kiện không?"
Dung Âm lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo: "Tôi mua thịt bò khô trên mạng đến rồi, anh giúp tôi đặt bưu kiện đó ở chỗ ông bác dưới lầu, tờ giấy này thì nhét vào trong hộp bưu kiện."
Tờ giấy đó bị Dung Âm gấp thành hình vuông, muốn thấy được nội dung bên trong, thì cần phải gỡ ra, Ngụy Hiên xem cũng không xem liền bỏ vào trong túi: "Ừm, bưu kiện lúc trưa phải không?"
"Bưu kiện khoảng 3h chiều."
Căn tin cách ký túc xá cũng không xa, hai người rất nhanh liền đi đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
"Đợi đã."
Ngay lúc Dung Âm xoay người rời đi, Ngụy Hiên ở phía sau bỗng nhiên kêu cô lại: "Đưa tay cho tôi."
Dung Âm xoay đầu, đối diện với đôi mắt vàng nhạt xinh đẹp của thanh niên, cô rũ mi mắt xuống, nhìn về phía cổ tay của mình.
Mỗi lần vượt ải trò chơi, địa ngục đều sẽ chữa trị vết thương thân thể của người chơi, cổ tay của cô lại khôi phục lại hình dáng trắng noãn mượt loáng, dấu răng phía trên sớm đã biến mất không còn nữa.
Cô bình tĩnh vươn cổ tay ra, tùy ý để thanh niên in môi lên đó.
Một chút đau đớn có chút sắc bén truyền đến từ trên cổ tay, Dung Âm rũ mắt, nhìn thấy Ngụy Hiên đang chuyên chú liếm vết thương của cô, thỉnh thoảng lộ ra răng nanh nhỏ trắng sáng.
Nếu như tóc là màu xám bạc, con mắt màu vàng nhạt...
Thanh niên thật sự là có mấy phần tương tự giống như với sói.
"Tối qua tôi không có ngủ ngon, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó."
Vết máu bị liếm đến sạch sẽ, Ngụy Hiên thoả mãn mà ngẩng đầu lên, biểu cảm trở nên vô cùng lười nhác.
Dung Âm mặt không cảm xúc mà thu tay lại, không ý kiến với sở thích quái dị của anh, xoay người đi về ký túc xá.
Có đôi giày trượt ván tên rất ma tính, leo sáu lầu đối với Dung Âm mà nói cũng không phải là chuyện khó gì nữa. Lúc cô trở về phòng ngủ, Bộ Lương đã tỉnh, đang cùng Ôn Nhã ngồi bên bàn.
Hai người xúm lại, tập trung tinh thần nhìn màn hình điện thoại.
Điện thoại dùng cái giá cố định trên mặt bàn, màn hình là để ngang, mở loa ngoài, âm lượng không hề nhỏ, vừa rồi cô đi vào cửa liền nghe thấy tiếng thét truyền đến từ trong cái loa.
Những tiếng thét đó đa số đến từ nữ sinh, giống như là gào thét kích động lúc xem show thần tượng, đề xi ben cực cao.
*đề xin ben: viết tắt là dB, là đơn vị đo lường năng lượng âm thanh, công suất điện/điện tử, cường độ âm thanh,...
Ngoại trừ những thứ này, còn có tiếng nhạc sống động như thật.
Hai người này xem vô cùng chuyên chú, ngay cả Dung Âm bước vào bọn họ cũng không ngẩng đầu.
Trên mặt hai người bọn họ còn có vẻ mặt xem kịch, giống như là tìm thấy được bát quái vô cùng hay, chỉ thiếu điều không có cầm dưa lên gặm.
Dung Âm đặt cơm chiên lên bàn, đi vòng qua phía sau bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
60 chương
35 chương
11 chương
44 chương
16 chương
10 chương
10 chương