Trò Chơi Địa Ngục

Chương 4 : Hỏa hoạn

Lối cửa thang máy ở tầng bốn, thanh niên áo đen còn đang chém điên cuồng. Lưỡi dao cùng với cửa thang máy kim loại tiếp xúc lẫn nhau, phát ra tiếng chói tai khiến người ta rợn người. Không biết qua bao lâu, có lẽ là chém mệt rồi, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, thu dao vào trong vỏ, ôm vỏ dao và nhắm mắt khôi phục thể lực. Mà ở khúc rẽ cách hắn không xa, trong phòng trực y tá, Dung Âm đang ngồi trước máy tính, xem văn kiện trong đó. Lúc nãy Dung Âm trốn trong phòng bệnh đã chết người. Giữa cái tủ bên cạnh chiếc giường bên trong nhất và bức tường có một chút không gian, cô ở trong đó co rút lại, dựa vào cái tủ thấp đó để che lại bản thân. Nếu như là chơi trốn tìm, thì vị trí này cũng không quá rõ ràng, nhưng đối với lúc đó thì đã đủ rồi. Nếu như quái vật đó chuyên tâm đuổi theo Xa Hồ, thì cô không cần trốn, nếu như hắn thuận tiện đi vào xem một chút, cùng lắm thì cũng sẽ giống như cô nhìn xuống dưới giường, sẽ không đi vào tận bên trong. Nhân lúc quái vật đó đang điên cuồng chém thứ gì đó, phát ra tiếng động toàn bộ hành lang cũng đều nghe thấy, cô liền lặng lẽ đi vào phòng trực ban của y tá, mở máy tính ra. Phòng trực ban y tá này cũng khá rộng rãi, có hai bàn làm việc dựa vào tường, đặt đối diện nhau, Dung Âm chọn cái bàn bên trong nhất. Phía sau cô cách đó không xa còn có một cái tủ sắt đứng treo quần áo, cái tủ không lớn, chỉ có thể treo vài cái áo, bên dưới là đặt những thứ linh tinh. Bên cạnh cái tủ chính là bệ cửa sổ, phía trên trang trí một cây hoa lan, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Máy tính khởi động rất nhanh, màn hình sáng lên, ánh sáng xanh nhạt chiếu trên mặt Dung Âm. Bàn làm việc cô ngồi bên cạnh có đặt một ly cà phê, một cái lịch. Cô nhìn tấm lịch, tấm lịch vốn dĩ thì bị lật tới trang tháng 7, ngày đã qua thì dùng bút gạch đi. Đợi đến khi màn hình máy tính và icon xuất hiện, Dung Âm lại chú ý thời gian dưới góc bên phải. Tấm lịch hiển thị là ngày 8 tháng 7, máy tính thì là ngày 8 tháng 7 của 5 năm sau. Ngày tháng giống nhau, là trùng hợp sao? Màn hình máy tính là thảo nguyên xanh kinh điển, icon wifi dưới góc bên phải là đang sáng, chứng tỏ có thể sử dụng mạng. Dung Âm ngay lập tức mở trang web ra, tìm kiếm bản đồ định vị, tra ra được tên bệnh viện cô đang ở --- Bệnh viện Thanh Sơn. Cô nhấn mở giao diện trang web, nhập tên bệnh viện. Sau khi nhấn enter, vô số tin tức xuất hiện trong trang web. Các loại tin tức như "Hỏa hoạn", "Nổ tung", "Thương vong" vân vân thuật ngữ khiến Dung Âm khẽ nhíu mày, cô tìm thấy tin tức ở hàng đầu tiên nhấn vào đó, nhanh chóng xem qua. Bệnh viện này 5 năm trước xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, thời gian chính là 5 giờ sáng ngày 8 tháng 7. Trong trận hỏa hoạn đó, ba người tử vong, vô số người bị thương, trong trận hỏa hoạn bệnh viện cũng bị đốt thành đống đổ nát. Sau này người bản địa đã định xây lại vài lần, đều xảy ra một vài chuyện quái dị, nơi này bị cho là một nơi chẳng lành, cũng có người nói là người chết trong trận hỏa hoạn đó đã biến thành quỷ. Tóm lại, bệnh viện này dần dần trở nên hoang phế. Trên trang web đó còn có kèm theo bức ảnh bệnh viện sau trận hỏa hoạn, trong đó có một tấm khiến cô đặc biệt để ý. Bức ảnh chắc là được chụp trong quá trình chữa cháy, ngọn lửa bao quanh cả tòa lầu bệnh viện, khói dày đặc nổi lên tứ phía. Dưới lầu có vô số xe cứu hỏa, xung quanh còn có người đông như kiến, người được cứu ra, người đi cứu người, và người đến gần xem náo nhiệt từ xa. Ánh lửa khiến tất cả bài trí cửa sổ đều trở thành màu đỏ cam, mắt của Dung Âm nhìn lướt qua những cửa sổ này, dừng lại trước cửa sổ nào đó ở tầng năm. Trên đó có một bóng đen mờ nhạt không rõ. Dung Âm trượt con chuột lăn, phóng to bức tranh này ra. Bức ảnh quá mờ, cô chỉ có thể nhìn ra đây là một con người, trong người đang ôm cái gì đó. Dung Âm đang định tắt giao diện, trước mắt bỗng nhiên lóe lên, hình dáng trong bức ảnh tự nhiên trở nên rõ ràng. Đứng trước cửa sổ là một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, trong người đang ôm một con rối búp bê. Khí sắc của người phụ nữ không tốt lắm, thoạt nhìn thì có vẻ như là bị bệnh, cả người tỏ ra rất u sầu. Búp bê là kiểu mô phỏng con người, không khác gì trẻ con, mặc một váy nhỏ, ngũ quan lập thể, tóc vàng mắt xanh, mắt còn có thể chớp động. Người phụ nữ bị nhốt ở tầng cao nhất, hy vọng sống sót rất nhỏ, nhưng hình như cô ta không quan tâm, cô ta ôm búp bê trong lòng, lộ ra nụ cười ngọt ngào. Dung Âm lại nhìn thời gian, bây giờ là ngày 8 tháng 7 0 giờ 45 phút. Ngay lúc cô định tắt giao diện bức ảnh, tìm kiếm tin tức về người chết trong trận hỏa hoạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến trong hành lang. Tiếng bước chân không tính là nặng, đối phương đi cũng rất chậm, kèm theo là tiếng thứ gì đó đang gõ lên tường. Quái vật đó đến đây rồi. Ổ điện cung cấp điện cho máy tính ở trên đất, Dung Âm khom người ấn công tác ổ điện, màn hình máy tính lập tức đen lại. Cô đứng dậy mở cái tủ đặt quần áo, phía trên cái tủ đang treo một ổ khóa đang mở, bên trong treo một áo khoác trắng. Cô kéo áo khoác trắng ra bên ngoài, đóng cửa tủ lại, đè ổ khóa lên, khóa chặt cửa tủ lại. Không gian dưới bàn làm việc rất lớn, một cái rương lớn được đặt sát bên bàn treo tường bên trái, bên trong đựng một vài văn kiện và thứ linh tinh, bên phải là không gian dành cho ghế làm việc. Dung Âm di chuyển cái rương ra bên ngoài, chui vào giữa cái rương và bàn làm việc treo tường, lại đưa tay nắm một chân của ghế làm việc, kéo ghế làm việc vào bên trong nhất. Sau khi làm xong việc này, cô liền hết sức co rút mình lại. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đối phương dừng lại ở trước cửa phòng trực ban y tá, sau đó không chần chờ gì mà đi vào. Dung Âm ngay cả hô hấp cũng thở chậm lại. cô nhắm mắt lại, không nhúc nhích, không phát ra tiếng gì. Thanh niên áo đen cầm đường đao đứng ở cửa, tầm mắt nhìn lướt qua bày biện trong phòng, dừng lại trên bàn làm việc, cuối cùng thì dừng lại trên cái tủ sắt đứng đang đóng chặt. Hắn nhíu mày, hưng phấn mà nhếch môi. Dung Âm nhắm mắt lại, trước mắt là bóng đen vô tận, cô không nghe thấy tiếng gì cả, cảm nhận được xung quanh có một loại yên tĩnh quỷ dị. Lúc đó, khi cô mặc quần áo dính đầy máu nhảy từ tầng 20 xuống, cũng cảm nhận được loại yên tĩnh này. Sau đó cơ thể càng ngày càng rơi xuống, càng ngày càng rơi xuống. Ầm! Xung quanh truyền đến một tiếng đập chấn động điếc cả tai, ngay sau đó là tiếng ầm ầm của tấm sắt không ngừng rung động, tủ sắt đứng đó vậy mà bị quái vật nâng lên, ngã xuống đất nặng nề. Dung Âm mở mắt ra, chậm rãi mà nghiêng đầu ra, thông qua khe hở của chân ghế làm việc, nhìn thấy một cái chân được vải đen băng bó lại. Quái vật đó là hình dáng con người? Trong phòng trực ban lúc này yên tĩnh, tủ sắt đã ngã xuống đất, cửa tủ hướng lên. Thanh niên áo đen một cước giẫm lên cửa tủ, hí mắt nhìn góc áo trắng được lộ ra ngoài. Màu máu trong mắt càng ngày càng nồng, ngón cái tay trái hắn cầm lấy đường đao đẩy lên trên một cái, thân dao trắng liền trượt ra ngoài. Hắn cầm dao, chém thật mạnh vào vị trí của ổ khóa. Ổ khóa cứng chắc dưới lưỡi dao của đường đao có vẻ không chịu nổi một nhát như vậy, trực tiếp bị chém thành hai phân nửa. Thanh niên hưng phấn dùng mũi dao gỡ cửa tủ, chỉ nhìn thấy một áo khoác trắng mềm. Mấy giây sau, Dung Âm núp ở dưới bàn làm việc, nghe thấy một tiếng khẽ cưỡi.