Anh nói như chuyện đương nhiên, Tần Lạc lại giận đến khóe môi run rẩy, Đại Ma Vương khốn kiếp! Anh còn bóp méo sự thật! Ngay sau đó đưa tay muốn chống lồng ngực của anh đứng dậy. "Cô cố ý." Trong hoàn cảnh tối đen, giọng nói của người đàn ông trầm thấp từ tính có vẻ cực kỳ say lòng người. Tay Tần Lạc vừa chạm, cô đụng phải cái gì sao? Hình như là một hạt nhỏ tròn tròn. . . . . . "Hừ!" Hoắc Kỷ Thành nhỏ giọng kêu ra tiếng lần nữa, cô gái nhỏ đáng chết! Nhất định là cô cố ý! Trái tim nhỏ Tần Lạc run lên, mới vừa rồi tay cô chà xát đến một hạt nhỏ tròn tròn, tuy chỉ ngắn ngủn mấy giây, nhưng cọ xát cũng có chút đau. . . . . . 囧! "Tôi không phải cố ý." Cô vừa nói vừa luống cuống tay chân muốn đứng lên, cách xa Đại Ma Vương nguy hiểm. Kết quả càng nhanh càng loạn, ngược lại thân thể chống lên rồi, nhưng hai chân không biết đạp phải cái gì, cả người ngã trở về trong ngực của Hoắc Kỷ Thành lần nữa. "Uỵch --" Hoắc Kỷ Thành bị đau đến nhếch miệng, anh hoàn toàn phục cô gái nhỏ trước mắt! Kể từ khi mình hiểu lầm cô, sau này mỗi lần cô đều mang theo lòng riêng trả thù mình! Trong hoàn cảnh tối đen, tiếng đụng chạm lẫn nhau càng kích thích càng làm cho người ta không biết thế nào. . . . . . Tần Lạc lo lắng hỏi: "Anh mang điện thoại di động không? Nhanh mở đèn pin lên đi!" Giọng Hoắc Kỷ Thành nặng nề, "Trước cô đừng động." Nói xong, anh dùng tay chống đất, chuẩn bị ngồi dậy . Tần Lạc vốn định phối hợp với anh, nhưng hàng động này lại đụng phải. . . . . . Cái gì đó. Còn càng ngày càng cứng rắn. Mặt của cô hồng thành màu gan heo lần nữa, thật may là giờ phút này đang cảnh tối lửa tắt đèn cái gì cũng không nhìn thấy, ngay sau đó lên tiếng, "Tôi. . . . . ." Nói một chữ, câu nói kế tiếp cũng không thể nói ra khỏi miệng. Hoắc Kỷ Thành đã không thể nhịn được nữa, cắn răng, "Tôi thấy chính là cô cố ý!" Dứt lời, tay ấn đầu cô, đôi môi chính xác che lại cái miệng anh đào của cô, trằn trọc mút - hút, không để lại một chút xíu tình cảm. "Ưmh. . . . . ." Tần Lạc liều mạng muốn kháng nghị, nhưng làm sao hơi sức của cô có thể rung chuyển được Hoắc Kỷ Thành, chỉ có thể bị anh hôn đến đầu óc choáng váng. . . . . . Hoắc Kỷ Thành đã tham luyến cảm giác hôn cô, mỗi một lần đều có cảm giác không giống nhau, để cho anh khắc sâu vào tủy. Trong thoáng chốc, đột nhiên Tần Lạc cảm thấy loại cảm giác này có chút quen thuộc, hình như trước kia cũng ở hoàn cảnh tối om, cô cũng bị người đàn ông này cường thế bá đạo hôn qua. . . . . . Chợt, trước mắt có luồng ánh sáng, làm cho người ta có phần không mở mắt được. Tần Lạc thừa dịp lúc này chợt đẩy Hoắc Kỷ Thành ra, không biết, khóe miệng của cô còn treo một tia chất lỏng trong suốt, làm cho người ta thèm thuồng. Hoắc Kỷ Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nơi bụng dưới dâng lên một một hồi nóng ran. Hình như, đã thật lâu chưa từng có loại cảm giác này. Để cho anh nóng lòng muốn thử. Tần Lạc xoay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt của anh sâu như hồ nước, giống như một luồng nước xoáy hút người ta không lối thoát. . . . . . "Tôi trờ về phòng." Cô vừa mới đứng dậy thì phát hiện áo ngủ của mình đã mở ra, chợt vừa nhấc mắt, phát hiện một một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào trước ngực mình,.....