Phòng bao VIP lầu 16 rất lớn, quầy rượu và Mic cái gì cần có đều có, thích ca hát thì ca hát, thích uống rượu thì tiếp tục uống. Căn bản là Tần Lạc không có tâm tư ầm ĩ như họ, chỉ muốn tìm cơ hội lách người. Thân là bạn học kiêm đàn anh, Chu Thần bưng ly rượu tới trước mặt cô, "Tiểu sư muội, có muốn quen biết các vị tiền bối trong tổ chúng ta không?" Tần Lạc chỉ có thể nhắm mắt đi cùng, đi một vòng, DDLQD.com cô vẫn không thể nhận hết toàn bộ, chỉ biết là trong đó có mấy vị danh tiếng. "Tôi là phiên dịch mới tới, Tần Lạc, hi vọng các vị tiền bối sau này chỉ giáo nhiều hơn." "Mới tới? Biết uống rượu không?" "Tôi. . . . . ." Tần Lạc vừa định nói mình sẽ không uống, liền bị đàn anh Chu Thần lấy cùi chỏ huých cái, xem ra là không uống cũng phải uống rồi. . . . . . Công ty liên hoan chính là như vậy, mình uống ly thứ nhất, vậy thì có ly thứ hai, ly thứ ba. . . . . . Cũng không được dừng lại ở giữa. Sau vài vòng, Tần Lạc chỉ có cảm giác mình váng đầu nhanh chóng không tìm ra nam bác, cô cố chống đứng lên, muốn đi ra ngoài toilet, thuận tiện hóng mát một chút. Tầng này lắp đặt thiết bị lộng lẫy, trên vách tường tất cả đều là gạch pha lê trắng đen trong suốt, đồ trang trí trên trần nhà đầy đủ rèm hoa mọi màu sắc, khiến ánh mắt cô sắp mù. Tần Lạc cảm giác mình bị lạc đường, mẹ nó! Rốt cuộc Toilet ở đâu? Thời điểm quẹo cua, cô không cẩn thận vấp chân, thân thể không kiểm soát được nhào về phía trước, không có té trên đất, mà là được một đôi cánh tay mạnh mẽ vịn lấy, xông vào mũi, là hơi thở phái nam mãnh liệt. Còn có chút quen thuộc! "Tần Lạc?" Trong giọng nói thuần hậu dễ nghe của ngươi đàn ông có chút không ngờ, tại sao cô lại ở chỗ này? Tần Lạc đột nhiên ngẩng đầu, hơi chớp chớp đôi mắt to hơi nước mông lung, lại chớp chớp. . . . . . Sau hai giây, dìu cánh tay anh đứng lên, bởi vì uống nhiều, thân thể chỉ có thể dựa vách tường mới có thể đứng vững. Hoắc Kỷ Thành không vui lấn đến gần cô, sau khi cô uống rượu say hai gò má đỏ hồng, giống như là một một gốc cây hoa hồng kiều diễm ướt át, có một mùi hương đặc biệt! Tần Lạc khẽ nhếch cằm, khóe mắt xếch lên, đưa một ngón tay ngọc thon dài ra chỉ lên ngực của người đàn ông, "Hì hì. . . . . . Tôi biết anh là ai, Đại Ma Vương. . . . . ." Nháy mắt sắc mặt Hoắc Kỷ Thành vô cùng tối tăm, Đại Ma Vương? Anh tiến lên một bước giữ chặt cằm Tần Lạc cằm, "Tôi là ai?" Tần Lạc bị buộc ngước đầu nhìn anh, cặp mắt sương mù, chợt nhếch miệng cười, "Đại Ma Vương! Làm sao anh lại ở đây?" Một lát sau, cô lại mím môi uất ức tố cáo nói: "Nhất định anh do Hầu Tử phái tới khi dễ tôi! Không phân tốt xấu cho tôi cái tội bắt cóc! Làm hại tôi bị bạn bè hàng xóm trong chung cư phỉ nhổ! Cho tới bây giờ bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, còn không cho đứa bé đến gần tôi,..... Khốn kiếp! Đều là tên khốn anh làm hại! Tôi ghê tởm anh" Sau khi Tần Lạc uống rượu say đã nói ra tất cả những lời thật lòng ở trong lòng mình, chất chứa quá lâu, lập tức bộc phát. Hoắc Kỷ Thành cau mày, kể từ khi biết được cô không nhớ ra cái gì, anh mới giật mình biết mình hiểu lầm cô, nhưng là lòng tự ái của đàn ông, nh cũng không có nói ra lời xin lỗi. Nhưng lúc này, trong lòng anh chợt có chút dao động, có lẽ là mình thiếu cô một công bằng.